古诗词

八哀诗·故秘书少监武功苏公源明

杜甫

武功少也孤,徒步客徐兖。wǔ gōng shǎo yě gū,tú bù kè xú yǎn。
读书东岳中,十载考坟典。dú shū dōng yuè zhōng,shí zài kǎo fén diǎn。
时下莱芜郭,忍饥浮云巘。shí xià lái wú guō,rěn jī fú yún yǎn。
负米晚为身,每食脸必泫。fù mǐ wǎn wèi shēn,měi shí liǎn bì xuàn。
夜字照爇薪,垢衣生碧藓。yè zì zhào ruò xīn,gòu yī shēng bì xiǎn。
庶以勤苦志,报兹劬劳显。shù yǐ qín kǔ zhì,bào zī qú láo xiǎn。
学蔚醇儒姿,文包旧史善。xué wèi chún rú zī,wén bāo jiù shǐ shàn。
洒落辞幽人,归来潜京辇。sǎ luò cí yōu rén,guī lái qián jīng niǎn。
射君东堂策,宗匠集精选。shè jūn dōng táng cè,zōng jiàng jí jīng xuǎn。
制可题未干,乙科已大阐。zhì kě tí wèi gàn,yǐ kē yǐ dà chǎn。
文章日自负,吏禄亦累践。wén zhāng rì zì fù,lì lù yì lèi jiàn。
晨趋阊阖内,足蹋宿昔趼。chén qū chāng hé nèi,zú tà sù xī jiǎn。
一麾出守还,黄屋朔风卷。yī huī chū shǒu hái,huáng wū shuò fēng juǎn。
不暇陪八骏,虏庭悲所遣。bù xiá péi bā jùn,lǔ tíng bēi suǒ qiǎn。
平生满尊酒,断此朋知展。píng shēng mǎn zūn jiǔ,duàn cǐ péng zhī zhǎn。
忧愤病二秋,有恨石可转。yōu fèn bìng èr qiū,yǒu hèn shí kě zhuǎn。
肃宗复社稷,得无逆顺辨。sù zōng fù shè jì,dé wú nì shùn biàn。
范晔顾其儿,李斯忆黄犬。fàn yè gù qí ér,lǐ sī yì huáng quǎn。
秘书茂松意,溟涨本末浅。mì shū mào sōng yì,míng zhǎng běn mò qiǎn。
青荧芙蓉剑,犀兕岂独剸。qīng yíng fú róng jiàn,xī sì qǐ dú tuán。
反为后辈亵,予实苦怀缅。fǎn wèi hòu bèi xiè,yǔ shí kǔ huái miǎn。
煌煌斋房芝,事绝万手搴。huáng huáng zhāi fáng zhī,shì jué wàn shǒu qiān。
垂之俟来者,正始徵劝勉。chuí zhī qí lái zhě,zhèng shǐ zhēng quàn miǎn。
不要悬黄金,胡为投乳贙。bù yào xuán huáng jīn,hú wèi tóu rǔ xuàn。
结交三十载,吾与谁游衍。jié jiāo sān shí zài,wú yǔ shuí yóu yǎn。
荥阳复冥莫,罪罟已横罥。xíng yáng fù míng mò,zuì gǔ yǐ héng juàn。
呜呼子逝日,始泰则终蹇。wū hū zi shì rì,shǐ tài zé zhōng jiǎn。
长安米万钱,凋丧尽馀喘。zhǎng ān mǐ wàn qián,diāo sàng jǐn yú chuǎn。
战伐何当解,归帆阻清沔。zhàn fá hé dāng jiě,guī fān zǔ qīng miǎn。
尚缠漳水疾,永负蒿里饯。shàng chán zhāng shuǐ jí,yǒng fù hāo lǐ jiàn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

严公厅宴同咏蜀道画图

杜甫

日临公馆静,画满地图雄。rì lín gōng guǎn jìng,huà mǎn dì tú xióng。
剑阁星桥北,松州雪岭东。jiàn gé xīng qiáo běi,sōng zhōu xuě lǐng dōng。
华夷山不断,吴蜀水相通。huá yí shān bù duàn,wú shǔ shuǐ xiāng tōng。
兴与烟霞会,清樽幸不空。xīng yǔ yān xiá huì,qīng zūn xìng bù kōng。

巴西驿亭观江涨呈窦使君

杜甫

宿雨南江涨,波涛乱远峰。sù yǔ nán jiāng zhǎng,bō tāo luàn yuǎn fēng。
孤亭凌喷薄,万井逼舂容。gū tíng líng pēn báo,wàn jǐng bī chōng róng。
霄汉愁高鸟,泥沙困老龙。xiāo hàn chóu gāo niǎo,ní shā kùn lǎo lóng。
天边同客舍,携我豁心胸。tiān biān tóng kè shě,xié wǒ huō xīn xiōng。

九日登梓州城

杜甫

伊昔黄花酒,如今白发翁。yī xī huáng huā jiǔ,rú jīn bái fā wēng。
追欢筋力异,望远岁时同。zhuī huān jīn lì yì,wàng yuǎn suì shí tóng。
弟妹悲歌里,朝廷醉眼中。dì mèi bēi gē lǐ,cháo tíng zuì yǎn zhōng。
兵戈与关塞,此日意无穷。bīng gē yǔ guān sāi,cǐ rì yì wú qióng。

九日奉寄严大夫

杜甫

九日应愁思,经时冒险艰。jiǔ rì yīng chóu sī,jīng shí mào xiǎn jiān。
不眠持汉节,何路出巴山。bù mián chí hàn jié,hé lù chū bā shān。
小驿香醪嫩,重岩细菊斑。xiǎo yì xiāng láo nèn,zhòng yán xì jú bān。
遥知簇鞍马,回首白云间。yáo zhī cù ān mǎ,huí shǒu bái yún jiān。

