古诗词

往在

杜甫

往在西京日,胡来满彤宫。wǎng zài xī jīng rì,hú lái mǎn tóng gōng。
中宵焚九庙,云汉为之红。zhōng xiāo fén jiǔ miào,yún hàn wèi zhī hóng。
解瓦飞十里,穗帷纷曾空。jiě wǎ fēi shí lǐ,suì wéi fēn céng kōng。
疚心惜木主,一一灰悲风。jiù xīn xī mù zhǔ,yī yī huī bēi fēng。
合昏排铁骑,清旭散锦?。hé hūn pái tiě qí,qīng xù sàn jǐn méng。
贼臣表逆节,相贺以成功。zéi chén biǎo nì jié,xiāng hè yǐ chéng gōng。
是时妃嫔戮,连为粪土丛。shì shí fēi pín lù,lián wèi fèn tǔ cóng。
当宁陷玉座,白间剥画虫。dāng níng xiàn yù zuò,bái jiān bō huà chóng。
不知二圣处,私泣百岁翁。bù zhī èr shèng chù,sī qì bǎi suì wēng。
车驾既云还,楹桷歘穹崇。chē jià jì yún hái,yíng jué chuā qióng chóng。
故老复涕泗,祠官树椅桐。gù lǎo fù tì sì,cí guān shù yǐ tóng。
宏壮不如初,已见帝力雄。hóng zhuàng bù rú chū,yǐ jiàn dì lì xióng。
前春礼郊庙,祀事亲圣躬。qián chūn lǐ jiāo miào,sì shì qīn shèng gōng。
微躯忝近臣,景从陪群公。wēi qū tiǎn jìn chén,jǐng cóng péi qún gōng。
登阶捧玉册,峨冕耿金钟。dēng jiē pěng yù cè,é miǎn gěng jīn zhōng。
侍祠恧先露,掖垣迩濯龙。shì cí nǜ xiān lù,yē yuán ěr zhuó lóng。
天子惟孝孙,五云起九重。tiān zi wéi xiào sūn,wǔ yún qǐ jiǔ zhòng。
镜奁换粉黛,翠羽犹葱胧。jìng lián huàn fěn dài,cuì yǔ yóu cōng lóng。
前者厌羯胡,后来遭犬戎。qián zhě yàn jié hú,hòu lái zāo quǎn róng。
俎豆腐膻肉,罘罳行角弓。zǔ dòu fǔ shān ròu,fú sī xíng jiǎo gōng。
安得自西极,申命空山东。ān dé zì xī jí,shēn mìng kōng shān dōng。
尽躯诣阙下,士庶塞关中。jǐn qū yì quē xià,shì shù sāi guān zhōng。
主将晓逆顺,元元归始终。zhǔ jiāng xiǎo nì shùn,yuán yuán guī shǐ zhōng。
一朝自罪己,万里车书通。yī cháo zì zuì jǐ,wàn lǐ chē shū tōng。
锋镝供锄犁,征戍听所从。fēng dī gōng chú lí,zhēng shù tīng suǒ cóng。
冗官各复业,土著还力农。rǒng guān gè fù yè,tǔ zhù hái lì nóng。
君臣节俭足,朝野欢呼同。jūn chén jié jiǎn zú,cháo yě huān hū tóng。
中兴似国初,继体如太宗。zhōng xīng shì guó chū,jì tǐ rú tài zōng。
端拱纳谏诤,和风日冲融。duān gǒng nà jiàn zhèng,hé fēng rì chōng róng。
赤墀樱桃枝,隐映银丝笼。chì chí yīng táo zhī,yǐn yìng yín sī lóng。
千春荐陵寝,永永垂无穷。qiān chūn jiàn líng qǐn,yǒng yǒng chuí wú qióng。
京都不再火,泾渭开愁容。jīng dōu bù zài huǒ,jīng wèi kāi chóu róng。
归号故松柏,老去苦飘蓬。guī hào gù sōng bǎi,lǎo qù kǔ piāo péng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

月圆

杜甫

孤月当楼满,寒江动夜扉。gū yuè dāng lóu mǎn,hán jiāng dòng yè fēi。
委波金不定,照席绮逾依。wěi bō jīn bù dìng,zhào xí qǐ yú yī。
未缺空山静,高悬列宿稀。wèi quē kōng shān jìng,gāo xuán liè sù xī。
故园松桂发,万里共清辉。gù yuán sōng guì fā,wàn lǐ gòng qīng huī。

中宵

杜甫

西阁百寻馀,中宵步绮疏。xī gé bǎi xún yú,zhōng xiāo bù qǐ shū。
飞星过水白,落月动沙虚。fēi xīng guò shuǐ bái,luò yuè dòng shā xū。
择木知幽鸟,潜波想巨鱼。zé mù zhī yōu niǎo,qián bō xiǎng jù yú。
亲朋满天地,兵甲少来书。qīn péng mǎn tiān dì,bīng jiǎ shǎo lái shū。

遣愁

杜甫

养拙蓬为户,茫茫何所开。yǎng zhuō péng wèi hù,máng máng hé suǒ kāi。
江通神女馆,地隔望乡台。jiāng tōng shén nǚ guǎn,dì gé wàng xiāng tái。
渐惜容颜老,无由弟妹来。jiàn xī róng yán lǎo,wú yóu dì mèi lái。
兵戈与人事,回首一悲哀。bīng gē yǔ rén shì,huí shǒu yī bēi āi。

