古诗词

八哀诗·赠秘书监江夏李公邕

杜甫

长啸宇宙间,高才日陵替。zhǎng xiào yǔ zhòu jiān,gāo cái rì líng tì。
古人不可见,前辈复谁继。gǔ rén bù kě jiàn,qián bèi fù shuí jì。
忆昔李公存,词林有根柢。yì xī lǐ gōng cún,cí lín yǒu gēn dǐ。
声华当健笔,洒落富清制。shēng huá dāng jiàn bǐ,sǎ luò fù qīng zhì。
风流散金石,追琢山岳锐。fēng liú sàn jīn shí,zhuī zuó shān yuè ruì。
情穷造化理,学贯天人际。qíng qióng zào huà lǐ,xué guàn tiān rén jì。
干谒走其门,碑版照四裔。gàn yè zǒu qí mén,bēi bǎn zhào sì yì。
各满深望还,森然起凡例。gè mǎn shēn wàng hái,sēn rán qǐ fán lì。
萧萧白杨路,洞彻宝珠惠。xiāo xiāo bái yáng lù,dòng chè bǎo zhū huì。
龙宫塔庙涌,浩劫浮云卫。lóng gōng tǎ miào yǒng,hào jié fú yún wèi。
宗儒俎豆事,故吏去思计。zōng rú zǔ dòu shì,gù lì qù sī jì。
眄睐已皆虚,跋涉曾不泥。miǎn lài yǐ jiē xū,bá shè céng bù ní。
向来映当时,岂独劝后世。xiàng lái yìng dāng shí,qǐ dú quàn hòu shì。
丰屋珊瑚钩,骐驎织成罽。fēng wū shān hú gōu,qí lín zhī chéng jì。
紫骝随剑几,义取无虚岁。zǐ liú suí jiàn jǐ,yì qǔ wú xū suì。
分宅脱骖间,感激怀未济。fēn zhái tuō cān jiān,gǎn jī huái wèi jì。
众归赒给美,摆落多藏秽。zhòng guī zhōu gěi měi,bǎi luò duō cáng huì。
独步四十年,风听九皋唳。dú bù sì shí nián,fēng tīng jiǔ gāo lì。
呜呼江夏姿,竟掩宣尼袂。wū hū jiāng xià zī,jìng yǎn xuān ní mèi。
往者武后朝,引用多宠嬖。wǎng zhě wǔ hòu cháo,yǐn yòng duō chǒng bì。
否臧太常议,面折二张势。fǒu zāng tài cháng yì,miàn zhé èr zhāng shì。
衰俗凛生风,排荡秋旻霁。shuāi sú lǐn shēng fēng,pái dàng qiū mín jì。
忠贞负冤恨,宫阙深旒缀。zhōng zhēn fù yuān hèn,gōng quē shēn liú zhuì。
放逐早联翩,低垂困炎厉。fàng zhú zǎo lián piān,dī chuí kùn yán lì。
日斜鵩鸟入,魂断苍梧帝。rì xié fú niǎo rù,hún duàn cāng wú dì。
荣枯走不暇,星驾无安税。róng kū zǒu bù xiá,xīng jià wú ān shuì。
几分汉廷竹,夙拥文侯彗。jǐ fēn hàn tíng zhú,sù yōng wén hóu huì。
终悲洛阳狱,事近小臣敝。zhōng bēi luò yáng yù,shì jìn xiǎo chén bì。
祸阶初负谤,易力何深哜。huò jiē chū fù bàng,yì lì hé shēn jì。
伊昔临淄亭,酒酣托末契。yī xī lín zī tíng,jiǔ hān tuō mò qì。
重叙东都别,朝阴改轩砌。zhòng xù dōng dōu bié,cháo yīn gǎi xuān qì。
论文到崔苏,指尽流水逝。lùn wén dào cuī sū,zhǐ jǐn liú shuǐ shì。
近伏盈川雄,未甘特进丽。jìn fú yíng chuān xióng,wèi gān tè jìn lì。
是非张相国,相扼一危脆。shì fēi zhāng xiāng guó,xiāng è yī wēi cuì。
争名古岂然,键捷歘不闭。zhēng míng gǔ qǐ rán,jiàn jié chuā bù bì。
例及吾家诗,旷怀扫氛翳。lì jí wú jiā shī,kuàng huái sǎo fēn yì。
慷慨嗣真作,咨嗟玉山桂。kāng kǎi sì zhēn zuò,zī jiē yù shān guì。
钟律俨高悬,鲲鲸喷迢遰。zhōng lǜ yǎn gāo xuán,kūn jīng pēn tiáo dì。
坡陀青州血,芜没汶阳瘗。pō tuó qīng zhōu xuè,wú méi wèn yáng yì。
哀赠竟萧条,恩波延揭厉。āi zèng jìng xiāo tiáo,ēn bō yán jiē lì。
子孙存如线,旧客舟凝滞。zi sūn cún rú xiàn,jiù kè zhōu níng zhì。
君臣尚论兵,将帅接燕蓟。jūn chén shàng lùn bīng,jiāng shuài jiē yàn jì。
郎吟六公篇,忧来豁蒙蔽。láng yín liù gōng piān,yōu lái huō méng bì。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

