古诗词

八哀诗·赠左仆射郑国公严公武

杜甫

郑公瑚琏器,华岳金天晶。zhèng gōng hú liǎn qì,huá yuè jīn tiān jīng。
昔在童子日,已闻老成名。xī zài tóng zi rì,yǐ wén lǎo chéng míng。
嶷然大贤后,复见秀骨清。yí rán dà xián hòu,fù jiàn xiù gǔ qīng。
开口取将相,小心事友生。kāi kǒu qǔ jiāng xiāng,xiǎo xīn shì yǒu shēng。
阅书百纸尽,落笔四座惊。yuè shū bǎi zhǐ jǐn,luò bǐ sì zuò jīng。
历识匪父任,嫉邪常力争。lì shí fěi fù rèn,jí xié cháng lì zhēng。
汉议尚整肃,胡骑忽纵横。hàn yì shàng zhěng sù,hú qí hū zòng héng。
飞传自河陇,逢人问公卿。fēi chuán zì hé lǒng,féng rén wèn gōng qīng。
不知万乘出,雪涕风悲鸣。bù zhī wàn chéng chū,xuě tì fēng bēi míng。
受词剑阁道,谒帝萧关城。shòu cí jiàn gé dào,yè dì xiāo guān chéng。
寂寞云台仗,飘飖沙塞旌。jì mò yún tái zhàng,piāo yáo shā sāi jīng。
江山少使者,笳鼓凝皇情。jiāng shān shǎo shǐ zhě,jiā gǔ níng huáng qíng。
壮士血相视,忠臣气不平。zhuàng shì xuè xiāng shì,zhōng chén qì bù píng。
密论贞观体,挥发岐阳征。mì lùn zhēn guān tǐ,huī fā qí yáng zhēng。
感激动四极,联翩收二京。gǎn jī dòng sì jí,lián piān shōu èr jīng。
西郊牛酒再,原庙丹青明。xī jiāo niú jiǔ zài,yuán miào dān qīng míng。
匡汲俄宠辱,卫霍竟哀荣。kuāng jí é chǒng rǔ,wèi huò jìng āi róng。
四登会府地,三掌华阳兵。sì dēng huì fǔ dì,sān zhǎng huá yáng bīng。
京兆空柳色,尚书无履声。jīng zhào kōng liǔ sè,shàng shū wú lǚ shēng。
群乌自朝夕,白马休横行。qún wū zì cháo xī,bái mǎ xiū héng xíng。
诸葛蜀人爱,文翁儒化成。zhū gé shǔ rén ài,wén wēng rú huà chéng。
公来雪山重,公去雪山轻。gōng lái xuě shān zhòng,gōng qù xuě shān qīng。
记室得何逊,韬钤延子荆。jì shì dé hé xùn,tāo qián yán zi jīng。
四郊失壁垒,虚馆开逢迎。sì jiāo shī bì lěi,xū guǎn kāi féng yíng。
堂上指图画,军中吹玉笙。táng shàng zhǐ tú huà,jūn zhōng chuī yù shēng。
岂无成都酒,忧国只细倾。qǐ wú chéng dōu jiǔ,yōu guó zhǐ xì qīng。
时观锦水钓,问俗终相并。shí guān jǐn shuǐ diào,wèn sú zhōng xiāng bìng。
意待犬戎灭,人藏红粟盈。yì dài quǎn róng miè,rén cáng hóng sù yíng。
以兹报主愿,庶或裨世程。yǐ zī bào zhǔ yuàn,shù huò bì shì chéng。
炯炯一心在,沈沈二竖婴。jiǒng jiǒng yī xīn zài,shěn shěn èr shù yīng。
颜回竟短折,贾谊徒忠贞。yán huí jìng duǎn zhé,jiǎ yì tú zhōng zhēn。
飞旐出江汉,孤舟轻荆衡。fēi zhào chū jiāng hàn,gū zhōu qīng jīng héng。
虚无马融笛,怅望龙骧茔。xū wú mǎ róng dí,chàng wàng lóng xiāng yíng。
空馀老宾客,身上愧簪缨。kōng yú lǎo bīn kè,shēn shàng kuì zān yīng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

滟滪堆

杜甫

巨积水中央,江寒出水长。jù jī shuǐ zhōng yāng,jiāng hán chū shuǐ zhǎng。
沈牛答云雨,如马戒舟航。shěn niú dá yún yǔ,rú mǎ jiè zhōu háng。
天意存倾覆,神功接混茫。tiān yì cún qīng fù,shén gōng jiē hùn máng。
干戈连解缆,行止忆垂堂。gàn gē lián jiě lǎn,xíng zhǐ yì chuí táng。

白帝城楼

杜甫

江度寒山阁,城高绝塞楼。jiāng dù hán shān gé,chéng gāo jué sāi lóu。
翠屏宜晚对,白谷会深游。cuì píng yí wǎn duì,bái gǔ huì shēn yóu。
急急能鸣雁,轻轻不下鸥。jí jí néng míng yàn,qīng qīng bù xià ōu。
彝陵春色起,渐拟放扁舟。yí líng chūn sè qǐ,jiàn nǐ fàng biǎn zhōu。

晓望白帝城盐山

杜甫

徐步移班杖,看山仰白头。xú bù yí bān zhàng,kàn shān yǎng bái tóu。
翠深开断壁,红远结飞楼。cuì shēn kāi duàn bì,hóng yuǎn jié fēi lóu。
日出清江望,暄和散旅愁。rì chū qīng jiāng wàng,xuān hé sàn lǚ chóu。
春城见松雪,始拟进归舟。chūn chéng jiàn sōng xuě,shǐ nǐ jìn guī zhōu。