怀旧

杜甫

地下苏司业,情亲独有君。dì xià sū sī yè,qíng qīn dú yǒu jūn。
那因丧乱后,便有死生分。nà yīn sàng luàn hòu,biàn yǒu sǐ shēng fēn。
老罢知明镜,悲来望白云。lǎo bà zhī míng jìng,bēi lái wàng bái yún。
自从失词伯,不复更论文。zì cóng shī cí bó,bù fù gèng lùn wén。

所思

杜甫

郑老身仍窜,台州信所传。zhèng lǎo shēn réng cuàn,tái zhōu xìn suǒ chuán。
为农山涧曲,卧病海云边。wèi nóng shān jiàn qū,wò bìng hǎi yún biān。
世已疏儒素,人犹乞酒钱。shì yǐ shū rú sù,rén yóu qǐ jiǔ qián。
徒劳望牛斗,无计斸龙泉。tú láo wàng niú dòu,wú jì zhǔ lóng quán。

不见

杜甫

不见李生久,佯狂真可哀。bù jiàn lǐ shēng jiǔ,yáng kuáng zhēn kě āi。
世人皆欲杀,吾意独怜才。shì rén jiē yù shā,wú yì dú lián cái。
敏捷诗千首,飘零酒一杯。mǐn jié shī qiān shǒu,piāo líng jiǔ yī bēi。
匡山读书处,头白好归来。kuāng shān dú shū chù,tóu bái hǎo guī lái。

题玄武禅师屋壁

杜甫

何年顾虎头,满壁画瀛州。hé nián gù hǔ tóu,mǎn bì huà yíng zhōu。
赤日石林气,青天江海流。chì rì shí lín qì,qīng tiān jiāng hǎi liú。
锡飞常近鹤,杯度不惊鸥。xī fēi cháng jìn hè,bēi dù bù jīng ōu。
似得庐山路,真随惠远游。shì dé lú shān lù,zhēn suí huì yuǎn yóu。

客夜

杜甫

客睡何曾著,秋天不肯明。kè shuì hé céng zhù,qiū tiān bù kěn míng。
卷帘残月影,高枕远江声。juǎn lián cán yuè yǐng,gāo zhěn yuǎn jiāng shēng。
计拙无衣食,途穷仗友生。jì zhuō wú yī shí,tú qióng zhàng yǒu shēng。
老妻书数纸,应悉未归情。lǎo qī shū shù zhǐ,yīng xī wèi guī qíng。

客亭

杜甫

秋窗犹曙色,落木更天风。qiū chuāng yóu shǔ sè,luò mù gèng tiān fēng。
日出寒山外,江流宿雾中。rì chū hán shān wài,jiāng liú sù wù zhōng。
圣朝无弃物,老病已成翁。shèng cháo wú qì wù,lǎo bìng yǐ chéng wēng。
多少残生事,飘零似转蓬。duō shǎo cán shēng shì,piāo líng shì zhuǎn péng。

陪王侍御宴通泉东山野亭

杜甫

江水东流去,清樽日复斜。jiāng shuǐ dōng liú qù,qīng zūn rì fù xié。
异方同宴赏,何处是京华。yì fāng tóng yàn shǎng,hé chù shì jīng huá。
亭景临山水,村烟对浦沙。tíng jǐng lín shān shuǐ,cūn yān duì pǔ shā。
狂歌过于胜,得醉即为家。kuáng gē guò yú shèng,dé zuì jí wèi jiā。

涪江泛舟送韦班归京

杜甫

追饯同舟日,伤春一水间。zhuī jiàn tóng zhōu rì,shāng chūn yī shuǐ jiān。
飘零为客久,衰老羡君还。piāo líng wèi kè jiǔ,shuāi lǎo xiàn jūn hái。
花远重重树,云轻处处山。huā yuǎn zhòng zhòng shù,yún qīng chù chù shān。
天涯故人少,更益鬓毛斑。tiān yá gù rén shǎo,gèng yì bìn máo bān。

春日梓州登楼二首

杜甫

行路难如此,登楼望欲迷。xíng lù nán rú cǐ,dēng lóu wàng yù mí。
身无却少壮,迹有但羁栖。shēn wú què shǎo zhuàng,jì yǒu dàn jī qī。
江水流城郭,春风入鼓鞞。jiāng shuǐ liú chéng guō,chūn fēng rù gǔ bǐng。
双双新燕子,依旧已衔泥。shuāng shuāng xīn yàn zi,yī jiù yǐ xián ní。

春日梓州登楼二首

杜甫

天畔登楼眼,随春入故园。tiān pàn dēng lóu yǎn,suí chūn rù gù yuán。
战场今始定,移柳更能存。zhàn chǎng jīn shǐ dìng,yí liǔ gèng néng cún。
厌蜀交游冷,思吴胜事繁。yàn shǔ jiāo yóu lěng,sī wú shèng shì fán。
应须理舟楫,长啸下荆门。yīng xū lǐ zhōu jí,zhǎng xiào xià jīng mén。

郪城西原送李判官兄武判官弟赴成都府

杜甫

凭高送所亲,久坐惜芳辰。píng gāo sòng suǒ qīn,jiǔ zuò xī fāng chén。
远水非无浪,他山自有春。yuǎn shuǐ fēi wú làng,tā shān zì yǒu chūn。
野花随处发,官柳著行新。yě huā suí chù fā,guān liǔ zhù xíng xīn。
天际伤愁别,离筵何太频。tiān jì shāng chóu bié,lí yán hé tài pín。