杜甫

日下四山阴,山庭岚气侵。rì xià sì shān yīn,shān tíng lán qì qīn。
牛羊归径险,鸟雀聚枝深。niú yáng guī jìng xiǎn,niǎo què jù zhī shēn。
正枕当星剑,收书动玉琴。zhèng zhěn dāng xīng jiàn,shōu shū dòng yù qín。
半扉开烛影,欲掩见清砧。bàn fēi kāi zhú yǐng,yù yǎn jiàn qīng zhēn。

杜甫

龙似瞿唐会,江依白帝深。lóng shì qú táng huì,jiāng yī bái dì shēn。
终年常起峡,每夜必通林。zhōng nián cháng qǐ xiá,měi yè bì tōng lín。
收获辞霜渚,分明在夕岑。shōu huò cí shuāng zhǔ,fēn míng zài xī cén。
高斋非一处,秀气豁烦襟。gāo zhāi fēi yī chù,xiù qì huō fán jīn。

杜甫

四更山吐月,残夜水明楼。sì gèng shān tǔ yuè,cán yè shuǐ míng lóu。
尘匣元开镜,风帘自上钩。chén xiá yuán kāi jìng,fēng lián zì shàng gōu。
兔应疑鹤发,蟾亦恋貂裘。tù yīng yí hè fā,chán yì liàn diāo qiú。
斟酌姮娥寡,天寒耐九秋。zhēn zhuó héng é guǎ,tiān hán nài jiǔ qiū。

雨四首

杜甫

微雨不滑道,断云疏复行。wēi yǔ bù huá dào,duàn yún shū fù xíng。
紫崖奔处黑,白鸟去边明。zǐ yá bēn chù hēi,bái niǎo qù biān míng。
秋日新沾影,寒江旧落声。qiū rì xīn zhān yǐng,hán jiāng jiù luò shēng。
柴扉临野碓,半得捣香粳。chái fēi lín yě duì,bàn dé dǎo xiāng jīng。

雨四首

杜甫

江雨旧无时,天晴忽散丝。jiāng yǔ jiù wú shí,tiān qíng hū sàn sī。
暮秋沾物冷,今日过云迟。mù qiū zhān wù lěng,jīn rì guò yún chí。
上马迥休出,看鸥坐不辞。shàng mǎ jiǒng xiū chū,kàn ōu zuò bù cí。
高轩当滟滪,润色静书帷。gāo xuān dāng yàn yù,rùn sè jìng shū wéi。

雨四首

杜甫

物色岁将晏,天隅人未归。wù sè suì jiāng yàn,tiān yú rén wèi guī。
朔风鸣淅淅,寒雨下霏霏。shuò fēng míng xī xī,hán yǔ xià fēi fēi。
多病久加饭,衰容新授衣。duō bìng jiǔ jiā fàn,shuāi róng xīn shòu yī。
时危觉凋丧,故旧短书稀。shí wēi jué diāo sàng,gù jiù duǎn shū xī。

