古诗词

种莴苣

杜甫

阴阳一错乱,骄蹇不复理。yīn yáng yī cuò luàn,jiāo jiǎn bù fù lǐ。
枯旱于其中,炎方惨如燬。kū hàn yú qí zhōng,yán fāng cǎn rú huǐ。
植物半蹉跎,嘉生将已矣。zhí wù bàn cuō tuó,jiā shēng jiāng yǐ yǐ。
云雷歘奔命,师伯集所使。yún léi chuā bēn mìng,shī bó jí suǒ shǐ。
指麾赤白日,澒洞青光起。zhǐ huī chì bái rì,hòng dòng qīng guāng qǐ。
雨声先已风,散足尽西靡。yǔ shēng xiān yǐ fēng,sàn zú jǐn xī mí。
山泉落沧江,霹雳犹在耳。shān quán luò cāng jiāng,pī lì yóu zài ěr。
终朝纡飒沓,信宿罢潇洒。zhōng cháo yū sà dá,xìn sù bà xiāo sǎ。
堂下可以畦,呼童对经始。táng xià kě yǐ qí,hū tóng duì jīng shǐ。
苣兮蔬之常,随事蓺其子。jù xī shū zhī cháng,suí shì yì qí zi。
破块数席间,荷锄功易止。pò kuài shù xí jiān,hé chú gōng yì zhǐ。
两旬不甲坼,空惜埋泥滓。liǎng xún bù jiǎ chè,kōng xī mái ní zǐ。
野苋迷汝来,宗生实于此。yě xiàn mí rǔ lái,zōng shēng shí yú cǐ。
此辈岂无秋,亦蒙寒露委。cǐ bèi qǐ wú qiū,yì méng hán lù wěi。
翻然出地速,滋蔓户庭毁。fān rán chū dì sù,zī màn hù tíng huǐ。
因知邪干正,掩抑至没齿。yīn zhī xié gàn zhèng,yǎn yì zhì méi chǐ。
贤良虽得禄,守道不封己。xián liáng suī dé lù,shǒu dào bù fēng jǐ。
拥寒败芝兰,众多盛荆杞。yōng hán bài zhī lán,zhòng duō shèng jīng qǐ。
中园陷萧艾,老圃永为耻。zhōng yuán xiàn xiāo ài,lǎo pǔ yǒng wèi chǐ。
登于白玉盘,藉以如霞绮。dēng yú bái yù pán,jí yǐ rú xiá qǐ。
苋也无所施,胡颜入筐篚。xiàn yě wú suǒ shī,hú yán rù kuāng fěi。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

又送

杜甫

双峰寂寂对春台,万竹青青照客杯。shuāng fēng jì jì duì chūn tái,wàn zhú qīng qīng zhào kè bēi。
细草留连侵坐软,残花怅望近人开。xì cǎo liú lián qīn zuò ruǎn,cán huā chàng wàng jìn rén kāi。
同舟昨日何由得,并马今朝未拟回。tóng zhōu zuó rì hé yóu dé,bìng mǎ jīn cháo wèi nǐ huí。
直到绵州始分首,江边树里共谁来。zhí dào mián zhōu shǐ fēn shǒu,jiāng biān shù lǐ gòng shuí lái。

因崔五侍御寄高彭州

杜甫

百年已过半,秋至转饥寒。bǎi nián yǐ guò bàn,qiū zhì zhuǎn jī hán。
为问彭州牧,何时救急难?wèi wèn péng zhōu mù,hé shí jiù jí nán?

即事

杜甫

百宝装腰带,真珠络臂韝。bǎi bǎo zhuāng yāo dài,zhēn zhū luò bì gōu。
笑时花近眼,舞罢锦缠头。xiào shí huā jìn yǎn,wǔ bà jǐn chán tóu。

绝句

杜甫

江边踏青罢,回首见旌旗。jiāng biān tà qīng bà,huí shǒu jiàn jīng qí。
风起春城暮,高楼鼓角悲。fēng qǐ chūn chéng mù,gāo lóu gǔ jiǎo bēi。

归雁

杜甫

东来万里客,乱定几年归。dōng lái wàn lǐ kè,luàn dìng jǐ nián guī。
肠断江城雁,高高正北飞。cháng duàn jiāng chéng yàn,gāo gāo zhèng běi fēi。

王录事许修草堂赀不到聊小诘

杜甫

为嗔王录事,不寄草堂赀。wèi chēn wáng lù shì,bù jì cǎo táng zī。
昨属愁春雨,能忘欲漏时。zuó shǔ chóu chūn yǔ,néng wàng yù lòu shí。

绝句六首

杜甫

日出篱东水,云生舍北泥。rì chū lí dōng shuǐ,yún shēng shě běi ní。
竹高鸣翡翠,沙僻舞鹍鸡。zhú gāo míng fěi cuì,shā pì wǔ kūn jī。

绝句六首

杜甫

蔼蔼花蕊乱,飞飞蜂蝶多。ǎi ǎi huā ruǐ luàn,fēi fēi fēng dié duō。
幽栖身懒动,客至欲如何。yōu qī shēn lǎn dòng,kè zhì yù rú hé。

绝句六首

杜甫

凿井交棕叶,开渠断竹根。záo jǐng jiāo zōng yè,kāi qú duàn zhú gēn。
扁舟轻袅缆,小径曲通村。biǎn zhōu qīng niǎo lǎn,xiǎo jìng qū tōng cūn。

绝句六首

杜甫

急雨捎溪足,斜晖转树腰。jí yǔ shāo xī zú,xié huī zhuǎn shù yāo。
隔巢黄鸟并,翻藻白鱼跳。gé cháo huáng niǎo bìng,fān zǎo bái yú tiào。

绝句六首

杜甫

舍下笋穿壁,庭中藤刺檐。shě xià sǔn chuān bì,tíng zhōng téng cì yán。
地晴丝冉冉,江白草纤纤。dì qíng sī rǎn rǎn,jiāng bái cǎo xiān xiān。

绝句六首

杜甫

江动月移石,溪虚云傍花。jiāng dòng yuè yí shí,xī xū yún bàng huā。
鸟栖知故道,帆过宿谁家。niǎo qī zhī gù dào,fān guò sù shuí jiā。

答郑十七郎一绝

杜甫

雨后过畦润,花残步屐迟。yǔ hòu guò qí rùn,huā cán bù jī chí。
把文惊小陆,好客见当时。bǎ wén jīng xiǎo lù,hǎo kè jiàn dāng shí。

武侯庙

杜甫

遗庙丹青落,空山草木长。yí miào dān qīng luò,kōng shān cǎo mù zhǎng。
犹闻辞后主,不复卧南阳。yóu wén cí hòu zhǔ,bù fù wò nán yáng。

复愁十二首

杜甫

人烟生处僻,虎迹过新蹄。rén yān shēng chù pì,hǔ jì guò xīn tí。
野鹘翻窥草,村船逆上溪。yě gǔ fān kuī cǎo,cūn chuán nì shàng xī。