古诗词

赠蜀僧闾丘师兄

杜甫

大师铜梁秀,籍籍名家孙。dà shī tóng liáng xiù,jí jí míng jiā sūn。
呜呼先博士,炳灵精气奔。wū hū xiān bó shì,bǐng líng jīng qì bēn。
惟昔武皇后,临轩御乾坤。wéi xī wǔ huáng hòu,lín xuān yù qián kūn。
多士尽儒冠,墨客蔼云屯。duō shì jǐn rú guān,mò kè ǎi yún tún。
当时上紫殿,不独卿相尊。dāng shí shàng zǐ diàn,bù dú qīng xiāng zūn。
世传闾丘笔,峻极逾昆仑。shì chuán lǘ qiū bǐ,jùn jí yú kūn lún。
凤藏丹宵暮,龙去白水浑。fèng cáng dān xiāo mù,lóng qù bái shuǐ hún。
青荧雪岭东,碑碣旧制存。qīng yíng xuě lǐng dōng,bēi jié jiù zhì cún。
斯文散都邑,高价越玙璠。sī wén sàn dōu yì,gāo jià yuè yú fán。
晚看作者意,妙绝与谁论。wǎn kàn zuò zhě yì,miào jué yǔ shuí lùn。
吾祖诗冠古,同年蒙主恩。wú zǔ shī guān gǔ,tóng nián méng zhǔ ēn。
豫章夹日月,岁久空深根。yù zhāng jiā rì yuè,suì jiǔ kōng shēn gēn。
小子思疏阔,岂能达词门。xiǎo zi sī shū kuò,qǐ néng dá cí mén。
穷愁一挥泪,相遇即诸昆。qióng chóu yī huī lèi,xiāng yù jí zhū kūn。
我住锦官城,兄居祇树图。wǒ zhù jǐn guān chéng,xiōng jū qí shù tú。
地近慰旅愁,往来当丘樊。dì jìn wèi lǚ chóu,wǎng lái dāng qiū fán。
天涯歇滞雨,粳稻卧不翻。tiān yá xiē zhì yǔ,jīng dào wò bù fān。
漂然薄游倦,始与道侣敦。piāo rán báo yóu juàn,shǐ yǔ dào lǚ dūn。
景晏步修廊,而无车马喧。jǐng yàn bù xiū láng,ér wú chē mǎ xuān。
夜阑接软语,落月如金盆。yè lán jiē ruǎn yǔ,luò yuè rú jīn pén。
漠漠世界黑,驱车争夺繁。mò mò shì jiè hēi,qū chē zhēng duó fán。
惟有摩尼珠,可照浊水源。wéi yǒu mó ní zhū,kě zhào zhuó shuǐ yuán。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

夏日杨长宁宅送崔侍御常正字入京

杜甫

醉酒扬雄宅,升堂子贱琴。zuì jiǔ yáng xióng zhái,shēng táng zi jiàn qín。
不堪垂老鬓,还对欲分襟。bù kān chuí lǎo bìn,hái duì yù fēn jīn。
天地西江远,星辰北斗深。tiān dì xī jiāng yuǎn,xīng chén běi dòu shēn。
乌台俯麟阁,长夏白头吟。wū tái fǔ lín gé,zhǎng xià bái tóu yín。

和江陵宋大少府暮春雨后同诸公及舍弟宴书斋

杜甫

渥洼汗血种,天上麒麟儿。wò wā hàn xuè zhǒng,tiān shàng qí lín ér。
才士得神秀,书斋闻尔为。cái shì dé shén xiù,shū zhāi wén ěr wèi。
棣华晴雨好,彩服暮春宜。dì huá qíng yǔ hǎo,cǎi fú mù chūn yí。
朋酒日欢会,老夫今始知。péng jiǔ rì huān huì,lǎo fū jīn shǐ zhī。

江边星月二首

杜甫

骤雨清秋夜,金波耿玉绳。zhòu yǔ qīng qiū yè,jīn bō gěng yù shéng。
天河元自白,江浦向来澄。tiān hé yuán zì bái,jiāng pǔ xiàng lái chéng。
映物连珠断,缘空一镜升。yìng wù lián zhū duàn,yuán kōng yī jìng shēng。
馀光隐更漏,况乃露华凝。yú guāng yǐn gèng lòu,kuàng nǎi lù huá níng。

江边星月二首

杜甫

江月辞风缆,江星别雾船。jiāng yuè cí fēng lǎn,jiāng xīng bié wù chuán。
鸡鸣还曙色,鹭浴自清川。jī míng hái shǔ sè,lù yù zì qīng chuān。
历历竟谁种,悠悠何处圆。lì lì jìng shuí zhǒng,yōu yōu hé chù yuán。
客愁殊未已,他夕始相鲜。kè chóu shū wèi yǐ,tā xī shǐ xiāng xiān。

舟月对驿近寺

杜甫

更深不假烛,月朗自明船。gèng shēn bù jiǎ zhú,yuè lǎng zì míng chuán。
金刹清枫外,朱楼白水边。jīn shā qīng fēng wài,zhū lóu bái shuǐ biān。
城乌啼眇眇,野鹭宿娟娟。chéng wū tí miǎo miǎo,yě lù sù juān juān。
皓首江湖客,钩帘独未眠。hào shǒu jiāng hú kè,gōu lián dú wèi mián。