雨四首

杜甫

楚雨石苔滋,京华消息迟。chǔ yǔ shí tái zī,jīng huá xiāo xī chí。
山寒青兕叫,江晚白鸥饥。shān hán qīng sì jiào,jiāng wǎn bái ōu jī。
神女花钿落,鲛人织杼悲。shén nǚ huā diàn luò,jiāo rén zhī zhù bēi。
繁忧不自整,终日洒如丝。fán yōu bù zì zhěng,zhōng rì sǎ rú sī。

杜甫

绝岸风威动,寒房烛影微。jué àn fēng wēi dòng,hán fáng zhú yǐng wēi。
岭猿霜外宿,江鸟夜深飞。lǐng yuán shuāng wài sù,jiāng niǎo yè shēn fēi。
独坐亲雄剑,哀歌叹短衣。dú zuò qīn xióng jiàn,āi gē tàn duǎn yī。
烟尘绕阊阖,白首壮心违。yān chén rào chāng hé,bái shǒu zhuàng xīn wéi。

晨雨

杜甫

小雨晨光内,初来叶上闻。xiǎo yǔ chén guāng nèi,chū lái yè shàng wén。
雾交才洒地,风逆旋随云。wù jiāo cái sǎ dì,fēng nì xuán suí yún。
暂起柴荆色,轻沾鸟兽群。zàn qǐ chái jīng sè,qīng zhān niǎo shòu qún。
麝香山一半,亭午未全分。shè xiāng shān yī bàn,tíng wǔ wèi quán fēn。

返照

杜甫

返照开巫峡,寒空半有无。fǎn zhào kāi wū xiá,hán kōng bàn yǒu wú。
已低鱼复暗,不尽白盐孤。yǐ dī yú fù àn,bù jǐn bái yán gū。
荻岸如秋水,松门似画图。dí àn rú qiū shuǐ,sōng mén shì huà tú。
牛羊识童仆,既夕应传呼。niú yáng shí tóng pū,jì xī yīng chuán hū。

向夕

杜甫

畎亩孤城外,江村乱水中。quǎn mǔ gū chéng wài,jiāng cūn luàn shuǐ zhōng。
深山催短景,乔木易高风。shēn shān cuī duǎn jǐng,qiáo mù yì gāo fēng。
鹤下云汀近,鸡栖草屋同。hè xià yún tīng jìn,jī qī cǎo wū tóng。
琴书散明烛,长夜始堪终。qín shū sàn míng zhú,zhǎng yè shǐ kān zhōng。

晓望

杜甫

白帝更声尽,阳台曙色分。bái dì gèng shēng jǐn,yáng tái shǔ sè fēn。
高峰寒上日,叠岭宿霾云。gāo fēng hán shàng rì,dié lǐng sù mái yún。
地坼江帆隐,天清木叶闻。dì chè jiāng fān yǐn,tiān qīng mù yè wén。
荆扉对麋鹿,应共尔为群。jīng fēi duì mí lù,yīng gòng ěr wèi qún。

杜甫

巫峡中宵动,沧江十月雷。wū xiá zhōng xiāo dòng,cāng jiāng shí yuè léi。
龙蛇不成蛰,天地划争回。lóng shé bù chéng zhé,tiān dì huà zhēng huí。
却碾空山过,深蟠绝壁来。què niǎn kōng shān guò,shēn pán jué bì lái。
何须妒云雨,霹雳楚王台。hé xū dù yún yǔ,pī lì chǔ wáng tái。

杜甫

冥冥甲子雨,已度立春时。míng míng jiǎ zi yǔ,yǐ dù lì chūn shí。
轻箑烦相向,纤絺恐自疑。qīng shà fán xiāng xiàng,xiān chī kǒng zì yí。
烟添才有色,风引更如丝。yān tiān cái yǒu sè,fēng yǐn gèng rú sī。
直觉巫山暮,兼催宋玉悲。zhí jué wū shān mù,jiān cuī sòng yù bēi。

朝二首

杜甫

清旭楚宫南,霜空万岭含。qīng xù chǔ gōng nán,shuāng kōng wàn lǐng hán。
野人时独往,云木晓相参。yě rén shí dú wǎng,yún mù xiǎo xiāng cān。
俊鹘无声过,饥乌下食贪。jùn gǔ wú shēng guò,jī wū xià shí tān。
病身终不动,摇落任江潭。bìng shēn zhōng bù dòng,yáo luò rèn jiāng tán。