古诗词

往在

杜甫

往在西京日,胡来满彤宫。wǎng zài xī jīng rì,hú lái mǎn tóng gōng。
中宵焚九庙,云汉为之红。zhōng xiāo fén jiǔ miào,yún hàn wèi zhī hóng。
解瓦飞十里,穗帷纷曾空。jiě wǎ fēi shí lǐ,suì wéi fēn céng kōng。
疚心惜木主,一一灰悲风。jiù xīn xī mù zhǔ,yī yī huī bēi fēng。
合昏排铁骑,清旭散锦?。hé hūn pái tiě qí,qīng xù sàn jǐn méng。
贼臣表逆节,相贺以成功。zéi chén biǎo nì jié,xiāng hè yǐ chéng gōng。
是时妃嫔戮,连为粪土丛。shì shí fēi pín lù,lián wèi fèn tǔ cóng。
当宁陷玉座,白间剥画虫。dāng níng xiàn yù zuò,bái jiān bō huà chóng。
不知二圣处,私泣百岁翁。bù zhī èr shèng chù,sī qì bǎi suì wēng。
车驾既云还,楹桷歘穹崇。chē jià jì yún hái,yíng jué chuā qióng chóng。
故老复涕泗,祠官树椅桐。gù lǎo fù tì sì,cí guān shù yǐ tóng。
宏壮不如初,已见帝力雄。hóng zhuàng bù rú chū,yǐ jiàn dì lì xióng。
前春礼郊庙,祀事亲圣躬。qián chūn lǐ jiāo miào,sì shì qīn shèng gōng。
微躯忝近臣,景从陪群公。wēi qū tiǎn jìn chén,jǐng cóng péi qún gōng。
登阶捧玉册,峨冕耿金钟。dēng jiē pěng yù cè,é miǎn gěng jīn zhōng。
侍祠恧先露,掖垣迩濯龙。shì cí nǜ xiān lù,yē yuán ěr zhuó lóng。
天子惟孝孙,五云起九重。tiān zi wéi xiào sūn,wǔ yún qǐ jiǔ zhòng。
镜奁换粉黛,翠羽犹葱胧。jìng lián huàn fěn dài,cuì yǔ yóu cōng lóng。
前者厌羯胡,后来遭犬戎。qián zhě yàn jié hú,hòu lái zāo quǎn róng。
俎豆腐膻肉,罘罳行角弓。zǔ dòu fǔ shān ròu,fú sī xíng jiǎo gōng。
安得自西极,申命空山东。ān dé zì xī jí,shēn mìng kōng shān dōng。
尽躯诣阙下,士庶塞关中。jǐn qū yì quē xià,shì shù sāi guān zhōng。
主将晓逆顺,元元归始终。zhǔ jiāng xiǎo nì shùn,yuán yuán guī shǐ zhōng。
一朝自罪己,万里车书通。yī cháo zì zuì jǐ,wàn lǐ chē shū tōng。
锋镝供锄犁,征戍听所从。fēng dī gōng chú lí,zhēng shù tīng suǒ cóng。
冗官各复业,土著还力农。rǒng guān gè fù yè,tǔ zhù hái lì nóng。
君臣节俭足,朝野欢呼同。jūn chén jié jiǎn zú,cháo yě huān hū tóng。
中兴似国初,继体如太宗。zhōng xīng shì guó chū,jì tǐ rú tài zōng。
端拱纳谏诤,和风日冲融。duān gǒng nà jiàn zhèng,hé fēng rì chōng róng。
赤墀樱桃枝,隐映银丝笼。chì chí yīng táo zhī,yǐn yìng yín sī lóng。
千春荐陵寝,永永垂无穷。qiān chūn jiàn líng qǐn,yǒng yǒng chuí wú qióng。
京都不再火,泾渭开愁容。jīng dōu bù zài huǒ,jīng wèi kāi chóu róng。
归号故松柏,老去苦飘蓬。guī hào gù sōng bǎi,lǎo qù kǔ piāo péng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

