古诗词

牵牛织女

杜甫

牵牛出河西,织女处其东。qiān niú chū hé xī,zhī nǚ chù qí dōng。
万古永相望,七夕谁见同。wàn gǔ yǒng xiāng wàng,qī xī shuí jiàn tóng。
神光意难候,此事终蒙胧。shén guāng yì nán hòu,cǐ shì zhōng méng lóng。
飒然精灵合,何必秋遂通。sà rán jīng líng hé,hé bì qiū suì tōng。
亭亭新妆立,龙驾具曾空。tíng tíng xīn zhuāng lì,lóng jià jù céng kōng。
世人亦为尔,祈请走儿童。shì rén yì wèi ěr,qí qǐng zǒu ér tóng。
称家随丰俭,白屋达公宫。chēng jiā suí fēng jiǎn,bái wū dá gōng gōng。
膳夫翊堂殿,鸣玉凄房栊。shàn fū yì táng diàn,míng yù qī fáng lóng。
曝衣遍天下,曳月扬微风。pù yī biàn tiān xià,yè yuè yáng wēi fēng。
蛛丝小人态,曲缀瓜果中。zhū sī xiǎo rén tài,qū zhuì guā guǒ zhōng。
初筵裛重露,日出甘所终。chū yán yì zhòng lù,rì chū gān suǒ zhōng。
嗟汝未嫁女,秉心郁忡忡。jiē rǔ wèi jià nǚ,bǐng xīn yù chōng chōng。
防身动如律,竭力机杼中。fáng shēn dòng rú lǜ,jié lì jī zhù zhōng。
虽无姑舅事,敢昧织作功。suī wú gū jiù shì,gǎn mèi zhī zuò gōng。
明明君臣契,咫尺或未容。míng míng jūn chén qì,zhǐ chǐ huò wèi róng。
义无弃礼法,恩始夫妇恭。yì wú qì lǐ fǎ,ēn shǐ fū fù gōng。
小大有佳期,戒之在至公。xiǎo dà yǒu jiā qī,jiè zhī zài zhì gōng。
方圆苟龃龉,丈夫多英雄。fāng yuán gǒu jǔ yǔ,zhàng fū duō yīng xióng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

朝二首

杜甫

浦帆晨初发,郊扉冷未开。pǔ fān chén chū fā,jiāo fēi lěng wèi kāi。
村疏黄叶坠,野静白鸥来。cūn shū huáng yè zhuì,yě jìng bái ōu lái。
础润休全湿,云晴欲半回。chǔ rùn xiū quán shī,yún qíng yù bàn huí。
巫山冬可怪,昨夜有奔雷。wū shān dōng kě guài,zuó yè yǒu bēn léi。

杜甫

杖藜寻晚巷,炙背近墙暄。zhàng lí xún wǎn xiàng,zhì bèi jìn qiáng xuān。
人见幽居僻,吾知拙养尊。rén jiàn yōu jū pì,wú zhī zhuō yǎng zūn。
朝廷问府主,耕稼学山村。cháo tíng wèn fǔ zhǔ,gēng jià xué shān cūn。
归翼飞栖定,寒灯亦闭门。guī yì fēi qī dìng,hán dēng yì bì mén。

夜二首

杜甫

白夜月休弦,灯花半委眠。bái yè yuè xiū xián,dēng huā bàn wěi mián。
号山无定鹿,落树有惊蝉。hào shān wú dìng lù,luò shù yǒu jīng chán。
暂忆江东鲙,兼怀雪下船。zàn yì jiāng dōng kuài,jiān huái xuě xià chuán。
蛮歌犯星起,空觉在天边。mán gē fàn xīng qǐ,kōng jué zài tiān biān。

夜二首

杜甫

城郭悲笳暮,村墟过翼稀。chéng guō bēi jiā mù,cūn xū guò yì xī。
甲兵年数久,赋敛夜深归。jiǎ bīng nián shù jiǔ,fù liǎn yè shēn guī。
暗树依岩落,明河绕塞微。àn shù yī yán luò,míng hé rào sāi wēi。
斗斜人更望,月细鹊休飞。dòu xié rén gèng wàng,yuè xì què xiū fēi。

熟食日

杜甫

消渴游江汉,羁栖尚甲兵。xiāo kě yóu jiāng hàn,jī qī shàng jiǎ bīng。
几年逢熟食,万里逼清明。jǐ nián féng shú shí,wàn lǐ bī qīng míng。
松柏邛山路,风花白帝城。sōng bǎi qióng shān lù,fēng huā bái dì chéng。
汝曹催我老,回首泪纵横。rǔ cáo cuī wǒ lǎo,huí shǒu lèi zòng héng。