秋清

杜甫

高秋苏病气,白发自能梳。gāo qiū sū bìng qì,bái fā zì néng shū。
药饵憎加减,门庭闷扫除。yào ěr zēng jiā jiǎn,mén tíng mèn sǎo chú。
杖藜还客拜,爱竹遣儿书。zhàng lí hái kè bài,ài zhú qiǎn ér shū。
十月江平稳,轻舟进所如。shí yuè jiāng píng wěn,qīng zhōu jìn suǒ rú。

秋峡

杜甫

江涛万古峡,肺气久衰翁。jiāng tāo wàn gǔ xiá,fèi qì jiǔ shuāi wēng。
不寐防巴虎,全生狎楚童。bù mèi fáng bā hǔ,quán shēng xiá chǔ tóng。
衣裳垂素发,门巷落丹枫。yī shang chuí sù fā,mén xiàng luò dān fēng。
常怪商山老,兼存翊赞功。cháng guài shāng shān lǎo,jiān cún yì zàn gōng。

摇落

杜甫

摇落巫山暮,寒江东北流。yáo luò wū shān mù,hán jiāng dōng běi liú。
烟尘多战鼓,风浪少行舟。yān chén duō zhàn gǔ,fēng làng shǎo xíng zhōu。
鹅费义之墨,貂馀季子裘。é fèi yì zhī mò,diāo yú jì zi qiú。
长怀报明主,卧病复高秋。zhǎng huái bào míng zhǔ,wò bìng fù gāo qiū。

耳聋

杜甫

生年鹖冠子,叹世鹿皮翁。shēng nián hé guān zi,tàn shì lù pí wēng。
眼复几时暗,耳从前月聋。yǎn fù jǐ shí àn,ěr cóng qián yuè lóng。
猿鸣秋泪缺,雀噪晚愁空。yuán míng qiū lèi quē,què zào wǎn chóu kōng。
黄落惊山树,呼儿问朔风。huáng luò jīng shān shù,hū ér wèn shuò fēng。

独坐二首

杜甫

竟日雨冥冥,双崖洗更青。jìng rì yǔ míng míng,shuāng yá xǐ gèng qīng。
水花寒落岸,山鸟暮过庭。shuǐ huā hán luò àn,shān niǎo mù guò tíng。
暖老须燕玉,充饥忆楚萍。nuǎn lǎo xū yàn yù,chōng jī yì chǔ píng。
胡笳在楼上,哀怨不堪听。hú jiā zài lóu shàng,āi yuàn bù kān tīng。

独坐二首

杜甫

白狗斜临北,黄牛更在东。bái gǒu xié lín běi,huáng niú gèng zài dōng。
峡云常照夜,江月会兼风。xiá yún cháng zhào yè,jiāng yuè huì jiān fēng。
晒药安垂老,应门试小童。shài yào ān chuí lǎo,yīng mén shì xiǎo tóng。
亦知行不逮,苦恨耳多聋。yì zhī xíng bù dǎi,kǔ hèn ěr duō lóng。

远游

杜甫

江阔浮高栋,云长出断山。jiāng kuò fú gāo dòng,yún zhǎng chū duàn shān。
尘沙连越巂,风雨暗荆蛮。chén shā lián yuè guī,fēng yǔ àn jīng mán。
雁矫衔芦内,猿啼失木间。yàn jiǎo xián lú nèi,yuán tí shī mù jiān。
弊裘苏季子,历国未知还。bì qiú sū jì zi,lì guó wèi zhī hái。

晴二首

杜甫

久雨巫山暗,新晴锦绣文。jiǔ yǔ wū shān àn,xīn qíng jǐn xiù wén。
碧知湖外草,红见海东云。bì zhī hú wài cǎo,hóng jiàn hǎi dōng yún。
竟日莺相和,摩霄鹤数群。jìng rì yīng xiāng hé,mó xiāo hè shù qún。
野花乾更落,风处急纷纷。yě huā qián gèng luò,fēng chù jí fēn fēn。

晴二首

杜甫

啼乌争引子,鸣鹤不归林。tí wū zhēng yǐn zi,míng hè bù guī lín。
下食遭泥去,高飞恨久阴。xià shí zāo ní qù,gāo fēi hèn jiǔ yīn。
雨声冲塞尽,日气射江深。yǔ shēng chōng sāi jǐn,rì qì shè jiāng shēn。
回首周南客,驱驰魏阙心。huí shǒu zhōu nán kè,qū chí wèi quē xīn。

杜甫

始贺天休雨,还嗟地出雷。shǐ hè tiān xiū yǔ,hái jiē dì chū léi。
骤看浮峡过,密作渡江来。zhòu kàn fú xiá guò,mì zuò dù jiāng lái。
牛马行无色,蛟龙斗不开。niú mǎ xíng wú sè,jiāo lóng dòu bù kāi。
干戈盛阴气,未必自阳台。gàn gē shèng yīn qì,wèi bì zì yáng tái。

月三首

杜甫

断续巫山雨,天河此夜新。duàn xù wū shān yǔ,tiān hé cǐ yè xīn。
若无青嶂月,愁杀白头人。ruò wú qīng zhàng yuè,chóu shā bái tóu rén。
魍魉移深树,虾蟆动半轮。wǎng liǎng yí shēn shù,xiā má dòng bàn lún。
故园当北斗,直指照西秦。gù yuán dāng běi dòu,zhí zhǐ zhào xī qín。

月三首

杜甫

并照巫山出,新窥楚水清。bìng zhào wū shān chū,xīn kuī chǔ shuǐ qīng。
羁栖愁里见,二十四回明。jī qī chóu lǐ jiàn,èr shí sì huí míng。
必验升沉体,如知进退情。bì yàn shēng chén tǐ,rú zhī jìn tuì qíng。
不违银汉落,亦伴玉绳横。bù wéi yín hàn luò,yì bàn yù shéng héng。