秦州杂诗二十首(其十一)

杜甫

萧萧古塞冷,漠漠秋云低。xiāo xiāo gǔ sāi lěng,mò mò qiū yún dī。
黄鹄翅垂雨,苍鹰饥啄泥。huáng gǔ chì chuí yǔ,cāng yīng jī zhuó ní。
蓟门谁自北,汉将独征西。jì mén shuí zì běi,hàn jiāng dú zhēng xī。
不意书生耳,临衰厌鼓鞞。bù yì shū shēng ěr,lín shuāi yàn gǔ bǐng。

秦州杂诗二十首(其十二)

杜甫

山头南郭寺,水号北流泉。shān tóu nán guō sì,shuǐ hào běi liú quán。
老树空庭得,清渠一邑传。lǎo shù kōng tíng dé,qīng qú yī yì chuán。
秋花危石底,晚景卧钟边。qiū huā wēi shí dǐ,wǎn jǐng wò zhōng biān。
俯仰悲身世,溪风为飒然。fǔ yǎng bēi shēn shì,xī fēng wèi sà rán。

秦州杂诗二十首(其十三)

杜甫

传道东柯谷,深藏数十家。chuán dào dōng kē gǔ,shēn cáng shù shí jiā。
对门藤盖瓦,映竹水穿沙。duì mén téng gài wǎ,yìng zhú shuǐ chuān shā。
瘦地翻宜粟,阳坡可种瓜。shòu dì fān yí sù,yáng pō kě zhǒng guā。
船人近相报,但恐失桃花。chuán rén jìn xiāng bào,dàn kǒng shī táo huā。

秦州杂诗二十首(其十四)

杜甫

万古仇池穴,潜通小有天。wàn gǔ chóu chí xué,qián tōng xiǎo yǒu tiān。
神鱼人不见,福地语真传。shén yú rén bù jiàn,fú dì yǔ zhēn chuán。
近接西南境,长怀十九泉。jìn jiē xī nán jìng,zhǎng huái shí jiǔ quán。
何时一茅屋,送老白云边。hé shí yī máo wū,sòng lǎo bái yún biān。

秦州杂诗二十首(其十五)

杜甫

未暇泛沧海,悠悠兵马间。wèi xiá fàn cāng hǎi,yōu yōu bīng mǎ jiān。
塞门风落木,客舍雨连山。sāi mén fēng luò mù,kè shě yǔ lián shān。
阮籍行多兴,庞公隐不还。ruǎn jí xíng duō xīng,páng gōng yǐn bù hái。
东柯遂疏懒,休镊鬓毛斑。dōng kē suì shū lǎn,xiū niè bìn máo bān。

秦州杂诗二十首(其十六)

杜甫

东柯好崖谷,不与众峰群。dōng kē hǎo yá gǔ,bù yǔ zhòng fēng qún。
落日邀双鸟,晴天养片云。luò rì yāo shuāng niǎo,qíng tiān yǎng piàn yún。
野人矜险绝,水竹会平分。yě rén jīn xiǎn jué,shuǐ zhú huì píng fēn。
采药吾将老,儿童未遣闻。cǎi yào wú jiāng lǎo,ér tóng wèi qiǎn wén。

秦州杂诗二十首(其十七)

杜甫

边秋阴易久,不复辨晨光。biān qiū yīn yì jiǔ,bù fù biàn chén guāng。
檐雨乱淋幔,山云低度墙。yán yǔ luàn lín màn,shān yún dī dù qiáng。
鸬鹚窥浅井,蚯蚓上深堂。lú cí kuī qiǎn jǐng,qiū yǐn shàng shēn táng。
车马何萧索,门前百草长。chē mǎ hé xiāo suǒ,mén qián bǎi cǎo zhǎng。

秦州杂诗二十首(其十八)

