古诗词

柴门

杜甫

孤舟登瀼西,回首望两崖。gū zhōu dēng ráng xī,huí shǒu wàng liǎng yá。
东城乾旱天,其气如焚柴。dōng chéng qián hàn tiān,qí qì rú fén chái。
长影没窈窕,馀光散唅呀。zhǎng yǐng méi yǎo tiǎo,yú guāng sàn hán ya。
大江蟠嵌根,归海成一家。dà jiāng pán qiàn gēn,guī hǎi chéng yī jiā。
下冲割坤轴,竦壁攒镆铘。xià chōng gē kūn zhóu,sǒng bì zǎn mò yé。
萧飒洒秋色,氛昏霾日车。xiāo sà sǎ qiū sè,fēn hūn mái rì chē。
峡门自此始,最窄容浮查。xiá mén zì cǐ shǐ,zuì zhǎi róng fú chá。
禹功翊造化,疏凿就攲斜。yǔ gōng yì zào huà,shū záo jiù qī xié。
巨渠决太古,众水为长蛇。jù qú jué tài gǔ,zhòng shuǐ wèi zhǎng shé。
风烟渺吴蜀,舟楫通盐麻。fēng yān miǎo wú shǔ,zhōu jí tōng yán má。
我今远游子,飘转混泥沙。wǒ jīn yuǎn yóu zi,piāo zhuǎn hùn ní shā。
万物附本性,约身不愿奢。wàn wù fù běn xìng,yuē shēn bù yuàn shē。
茅栋盖一床,清池有馀花。máo dòng gài yī chuáng,qīng chí yǒu yú huā。
浊醪与脱粟,在眼无咨嗟。zhuó láo yǔ tuō sù,zài yǎn wú zī jiē。
山荒人民少,地僻日夕佳。shān huāng rén mín shǎo,dì pì rì xī jiā。
贫病固其常,富贵任生涯。pín bìng gù qí cháng,fù guì rèn shēng yá。
老于干戈际,宅幸蓬荜遮。lǎo yú gàn gē jì,zhái xìng péng bì zhē。
石乱上云气,杉清延月华。shí luàn shàng yún qì,shān qīng yán yuè huá。
赏妍又分外,理惬夫何夸。shǎng yán yòu fēn wài,lǐ qiè fū hé kuā。
足了垂白年,敢居高士差。zú le chuí bái nián,gǎn jū gāo shì chà。
书此豁平昔,回首犹暮霞。shū cǐ huō píng xī,huí shǒu yóu mù xiá。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

又送

杜甫

双峰寂寂对春台,万竹青青照客杯。shuāng fēng jì jì duì chūn tái,wàn zhú qīng qīng zhào kè bēi。
细草留连侵坐软,残花怅望近人开。xì cǎo liú lián qīn zuò ruǎn,cán huā chàng wàng jìn rén kāi。
同舟昨日何由得,并马今朝未拟回。tóng zhōu zuó rì hé yóu dé,bìng mǎ jīn cháo wèi nǐ huí。
直到绵州始分首,江边树里共谁来。zhí dào mián zhōu shǐ fēn shǒu,jiāng biān shù lǐ gòng shuí lái。

因崔五侍御寄高彭州

杜甫

百年已过半,秋至转饥寒。bǎi nián yǐ guò bàn,qiū zhì zhuǎn jī hán。
为问彭州牧,何时救急难?wèi wèn péng zhōu mù,hé shí jiù jí nán?

即事

杜甫

百宝装腰带,真珠络臂韝。bǎi bǎo zhuāng yāo dài,zhēn zhū luò bì gōu。
笑时花近眼,舞罢锦缠头。xiào shí huā jìn yǎn,wǔ bà jǐn chán tóu。

绝句

杜甫

江边踏青罢,回首见旌旗。jiāng biān tà qīng bà,huí shǒu jiàn jīng qí。
风起春城暮,高楼鼓角悲。fēng qǐ chūn chéng mù,gāo lóu gǔ jiǎo bēi。

归雁

杜甫

东来万里客,乱定几年归。dōng lái wàn lǐ kè,luàn dìng jǐ nián guī。
肠断江城雁,高高正北飞。cháng duàn jiāng chéng yàn,gāo gāo zhèng běi fēi。

王录事许修草堂赀不到聊小诘

杜甫

为嗔王录事,不寄草堂赀。wèi chēn wáng lù shì,bù jì cǎo táng zī。
昨属愁春雨,能忘欲漏时。zuó shǔ chóu chūn yǔ,néng wàng yù lòu shí。

绝句六首

杜甫

日出篱东水,云生舍北泥。rì chū lí dōng shuǐ,yún shēng shě běi ní。
竹高鸣翡翠,沙僻舞鹍鸡。zhú gāo míng fěi cuì,shā pì wǔ kūn jī。

绝句六首

杜甫

蔼蔼花蕊乱,飞飞蜂蝶多。ǎi ǎi huā ruǐ luàn,fēi fēi fēng dié duō。
幽栖身懒动,客至欲如何。yōu qī shēn lǎn dòng,kè zhì yù rú hé。

绝句六首

杜甫

凿井交棕叶,开渠断竹根。záo jǐng jiāo zōng yè,kāi qú duàn zhú gēn。
扁舟轻袅缆,小径曲通村。biǎn zhōu qīng niǎo lǎn,xiǎo jìng qū tōng cūn。

绝句六首

杜甫

急雨捎溪足,斜晖转树腰。jí yǔ shāo xī zú,xié huī zhuǎn shù yāo。
隔巢黄鸟并,翻藻白鱼跳。gé cháo huáng niǎo bìng,fān zǎo bái yú tiào。

绝句六首

杜甫

舍下笋穿壁,庭中藤刺檐。shě xià sǔn chuān bì,tíng zhōng téng cì yán。
地晴丝冉冉,江白草纤纤。dì qíng sī rǎn rǎn,jiāng bái cǎo xiān xiān。

绝句六首

杜甫

江动月移石,溪虚云傍花。jiāng dòng yuè yí shí,xī xū yún bàng huā。
鸟栖知故道,帆过宿谁家。niǎo qī zhī gù dào,fān guò sù shuí jiā。

答郑十七郎一绝

杜甫

雨后过畦润,花残步屐迟。yǔ hòu guò qí rùn,huā cán bù jī chí。
把文惊小陆,好客见当时。bǎ wén jīng xiǎo lù,hǎo kè jiàn dāng shí。

武侯庙

杜甫

遗庙丹青落,空山草木长。yí miào dān qīng luò,kōng shān cǎo mù zhǎng。
犹闻辞后主,不复卧南阳。yóu wén cí hòu zhǔ,bù fù wò nán yáng。

复愁十二首

杜甫

人烟生处僻,虎迹过新蹄。rén yān shēng chù pì,hǔ jì guò xīn tí。
野鹘翻窥草,村船逆上溪。yě gǔ fān kuī cǎo,cūn chuán nì shàng xī。