白帝楼

杜甫

漠漠虚无里,连连睥睨侵。mò mò xū wú lǐ,lián lián pì nì qīn。
楼光去日远,峡影入江深。lóu guāng qù rì yuǎn,xiá yǐng rù jiāng shēn。
腊破思端绮,春归待一金。là pò sī duān qǐ,chūn guī dài yī jīn。
去年梅柳意,还欲搅边心。qù nián méi liǔ yì,hái yù jiǎo biān xīn。

峡隘

杜甫

闻说江陵府,云沙静眇然。wén shuō jiāng líng fǔ,yún shā jìng miǎo rán。
白鱼如切玉,朱橘不论钱。bái yú rú qiè yù,zhū jú bù lùn qián。
水有远湖树,人今何处船。shuǐ yǒu yuǎn hú shù,rén jīn hé chù chuán。
青山各在眼,却望峡中天。qīng shān gè zài yǎn,què wàng xiá zhōng tiān。

峡口二首

杜甫

峡口大江间,西南控百蛮。xiá kǒu dà jiāng jiān,xī nán kòng bǎi mán。
城欹连粉堞,岸断更青山。chéng yī lián fěn dié,àn duàn gèng qīng shān。
开辟多天险,防隅一水关。kāi pì duō tiān xiǎn,fáng yú yī shuǐ guān。
乱离闻鼓角,秋气动衰颜。luàn lí wén gǔ jiǎo,qiū qì dòng shuāi yán。

峡口二首

杜甫

时清关失险,世乱戟如林。shí qīng guān shī xiǎn,shì luàn jǐ rú lín。
去矣英雄事,荒哉割据心。qù yǐ yīng xióng shì,huāng zāi gē jù xīn。
芦花留客晚,枫树坐猿深。lú huā liú kè wǎn,fēng shù zuò yuán shēn。
疲薾烦亲故,诸侯数赐金。pí ěr fán qīn gù,zhū hóu shù cì jīn。

瞿塘两崖

杜甫

三峡传何处,双崖壮此门。sān xiá chuán hé chù,shuāng yá zhuàng cǐ mén。
入天犹石色,穿水忽云根。rù tiān yóu shí sè,chuān shuǐ hū yún gēn。
猱攫须髯古,蛟龙窟宅尊。náo jué xū rán gǔ,jiāo lóng kū zhái zūn。
羲和冬驭近,愁畏日车翻。xī hé dōng yù jìn,chóu wèi rì chē fān。

洞房

杜甫

洞房环佩冷,玉殿起秋风。dòng fáng huán pèi lěng,yù diàn qǐ qiū fēng。
秦地应新月,龙池满旧宫。qín dì yīng xīn yuè,lóng chí mǎn jiù gōng。
系舟今夜远,清漏往时同。xì zhōu jīn yè yuǎn,qīng lòu wǎng shí tóng。
万里黄山北,园陵白露中。wàn lǐ huáng shān běi,yuán líng bái lù zhōng。

宿昔

杜甫

宿昔青门里,蓬莱仗数移。sù xī qīng mén lǐ,péng lái zhàng shù yí。
花娇迎杂树,龙喜出平池。huā jiāo yíng zá shù,lóng xǐ chū píng chí。
落日留王母,微风倚少儿。luò rì liú wáng mǔ,wēi fēng yǐ shǎo ér。
宫中行乐秘,少有外人知。gōng zhōng xíng lè mì,shǎo yǒu wài rén zhī。

能画

杜甫

能画毛延寿,投壶郭舍人。néng huà máo yán shòu,tóu hú guō shě rén。
每蒙天一笑,复似物皆春。měi méng tiān yī xiào,fù shì wù jiē chūn。
政化平如水,皇恩断若神。zhèng huà píng rú shuǐ,huáng ēn duàn ruò shén。
时时用抵戏,亦未杂风尘。shí shí yòng dǐ xì,yì wèi zá fēng chén。

斗鸡

杜甫

斗鸡初赐锦,舞马既登床。dòu jī chū cì jǐn,wǔ mǎ jì dēng chuáng。
帘下宫人出,楼前御柳长。lián xià gōng rén chū,lóu qián yù liǔ zhǎng。
仙游终一閟,女乐久无香。xiān yóu zhōng yī bì,nǚ lè jiǔ wú xiāng。
寂寞骊山道,清秋草木黄。jì mò lí shān dào,qīng qiū cǎo mù huáng。

鹦鹉

杜甫

鹦鹉含愁思,聪明忆别离。yīng wǔ hán chóu sī,cōng míng yì bié lí。
翠衿浑短尽,红觜漫多知。cuì jīn hún duǎn jǐn,hóng zī màn duō zhī。
未有开笼日,空残旧宿枝。wèi yǒu kāi lóng rì,kōng cán jiù sù zhī。
世人怜复损,何用羽毛奇。shì rén lián fù sǔn,hé yòng yǔ máo qí。

历历

杜甫

历历开元事,分明在眼前。lì lì kāi yuán shì,fēn míng zài yǎn qián。
无端盗贼起,忽已岁时迁。wú duān dào zéi qǐ,hū yǐ suì shí qiān。
巫峡西江外,秦城北斗边。wū xiá xī jiāng wài,qín chéng běi dòu biān。
为郎从白首,卧病数秋天。wèi láng cóng bái shǒu,wò bìng shù qiū tiān。

洛阳

杜甫

洛阳昔陷没,胡马犯潼关。luò yáng xī xiàn méi,hú mǎ fàn tóng guān。
天子初愁思,都人惨别颜。tiān zi chū chóu sī,dōu rén cǎn bié yán。
清笳去宫阙,翠盖出关山。qīng jiā qù gōng quē,cuì gài chū guān shān。
故老仍流涕,龙髯幸再攀。gù lǎo réng liú tì,lóng rán xìng zài pān。