又示两儿

杜甫

令节成吾老,他时见汝心。lìng jié chéng wú lǎo,tā shí jiàn rǔ xīn。
浮生看物变,为恨与年深。fú shēng kàn wù biàn,wèi hèn yǔ nián shēn。
长葛书难得,江州涕不禁。zhǎng gé shū nán dé,jiāng zhōu tì bù jìn。
团圆思弟妹,行坐白头吟。tuán yuán sī dì mèi,xíng zuò bái tóu yín。

社日两篇

杜甫

九农成德业,百祀发光辉。jiǔ nóng chéng dé yè,bǎi sì fā guāng huī。
报效神如在,馨香旧不违。bào xiào shén rú zài,xīn xiāng jiù bù wéi。
南翁巴曲醉,北雁塞声微。nán wēng bā qū zuì,běi yàn sāi shēng wēi。
尚想东方朔,诙谐割肉归。shàng xiǎng dōng fāng shuò,huī xié gē ròu guī。

社日两篇

杜甫

陈平亦分肉,太史竟论功。chén píng yì fēn ròu,tài shǐ jìng lùn gōng。
今日江南老,他时渭北童。jīn rì jiāng nán lǎo,tā shí wèi běi tóng。
欢娱看绝塞,涕泪落秋风。huān yú kàn jué sāi,tì lèi luò qiū fēng。
鸳鹭回金阙,谁怜病峡中。yuān lù huí jīn quē,shuí lián bìng xiá zhōng。

九日五首(其二)

杜甫

旧日重阳日,传杯不放杯。jiù rì zhòng yáng rì,chuán bēi bù fàng bēi。
即今蓬鬓改,但愧菊花开。jí jīn péng bìn gǎi,dàn kuì jú huā kāi。
北阙心长恋,西江首独回。běi quē xīn zhǎng liàn,xī jiāng shǒu dú huí。
茱萸赐朝士,难得一枝来。zhū yú cì cháo shì,nán dé yī zhī lái。

九日五首(其三)

杜甫

旧与苏司业,兼随郑广文。jiù yǔ sū sī yè,jiān suí zhèng guǎng wén。
采花香泛泛,坐客醉纷纷。cǎi huā xiāng fàn fàn,zuò kè zuì fēn fēn。
野树歌还倚,秋砧醒却闻。yě shù gē hái yǐ,qiū zhēn xǐng què wén。
欢娱两冥漠,西北有孤云。huān yú liǎng míng mò,xī běi yǒu gū yún。

九日诸人集于林

杜甫

九日明朝是,相要旧俗非。jiǔ rì míng cháo shì,xiāng yào jiù sú fēi。
老翁难早出,贤客幸知归。lǎo wēng nán zǎo chū,xián kè xìng zhī guī。
旧采黄花剩,新梳白发微。jiù cǎi huáng huā shèng,xīn shū bái fā wēi。
漫看年少乐,忍泪已沾衣。màn kàn nián shǎo lè,rěn lèi yǐ zhān yī。

大历二年九月三十日

杜甫

为客无时了,悲秋向夕终。wèi kè wú shí le,bēi qiū xiàng xī zhōng。
瘴馀夔子国,霜薄楚王宫。zhàng yú kuí zi guó,shuāng báo chǔ wáng gōng。
草敌虚岚翠,花禁冷叶红。cǎo dí xū lán cuì,huā jìn lěng yè hóng。
年年小摇落,不与故园同。nián nián xiǎo yáo luò,bù yǔ gù yuán tóng。

十月一日

杜甫

有瘴非全歇,为冬亦不难。yǒu zhàng fēi quán xiē,wèi dōng yì bù nán。
夜郎溪日暖,白帝峡风寒。yè láng xī rì nuǎn,bái dì xiá fēng hán。
蒸裹如千室,焦糟幸一盘。zhēng guǒ rú qiān shì,jiāo zāo xìng yī pán。
兹辰南国重,旧俗自相欢。zī chén nán guó zhòng,jiù sú zì xiāng huān。

孟冬

杜甫

殊俗还多事,方冬变所为。shū sú hái duō shì,fāng dōng biàn suǒ wèi。
破甘霜落爪,尝稻雪翻匙。pò gān shuāng luò zhǎo,cháng dào xuě fān shi。
巫峡寒都薄,乌蛮瘴远随。wū xiá hán dōu báo,wū mán zhàng yuǎn suí。
终然减滩濑,暂喜息蛟螭。zhōng rán jiǎn tān lài,zàn xǐ xī jiāo chī。

忆郑南玭

杜甫

郑南伏毒寺,潇洒到江心。zhèng nán fú dú sì,xiāo sǎ dào jiāng xīn。
石影衔珠阁,泉声带玉琴。shí yǐng xián zhū gé,quán shēng dài yù qín。
风杉曾曙倚,云峤忆春临。fēng shān céng shǔ yǐ,yún jiào yì chūn lín。
万里沧浪外,龙蛇只自深。wàn lǐ cāng làng wài,lóng shé zhǐ zì shēn。