古诗词

同元使君舂陵行

杜甫

遭乱发尽白,转衰病相婴。zāo luàn fā jǐn bái,zhuǎn shuāi bìng xiāng yīng。
沈绵盗贼际,狼狈江汉行。shěn mián dào zéi jì,láng bèi jiāng hàn xíng。
叹时药力薄,为客羸瘵成。tàn shí yào lì báo,wèi kè léi zhài chéng。
吾人诗家秀,博采世上名。wú rén shī jiā xiù,bó cǎi shì shàng míng。
粲粲元道州,前圣畏后生。càn càn yuán dào zhōu,qián shèng wèi hòu shēng。
观呼舂陵作,歘见俊哲情。guān hū chōng líng zuò,chuā jiàn jùn zhé qíng。
复览贼退篇,结也实国桢。fù lǎn zéi tuì piān,jié yě shí guó zhēn。
贾谊昔流恸,匡衡常引经。jiǎ yì xī liú tòng,kuāng héng cháng yǐn jīng。
道州忧黎庶,词气浩纵横。dào zhōu yōu lí shù,cí qì hào zòng héng。
两章对秋月,一字偕华星。liǎng zhāng duì qiū yuè,yī zì xié huá xīng。
至君唐虞际,纯朴忆大庭。zhì jūn táng yú jì,chún pǔ yì dà tíng。
何时降玺书,用尔为丹青。hé shí jiàng xǐ shū,yòng ěr wèi dān qīng。
狱讼永衰息,岂唯偃甲兵。yù sòng yǒng shuāi xī,qǐ wéi yǎn jiǎ bīng。
悽恻念诛求,薄敛近休明。qī cè niàn zhū qiú,báo liǎn jìn xiū míng。
乃知正人意,不苟飞长缨。nǎi zhī zhèng rén yì,bù gǒu fēi zhǎng yīng。
凉飙振南岳,之子宠若惊。liáng biāo zhèn nán yuè,zhī zi chǒng ruò jīng。
色阻金印大,兴含沧浪清。sè zǔ jīn yìn dà,xīng hán cāng làng qīng。
我多长卿病,日夕思朝廷。wǒ duō zhǎng qīng bìng,rì xī sī cháo tíng。
肺枯渴太甚,漂泊公孙城。fèi kū kě tài shén,piāo pō gōng sūn chéng。
呼儿具纸笔,隐几临轩楹。hū ér jù zhǐ bǐ,yǐn jǐ lín xuān yíng。
作诗呻吟内,黑澹字攲倾。zuò shī shēn yín nèi,hēi dàn zì qī qīng。
感彼危苦词,庶几知者听。gǎn bǐ wēi kǔ cí,shù jǐ zhī zhě tīng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

宿江边阁

杜甫

暝色延山径,高斋次水门。míng sè yán shān jìng,gāo zhāi cì shuǐ mén。
薄云岩际宿,孤月浪中翻。báo yún yán jì sù,gū yuè làng zhōng fān。
鹳鹤追飞静,豺狼得食喧。guàn hè zhuī fēi jìng,chái láng dé shí xuān。
不眠忧战伐,无力正乾坤。bù mián yōu zhàn fá,wú lì zhèng qián kūn。

夜宿西阁晓呈元二十一曹长

杜甫

城暗更筹急,楼高雨雪微。chéng àn gèng chóu jí,lóu gāo yǔ xuě wēi。
稍通绡幕霁,远带玉绳稀。shāo tōng xiāo mù jì,yuǎn dài yù shéng xī。
门鹊晨光起,墙乌宿处飞。mén què chén guāng qǐ,qiáng wū sù chù fēi。
寒江流甚细,有意待人归。hán jiāng liú shén xì,yǒu yì dài rén guī。

西阁口号

杜甫

山木抱云稠,寒江绕上头。shān mù bào yún chóu,hán jiāng rào shàng tóu。
雪崖才变石,风幔不依楼。xuě yá cái biàn shí,fēng màn bù yī lóu。
社稷堪流涕,安危在运筹。shè jì kān liú tì,ān wēi zài yùn chóu。
看君话王室,感动几销忧。kàn jūn huà wáng shì,gǎn dòng jǐ xiāo yōu。

西阁雨望

杜甫

楼雨沾云幔,山寒著水城。lóu yǔ zhān yún màn,shān hán zhù shuǐ chéng。
径添沙面出,湍减石棱生。jìng tiān shā miàn chū,tuān jiǎn shí léng shēng。
菊蕊凄疏放,松林驻远情。jú ruǐ qī shū fàng,sōng lín zhù yuǎn qíng。
滂沱朱槛湿,万虑傍檐楹。pāng tuó zhū kǎn shī,wàn lǜ bàng yán yíng。

不离西阁二首(其一)

杜甫

江柳非时发,江花冷色频。jiāng liǔ fēi shí fā,jiāng huā lěng sè pín。
地偏应有瘴,腊近已含春。dì piān yīng yǒu zhàng,là jìn yǐ hán chūn。
失学从愚子,无家住老身。shī xué cóng yú zi,wú jiā zhù lǎo shēn。
不知西阁意,肯别定留人。bù zhī xī gé yì,kěn bié dìng liú rén。