舟中

杜甫

风餐江柳下,雨卧驿楼边。fēng cān jiāng liǔ xià,yǔ wò yì lóu biān。
结缆排鱼网,连樯并米船。jié lǎn pái yú wǎng,lián qiáng bìng mǐ chuán。
今朝云细薄,昨夜月清圆。jīn cháo yún xì báo,zuó yè yuè qīng yuán。
飘泊南庭老,只应学水仙。piāo pō nán tíng lǎo,zhǐ yīng xué shuǐ xiān。

官亭夕坐戏简颜十少府

杜甫

南国调寒杵,西江浸日车。nán guó diào hán chǔ,xī jiāng jìn rì chē。
客愁连蟋蟀,亭古带蒹葭。kè chóu lián xī shuài,tíng gǔ dài jiān jiā。
不返青丝鞚,虚烧夜烛花。bù fǎn qīng sī kòng,xū shāo yè zhú huā。
老翁须地主,细细酌流霞。lǎo wēng xū dì zhǔ,xì xì zhuó liú xiá。

重题

杜甫

涕泗不能收,哭君余白头。tì sì bù néng shōu,kū jūn yú bái tóu。
儿童相识尽,宇宙此生浮。ér tóng xiāng shí jǐn,yǔ zhòu cǐ shēng fú。
江雨铭旌湿,湖风井径秋。jiāng yǔ míng jīng shī,hú fēng jǐng jìng qiū。
还瞻魏太子,宾客减应刘。hái zhān wèi tài zi,bīn kè jiǎn yīng liú。

独坐

杜甫

悲愁回白首,倚杖背孤城。bēi chóu huí bái shǒu,yǐ zhàng bèi gū chéng。
江敛洲渚出,天虚风物清。jiāng liǎn zhōu zhǔ chū,tiān xū fēng wù qīng。
沧溟服衰谢,朱绂负平生。cāng míng fú shuāi xiè,zhū fú fù píng shēng。
仰羡黄昏鸟,投林羽翮轻。yǎng xiàn huáng hūn niǎo,tóu lín yǔ hé qīng。

公安县怀古

杜甫

野旷吕蒙营,江深刘备城。yě kuàng lǚ méng yíng,jiāng shēn liú bèi chéng。
寒天催日短,风浪与云平。hán tiān cuī rì duǎn,fēng làng yǔ yún píng。
洒落君臣契,飞腾战伐名。sǎ luò jūn chén qì,fēi téng zhàn fá míng。
维舟倚前浦,长啸一含情。wéi zhōu yǐ qián pǔ,zhǎng xiào yī hán qíng。

公安送李二十九弟晋肃入蜀余下沔鄂

杜甫

正解柴桑缆,仍看蜀道行。zhèng jiě chái sāng lǎn,réng kàn shǔ dào xíng。
樯乌相背发,塞雁一行鸣。qiáng wū xiāng bèi fā,sāi yàn yī xíng míng。
南纪连铜柱,西江接锦城。nán jì lián tóng zhù,xī jiāng jiē jǐn chéng。
凭将百钱卜,飘泊问君平。píng jiāng bǎi qián bo,piāo pō wèn jūn píng。

宴王使君宅题二首

杜甫

汉主追韩信,苍生起谢安。hàn zhǔ zhuī hán xìn,cāng shēng qǐ xiè ān。
吾徒自漂泊,世事各艰难。wú tú zì piāo pō,shì shì gè jiān nán。
逆旅招邀近,他乡思绪宽。nì lǚ zhāo yāo jìn,tā xiāng sī xù kuān。
不材甘朽质,高卧岂泥蟠。bù cái gān xiǔ zhì,gāo wò qǐ ní pán。

宴王使君宅题二首

杜甫

泛爱容霜发,留欢卜夜闲。fàn ài róng shuāng fā,liú huān bo yè xián。
自吟诗送老,相劝酒开颜。zì yín shī sòng lǎo,xiāng quàn jiǔ kāi yán。
戎马今何地,乡园独旧山。róng mǎ jīn hé dì,xiāng yuán dú jiù shān。
江湖堕清月,酩酊任扶还。jiāng hú duò qīng yuè,mǐng dīng rèn fú hái。

泊岳阳楼下

杜甫

江国逾千里,山城仅百层。jiāng guó yú qiān lǐ,shān chéng jǐn bǎi céng。
岸风翻夕浪,舟雪洒寒灯。àn fēng fān xī làng,zhōu xuě sǎ hán dēng。
留滞才难尽,艰危气益增。liú zhì cái nán jǐn,jiān wēi qì yì zēng。
图南未可料,变化有鲲鹏。tú nán wèi kě liào,biàn huà yǒu kūn péng。

缆船苦风戏题四韵奉简郑十三判官

杜甫

楚岸朔风疾,天寒鸧鸹呼。chǔ àn shuò fēng jí,tiān hán cāng guā hū。
涨沙霾草树,舞雪渡江湖。zhǎng shā mái cǎo shù,wǔ xuě dù jiāng hú。
吹帽时时落,维舟日日孤。chuī mào shí shí luò,wéi zhōu rì rì gū。
因声置驿外,为觅酒家垆。yīn shēng zhì yì wài,wèi mì jiǔ jiā lú。