古诗词

四松

杜甫

四松初移时,大抵三尺强。sì sōng chū yí shí,dà dǐ sān chǐ qiáng。
别来忽三载,离立如人长。bié lái hū sān zài,lí lì rú rén zhǎng。
会看根不拔,莫计枝凋伤。huì kàn gēn bù bá,mò jì zhī diāo shāng。
幽色幸秀发,疏柯亦昂藏。yōu sè xìng xiù fā,shū kē yì áng cáng。
所插小藩篱,本亦有堤防。suǒ chā xiǎo fān lí,běn yì yǒu dī fáng。
终然掁拨损,得吝千叶黄。zhōng rán chéng bō sǔn,dé lìn qiān yè huáng。
敢为故林主,黎庶犹未康。gǎn wèi gù lín zhǔ,lí shù yóu wèi kāng。
避贼今始归,春草满空堂。bì zéi jīn shǐ guī,chūn cǎo mǎn kōng táng。
览物叹衰谢,及兹慰凄凉。lǎn wù tàn shuāi xiè,jí zī wèi qī liáng。
清风为我起,洒面若微霜。qīng fēng wèi wǒ qǐ,sǎ miàn ruò wēi shuāng。
足以送老姿,聊侍偃盖张。zú yǐ sòng lǎo zī,liáo shì yǎn gài zhāng。
我生无根带,配尔亦茫茫。wǒ shēng wú gēn dài,pèi ěr yì máng máng。
有情且赋诗,事迹可两望。yǒu qíng qiě fù shī,shì jì kě liǎng wàng。
勿矜千载后,惨澹蟠穹苍。wù jīn qiān zài hòu,cǎn dàn pán qióng cāng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

解闷十二首(其一)

杜甫

草阁柴扉星散居,浪翻江黑雨飞初。cǎo gé chái fēi xīng sàn jū,làng fān jiāng hēi yǔ fēi chū。
山禽引子哺红果,溪友得钱留白鱼。shān qín yǐn zi bǔ hóng guǒ,xī yǒu dé qián liú bái yú。

虢国夫人

杜甫

虢国夫人承主恩,平明上马入金门。guó guó fū rén chéng zhǔ ēn,píng míng shàng mǎ rù jīn mén。
却嫌脂粉涴颜色,淡扫蛾眉朝至尊。què xián zhī fěn wò yán sè,dàn sǎo é méi cháo zhì zūn。

九日曲江

杜甫

缀席茱萸好,浮舟菡萏衰。zhuì xí zhū yú hǎo,fú zhōu hàn dàn shuāi。
季秋时欲半,九日意兼悲。jì qiū shí yù bàn,jiǔ rì yì jiān bēi。
江水清源曲,荆门此路疑。jiāng shuǐ qīng yuán qū,jīng mén cǐ lù yí。
晚来高兴尽,摇荡菊花期。wǎn lái gāo xīng jǐn,yáo dàng jú huā qī。

重过何氏五首

杜甫

【其一】
问讯东桥竹,将军有报书。wèn xùn dōng qiáo zhú,jiāng jūn yǒu bào shū。
倒衣还命驾,高枕乃吾庐。dào yī hái mìng jià,gāo zhěn nǎi wú lú。
花妥莺捎蝶,溪喧獭趁鱼。huā tuǒ yīng shāo dié,xī xuān tǎ chèn yú。
重来休沐地,真作野人居。zhòng lái xiū mù dì,zhēn zuò yě rén jū。
【其二】
山雨樽仍在,沙沉榻未移。shān yǔ zūn réng zài,shā chén tà wèi yí。
犬迎曾宿客,鸦护落巢儿。quǎn yíng céng sù kè,yā hù luò cháo ér。
云薄翠微寺,天清皇子陂。yún báo cuì wēi sì,tiān qīng huáng zi bēi。
向来幽兴极,步屣过东篱。xiàng lái yōu xīng jí,bù xǐ guò dōng lí。
【其三】
落日平台上,春风啜茗时。luò rì píng tái shàng,chūn fēng chuài míng shí。
石栏斜点笔,桐叶坐题诗。shí lán xié diǎn bǐ,tóng yè zuò tí shī。
翡翠鸣衣桁,蜻蜓立钓丝。fěi cuì míng yī héng,qīng tíng lì diào sī。
自今幽兴熟,来往亦无期。zì jīn yōu xīng shú,lái wǎng yì wú qī。
【其四】
颇怪朝参懒,应耽野趣长。pǒ guài cháo cān lǎn,yīng dān yě qù zhǎng。
雨抛金锁甲,苔卧绿沉枪。yǔ pāo jīn suǒ jiǎ,tái wò lǜ chén qiāng。
手自移蒲柳,家才足稻粱。shǒu zì yí pú liǔ,jiā cái zú dào liáng。
看君用幽意,白日到羲皇。kàn jūn yòng yōu yì,bái rì dào xī huáng。
【其五】
到此应常宿,相留可判年。dào cǐ yīng cháng sù,xiāng liú kě pàn nián。
蹉跎暮容色,怅望好林泉。cuō tuó mù róng sè,chàng wàng hǎo lín quán。
何日沾微禄,归山买薄田?hé rì zhān wēi lù,guī shān mǎi báo tián?
斯游恐不遂,把酒意茫然。sī yóu kǒng bù suì,bǎ jiǔ yì máng rán。

绝句四首(其二)

杜甫

欲作鱼梁云复湍,因惊四月雨声寒。yù zuò yú liáng yún fù tuān,yīn jīng sì yuè yǔ shēng hán。
青溪先有蛟龙窟,竹石如山不敢安。qīng xī xiān yǒu jiāo lóng kū,zhú shí rú shān bù gǎn ān。

绝句四首(其四)

杜甫

药条药甲润青青,色过棕亭入草亭。yào tiáo yào jiǎ rùn qīng qīng,sè guò zōng tíng rù cǎo tíng。
苗满空山惭取誉,根居隙地怯成形。miáo mǎn kōng shān cán qǔ yù,gēn jū xì dì qiè chéng xíng。

暮春

杜甫

卧病拥塞在峡中,潇湘洞庭虚映空。wò bìng yōng sāi zài xiá zhōng,xiāo xiāng dòng tíng xū yìng kōng。
楚天不断四时雨,巫峡常吹千里风。chǔ tiān bù duàn sì shí yǔ,wū xiá cháng chuī qiān lǐ fēng。
沙上草阁柳新暗,城边野池莲欲红。shā shàng cǎo gé liǔ xīn àn,chéng biān yě chí lián yù hóng。
暮春鸳鹭立洲渚,挟子翻飞还一丛。mù chūn yuān lù lì zhōu zhǔ,xié zi fān fēi hái yī cóng。
1357«85868788899091