古诗词

郑典设自施州归

杜甫

吾怜荥阳秀,冒暑初有适。wú lián xíng yáng xiù,mào shǔ chū yǒu shì。
名贤慎所出,不肯妄行役。míng xián shèn suǒ chū,bù kěn wàng xíng yì。
旅兹殊俗远,竟以屡空迫。lǚ zī shū sú yuǎn,jìng yǐ lǚ kōng pò。
南谒裴施州,气合无险僻。nán yè péi shī zhōu,qì hé wú xiǎn pì。
攀援悬根木,登顿入天石。pān yuán xuán gēn mù,dēng dùn rù tiān shí。
青山自一川,城郭洗忧戚。qīng shān zì yī chuān,chéng guō xǐ yōu qī。
听子话此邦,令我心悦怿。tīng zi huà cǐ bāng,lìng wǒ xīn yuè yì。
其俗则纯朴,不知有主客。qí sú zé chún pǔ,bù zhī yǒu zhǔ kè。
温温诸侯门,礼亦如古昔。wēn wēn zhū hóu mén,lǐ yì rú gǔ xī。
敕厨倍常羞,杯盘颇狼藉。chì chú bèi cháng xiū,bēi pán pǒ láng jí。
时虽属丧乱,事贵赏匹敌。shí suī shǔ sàng luàn,shì guì shǎng pǐ dí。
中宵惬良会,裴郑非远戚。zhōng xiāo qiè liáng huì,péi zhèng fēi yuǎn qī。
群书一万卷,博涉供务隙。qún shū yī wàn juǎn,bó shè gōng wù xì。
他日辱银钩,森疏见矛戟。tā rì rǔ yín gōu,sēn shū jiàn máo jǐ。
倒屣喜旋归,画地求所历。dào xǐ xǐ xuán guī,huà dì qiú suǒ lì。
乃闻风土质,又重田畴辟。nǎi wén fēng tǔ zhì,yòu zhòng tián chóu pì。
刺史似寇恂,列郡宜竞惜。cì shǐ shì kòu xún,liè jùn yí jìng xī。
北风吹瘴疠,羸老思散策。běi fēng chuī zhàng lì,léi lǎo sī sàn cè。
渚拂蒹葭塞,峤穿萝茑幂。zhǔ fú jiān jiā sāi,jiào chuān luó niǎo mì。
此身仗儿仆,高兴潜有激。cǐ shēn zhàng ér pū,gāo xīng qián yǒu jī。
孟冬方首路,强饭取崖壁。mèng dōng fāng shǒu lù,qiáng fàn qǔ yá bì。
叹尔疲驽骀,汗沟血不赤。tàn ěr pí nú dài,hàn gōu xuè bù chì。
终然备外饰,驾驭何所益。zhōng rán bèi wài shì,jià yù hé suǒ yì。
我有平肩舆,前途犹准的。wǒ yǒu píng jiān yú,qián tú yóu zhǔn de。
翩翩入鸟道,庶脱蹉跌厄。piān piān rù niǎo dào,shù tuō cuō diē è。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

路逢襄阳杨少府入城戏呈杨员外绾

杜甫

寄语杨员外,山寒少茯苓。jì yǔ yáng yuán wài,shān hán shǎo fú líng。
归来稍喧暖,当为斸青冥。guī lái shāo xuān nuǎn,dāng wèi zhǔ qīng míng。
翻动神仙窟,封题鸟兽形。fān dòng shén xiān kū,fēng tí niǎo shòu xíng。
兼将老藤杖,扶汝醉初醒。jiān jiāng lǎo téng zhàng,fú rǔ zuì chū xǐng。

得弟消息二首

杜甫

近有平阴信,遥怜舍弟存。jìn yǒu píng yīn xìn,yáo lián shě dì cún。
侧身千里道,寄食一家村。cè shēn qiān lǐ dào,jì shí yī jiā cūn。
烽举新酣战,啼垂旧血痕。fēng jǔ xīn hān zhàn,tí chuí jiù xuè hén。
不知临老日,招得几人魂。bù zhī lín lǎo rì,zhāo dé jǐ rén hún。

得弟消息二首

杜甫

汝懦归无计,吾衰往未期。rǔ nuò guī wú jì,wú shuāi wǎng wèi qī。
浪传乌鹊喜,深负鹡鸰诗。làng chuán wū què xǐ,shēn fù jí líng shī。
生理何颜面,忧端且岁时。shēng lǐ hé yán miàn,yōu duān qiě suì shí。
两京三十口,虽在命如丝。liǎng jīng sān shí kǒu,suī zài mìng rú sī。

忆弟二首

杜甫

丧乱闻吾弟,饥寒傍济州。sàng luàn wén wú dì,jī hán bàng jì zhōu。
人稀吾不到,兵在见何由。rén xī wú bù dào,bīng zài jiàn hé yóu。
忆昨狂催走,无时病去忧。yì zuó kuáng cuī zǒu,wú shí bìng qù yōu。
即今千种恨,惟共水东流。jí jīn qiān zhǒng hèn,wéi gòng shuǐ dōng liú。

忆弟二首

杜甫

且喜河南定,不问邺城围。qiě xǐ hé nán dìng,bù wèn yè chéng wéi。
百战今谁在,三年望汝归。bǎi zhàn jīn shuí zài,sān nián wàng rǔ guī。
故园花自发,春日鸟还飞。gù yuán huā zì fā,chūn rì niǎo hái fēi。
断绝人烟久,东西消息稀。duàn jué rén yān jiǔ,dōng xī xiāo xī xī。