不离西阁二首(其二)

杜甫

西阁从人别,人今亦故亭。xī gé cóng rén bié,rén jīn yì gù tíng。
江云飘素练,石壁断空青。jiāng yún piāo sù liàn,shí bì duàn kōng qīng。
沧海先迎日,银河倒列星。cāng hǎi xiān yíng rì,yín hé dào liè xīng。
平生耽胜事,吁骇始初经。píng shēng dān shèng shì,xū hài shǐ chū jīng。

西阁三度期大昌严明府同宿不到

杜甫

问子能来宿,今疑索故要。wèn zi néng lái sù,jīn yí suǒ gù yào。
匣琴虚夜夜,手板自朝朝。xiá qín xū yè yè,shǒu bǎn zì cháo cháo。
金吼霜钟彻,花催腊炬销。jīn hǒu shuāng zhōng chè,huā cuī là jù xiāo。
早凫江槛底,双影漫飘飖。zǎo fú jiāng kǎn dǐ,shuāng yǐng màn piāo yáo。

西阁夜

杜甫

恍惚寒山暮,逶迤白雾昏。huǎng hū hán shān mù,wēi yí bái wù hūn。
山虚风落石,楼静月侵门。shān xū fēng luò shí,lóu jìng yuè qīn mén。
击柝可怜子,无衣何处村。jī tuò kě lián zi,wú yī hé chù cūn。
时危关百虑,盗贼尔犹存。shí wēi guān bǎi lǜ,dào zéi ěr yóu cún。

瀼西寒望

杜甫

水色含群动,朝光切太虚。shuǐ sè hán qún dòng,cháo guāng qiè tài xū。
年侵频怅望,兴远一萧疏。nián qīn pín chàng wàng,xīng yuǎn yī xiāo shū。
猿挂时相学,鸥行炯自如。yuán guà shí xiāng xué,ōu xíng jiǒng zì rú。
瞿唐春欲至,定卜瀼西居。qú táng chūn yù zhì,dìng bo ráng xī jū。

入宅三首(其一)

杜甫

奔峭背赤甲,断崖当白盐。bēn qiào bèi chì jiǎ,duàn yá dāng bái yán。
客居愧迁次,春酒渐多添。kè jū kuì qiān cì,chūn jiǔ jiàn duō tiān。
花亚欲移竹,鸟窥新卷帘。huā yà yù yí zhú,niǎo kuī xīn juǎn lián。
衰年不敢恨,胜概欲相兼。shuāi nián bù gǎn hèn,shèng gài yù xiāng jiān。

入宅三首(其二)

杜甫

乱后居难定,春归客未还。luàn hòu jū nán dìng,chūn guī kè wèi hái。
水生鱼复浦,云暖麝香山。shuǐ shēng yú fù pǔ,yún nuǎn shè xiāng shān。
半顶梳头白,过眉拄杖斑。bàn dǐng shū tóu bái,guò méi zhǔ zhàng bān。
相看多使者,一一问函关。xiāng kàn duō shǐ zhě,yī yī wèn hán guān。

入宅三首(其三)

杜甫

宋玉归州宅,云通白帝城。sòng yù guī zhōu zhái,yún tōng bái dì chéng。
吾人淹老病,旅食岂才名。wú rén yān lǎo bìng,lǚ shí qǐ cái míng。
峡口风常急,江流气不平。xiá kǒu fēng cháng jí,jiāng liú qì bù píng。
只应与儿子,飘转任浮生。zhǐ yīng yǔ ér zi,piāo zhuǎn rèn fú shēng。

卜居

杜甫

归羡辽东鹤,吟同楚执圭。guī xiàn liáo dōng hè,yín tóng chǔ zhí guī。
未成游碧海,著处觅丹梯。wèi chéng yóu bì hǎi,zhù chù mì dān tī。
云障宽江左,春耕破瀼西。yún zhàng kuān jiāng zuǒ,chūn gēng pò ráng xī。
桃红客若至,定似昔人迷。táo hóng kè ruò zhì,dìng shì xī rén mí。

暮春题瀼西新赁草屋五首

杜甫

久嗟三峡客,再与暮春期。jiǔ jiē sān xiá kè,zài yǔ mù chūn qī。
百舌欲无语,繁花能几时。bǎi shé yù wú yǔ,fán huā néng jǐ shí。
谷虚云气薄,波乱日华迟。gǔ xū yún qì báo,bō luàn rì huá chí。
战伐何由定,哀伤不在兹。zhàn fá hé yóu dìng,āi shāng bù zài zī。

暮春题瀼西新赁草屋五首

杜甫

此邦千树橘,不见比封君。cǐ bāng qiān shù jú,bù jiàn bǐ fēng jūn。
养拙干戈际,全生麋鹿群。yǎng zhuō gàn gē jì,quán shēng mí lù qún。
畏人江北草,旅食瀼西云。wèi rén jiāng běi cǎo,lǚ shí ráng xī yún。
万里巴渝曲,三年实饱闻。wàn lǐ bā yú qū,sān nián shí bǎo wén。