杜甫

地僻秋将尽,山高客未归。dì pì qiū jiāng jǐn,shān gāo kè wèi guī。
塞云多断续,边日少光辉。sāi yún duō duàn xù,biān rì shǎo guāng huī。
警急烽常报,传闻檄屡飞。jǐng jí fēng cháng bào,chuán wén xí lǚ fēi。
西戎外甥国,何得迕天威。xī róng wài shēng guó,hé dé wù tiān wēi。

秦州杂诗二十首(其十九)

杜甫

凤林戈未息,鱼海路常难。fèng lín gē wèi xī,yú hǎi lù cháng nán。
候火云烽峻,悬军幕井干。hòu huǒ yún fēng jùn,xuán jūn mù jǐng gàn。
风连西极动,月过北庭寒。fēng lián xī jí dòng,yuè guò běi tíng hán。
故老思飞将,何时议筑坛。gù lǎo sī fēi jiāng,hé shí yì zhù tán。

秦州杂诗二十首(其二十)

杜甫

唐尧真自圣,野老复何知。táng yáo zhēn zì shèng,yě lǎo fù hé zhī。
晒药能无妇,应门幸有儿。shài yào néng wú fù,yīng mén xìng yǒu ér。
藏书闻禹穴,读记忆仇池。cáng shū wén yǔ xué,dú jì yì chóu chí。
为报鸳行旧,鹪鹩在一枝。wèi bào yuān xíng jiù,jiāo liáo zài yī zhī。

宿赞公房

杜甫

杖锡何来此,秋风已飒然。zhàng xī hé lái cǐ,qiū fēng yǐ sà rán。
雨荒深院菊,霜倒半池莲。yǔ huāng shēn yuàn jú,shuāng dào bàn chí lián。
放逐宁违性,虚空不离禅。fàng zhú níng wéi xìng,xū kōng bù lí chán。
相逢成夜宿,陇月向人圆。xiāng féng chéng yè sù,lǒng yuè xiàng rén yuán。

东楼

杜甫

万里流沙道,西征过北门。wàn lǐ liú shā dào,xī zhēng guò běi mén。
但添新战骨,不返旧征魂。dàn tiān xīn zhàn gǔ,bù fǎn jiù zhēng hún。
楼角临风迥,城阴带水昏。lóu jiǎo lín fēng jiǒng,chéng yīn dài shuǐ hūn。
传声看驿使,送节向河源。chuán shēng kàn yì shǐ,sòng jié xiàng hé yuán。

雨晴

杜甫

天水秋云薄,从西万里风。tiān shuǐ qiū yún báo,cóng xī wàn lǐ fēng。
今朝好晴景,久雨不妨农。jīn cháo hǎo qíng jǐng,jiǔ yǔ bù fáng nóng。
塞柳行疏翠,山梨结小红。sāi liǔ xíng shū cuì,shān lí jié xiǎo hóng。
胡笳楼上发,一雁入高空。hú jiā lóu shàng fā,yī yàn rù gāo kōng。

寓目

杜甫

一县蒲萄熟,秋山苜蓿多。yī xiàn pú táo shú,qiū shān mù xu duō。
关云常带雨,塞水不成河。guān yún cháng dài yǔ,sāi shuǐ bù chéng hé。
羌女轻烽燧,胡儿制骆驼。qiāng nǚ qīng fēng suì,hú ér zhì luò tuó。
自伤迟暮眼,丧乱饱经过。zì shāng chí mù yǎn,sàng luàn bǎo jīng guò。

山寺

杜甫

野寺残僧少,山园细路高。yě sì cán sēng shǎo,shān yuán xì lù gāo。
麝香眠石竹,鹦鹉啄金桃。shè xiāng mián shí zhú,yīng wǔ zhuó jīn táo。
乱石通人过,悬崖置屋牢。luàn shí tōng rén guò,xuán yá zhì wū láo。
上方重阁晚,百里见秋毫。shàng fāng zhòng gé wǎn,bǎi lǐ jiàn qiū háo。