秦州杂诗二十首(其一)

杜甫

满目悲生事,因人作远游。mǎn mù bēi shēng shì,yīn rén zuò yuǎn yóu。
迟回度陇怯,浩荡及关愁。chí huí dù lǒng qiè,hào dàng jí guān chóu。
水落鱼龙夜,山空鸟鼠秋。shuǐ luò yú lóng yè,shān kōng niǎo shǔ qiū。
西征问烽火,心折此淹留。xī zhēng wèn fēng huǒ,xīn zhé cǐ yān liú。

秦州杂诗二十首(其二)

杜甫

秦州山北寺,胜迹隗嚣宫。qín zhōu shān běi sì,shèng jì kuí xiāo gōng。
苔藓山门古,丹青野殿空。tái xiǎn shān mén gǔ,dān qīng yě diàn kōng。
月明垂叶露,云逐渡溪风。yuè míng chuí yè lù,yún zhú dù xī fēng。
清渭无情极,愁时独向东。qīng wèi wú qíng jí,chóu shí dú xiàng dōng。

秦州杂诗二十首(其三)

杜甫

州图领同谷,驿道出流沙。zhōu tú lǐng tóng gǔ,yì dào chū liú shā。
降虏兼千帐,居人有万家。jiàng lǔ jiān qiān zhàng,jū rén yǒu wàn jiā。
马骄珠汗落,胡舞白蹄斜。mǎ jiāo zhū hàn luò,hú wǔ bái tí xié。
年少临洮子,西来亦自夸。nián shǎo lín táo zi,xī lái yì zì kuā。

秦州杂诗二十首(其四)

杜甫

鼓角缘边郡,川原欲夜时。gǔ jiǎo yuán biān jùn,chuān yuán yù yè shí。
秋听殷地发,风散入云悲。qiū tīng yīn dì fā,fēng sàn rù yún bēi。
抱叶寒蝉静,归来独鸟迟。bào yè hán chán jìng,guī lái dú niǎo chí。
万方声一概,吾道竟何之。wàn fāng shēng yī gài,wú dào jìng hé zhī。

秦州杂诗二十首(其五)

杜甫

南使宜天马,由来万匹强。nán shǐ yí tiān mǎ,yóu lái wàn pǐ qiáng。
浮云连阵没,秋草遍山长。fú yún lián zhèn méi,qiū cǎo biàn shān zhǎng。
闻说真龙种,仍残老骕骦。wén shuō zhēn lóng zhǒng,réng cán lǎo sù shuāng。
哀鸣思战斗,迥立向苍苍。āi míng sī zhàn dòu,jiǒng lì xiàng cāng cāng。

秦州杂诗二十首(其六)

杜甫

城上胡笳奏,山边汉节归。chéng shàng hú jiā zòu,shān biān hàn jié guī。
防河赴沧海,奉诏发金微。fáng hé fù cāng hǎi,fèng zhào fā jīn wēi。
士苦形骸黑,旌疏鸟兽稀。shì kǔ xíng hái hēi,jīng shū niǎo shòu xī。
那闻往来戍,恨解邺城围。nà wén wǎng lái shù,hèn jiě yè chéng wéi。

秦州杂诗二十首(其七)

杜甫

莽莽万重山,孤城山谷间。mǎng mǎng wàn zhòng shān,gū chéng shān gǔ jiān。
无风云出塞,不夜月临关。wú fēng yún chū sāi,bù yè yuè lín guān。
属国归何晚,楼兰斩未还。shǔ guó guī hé wǎn,lóu lán zhǎn wèi hái。
烟尘独长望,衰飒正摧颜。yān chén dú zhǎng wàng,shuāi sà zhèng cuī yán。

秦州杂诗二十首(其八)

杜甫

闻道寻源使,从天此路回。wén dào xún yuán shǐ,cóng tiān cǐ lù huí。
牵牛去几许,宛马至今来。qiān niú qù jǐ xǔ,wǎn mǎ zhì jīn lái。
一望幽燕隔,何时郡国开。yī wàng yōu yàn gé,hé shí jùn guó kāi。
东征健儿尽,羌笛暮吹哀。dōng zhēng jiàn ér jǐn,qiāng dí mù chuī āi。

秦州杂诗二十首(其九)

杜甫

今日明人眼,临池好驿亭。jīn rì míng rén yǎn,lín chí hǎo yì tíng。
丛篁低地碧,高柳半天青。cóng huáng dī dì bì,gāo liǔ bàn tiān qīng。
稠叠多幽事,喧呼阅使星。chóu dié duō yōu shì,xuān hū yuè shǐ xīng。
老夫如有此,不异在郊坰。lǎo fū rú yǒu cǐ,bù yì zài jiāo jiōng。

秦州杂诗二十首(其十)

杜甫

云气接昆仑,涔涔塞雨繁。yún qì jiē kūn lún,cén cén sāi yǔ fán。
羌童看渭水,使客向河源。qiāng tóng kàn wèi shuǐ,shǐ kè xiàng hé yuán。
烟火军中幕,牛羊岭上村。yān huǒ jūn zhōng mù,niú yáng lǐng shàng cūn。
所居秋草净,正闭小蓬门。suǒ jū qiū cǎo jìng,zhèng bì xiǎo péng mén。