古诗词

李潮八分小篆歌

杜甫

苍颉鸟迹既茫昧,字体变化如浮云。cāng jié niǎo jì jì máng mèi,zì tǐ biàn huà rú fú yún。
陈仓石鼓又已讹,大小二篆生八分。chén cāng shí gǔ yòu yǐ é,dà xiǎo èr zhuàn shēng bā fēn。
秦有李斯汉蔡邕,中间作者寂不闻。qín yǒu lǐ sī hàn cài yōng,zhōng jiān zuò zhě jì bù wén。
峄山之碑野火焚,枣木传客肥失真。yì shān zhī bēi yě huǒ fén,zǎo mù chuán kè féi shī zhēn。
苦县光和尚骨立,书贵瘦硬方通神。kǔ xiàn guāng hé shàng gǔ lì,shū guì shòu yìng fāng tōng shén。
惜哉李蔡不复得,吾甥李潮下笔亲。xī zāi lǐ cài bù fù dé,wú shēng lǐ cháo xià bǐ qīn。
尚书韩择木,骑曹蔡有邻。shàng shū hán zé mù,qí cáo cài yǒu lín。
开元已来数八分,潮也奄有二子成三人。kāi yuán yǐ lái shù bā fēn,cháo yě yǎn yǒu èr zi chéng sān rén。
况潮小篆逼秦相,快剑长戟森相向。kuàng cháo xiǎo zhuàn bī qín xiāng,kuài jiàn zhǎng jǐ sēn xiāng xiàng。
八分一字直百金,蛟龙盘拿肉屈强。bā fēn yī zì zhí bǎi jīn,jiāo lóng pán ná ròu qū qiáng。
吴郡张颠夸草书,草书非古空雄壮。wú jùn zhāng diān kuā cǎo shū,cǎo shū fēi gǔ kōng xióng zhuàng。
岂如吾甥不流宕,丞相中郎丈人行。qǐ rú wú shēng bù liú dàng,chéng xiāng zhōng láng zhàng rén xíng。
巴东逢李潮,逾月求我歌。bā dōng féng lǐ cháo,yú yuè qiú wǒ gē。
我今衰老才力薄,潮乎潮乎奈汝何。wǒ jīn shuāi lǎo cái lì báo,cháo hū cháo hū nài rǔ hé。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

后游

杜甫

寺忆新游处,桥怜再渡时。sì yì xīn yóu chù,qiáo lián zài dù shí。
江山如有待,花柳更无私。jiāng shān rú yǒu dài,huā liǔ gèng wú sī。
野润烟光薄,沙暄日色迟。yě rùn yān guāng báo,shā xuān rì sè chí。
客愁全为减,舍此复何之。kè chóu quán wèi jiǎn,shě cǐ fù hé zhī。

题新津北桥楼

杜甫

望极春城上,开筵近鸟巢。wàng jí chūn chéng shàng,kāi yán jìn niǎo cháo。
白花檐外朵,青柳槛前梢。bái huā yán wài duǒ,qīng liǔ kǎn qián shāo。
池水观为政,厨烟觉远庖。chí shuǐ guān wèi zhèng,chú yān jué yuǎn páo。
西川供客眼,唯有此江郊。xī chuān gōng kè yǎn,wéi yǒu cǐ jiāng jiāo。

江涨

杜甫

江发蛮夷涨,山添雨雪流。jiāng fā mán yí zhǎng,shān tiān yǔ xuě liú。
大声吹地转,高浪蹴天浮。dà shēng chuī dì zhuǎn,gāo làng cù tiān fú。
鱼鳖为人得,蛟龙不自谋。yú biē wèi rén dé,jiāo lóng bù zì móu。
轻帆好去便,吾道付沧洲。qīng fān hǎo qù biàn,wú dào fù cāng zhōu。

晚晴

杜甫

村晚惊风度,庭幽过雨沾。cūn wǎn jīng fēng dù,tíng yōu guò yǔ zhān。
夕阳薰细草,江色映疏帘。xī yáng xūn xì cǎo,jiāng sè yìng shū lián。
书乱谁能帙,杯乾可自添。shū luàn shuí néng zhì,bēi qián kě zì tiān。
时闻有馀论,未怪老夫潜。shí wén yǒu yú lùn,wèi guài lǎo fū qián。

朝雨

杜甫

凉气晚萧萧,江云乱眼飘。liáng qì wǎn xiāo xiāo,jiāng yún luàn yǎn piāo。
风鸳藏近渚,雨燕集深条。fēng yuān cáng jìn zhǔ,yǔ yàn jí shēn tiáo。
黄绮终辞汉,巢由不见尧。huáng qǐ zhōng cí hàn,cháo yóu bù jiàn yáo。
草堂樽酒在,幸得过清朝。cǎo táng zūn jiǔ zài,xìng dé guò qīng cháo。

送裴五赴东川

杜甫

故人亦流落,高义动乾坤。gù rén yì liú luò,gāo yì dòng qián kūn。
何日通燕塞,相看老蜀门。hé rì tōng yàn sāi,xiāng kàn lǎo shǔ mén。
东行应暂别,北望苦销魂。dōng xíng yīng zàn bié,běi wàng kǔ xiāo hún。
凛凛悲秋意,非君谁与论。lǐn lǐn bēi qiū yì,fēi jūn shuí yǔ lùn。

赴青城县出成都寄陶王二少尹

杜甫

老耻妻孥笑,贫嗟出入劳。lǎo chǐ qī nú xiào,pín jiē chū rù láo。
客情投异县,诗态忆吾曹。kè qíng tóu yì xiàn,shī tài yì wú cáo。
东郭沧江合,西山白雪高。dōng guō cāng jiāng hé,xī shān bái xuě gāo。
文章差底病,回首兴滔滔。wén zhāng chà dǐ bìng,huí shǒu xīng tāo tāo。

奉简高三十五使君

杜甫

当代论才子,如公复几人。dāng dài lùn cái zi,rú gōng fù jǐ rén。
骅骝开道路,鹰隼出风尘。huá liú kāi dào lù,yīng sǔn chū fēng chén。
行色秋将晚,交情老更亲。xíng sè qiū jiāng wǎn,jiāo qíng lǎo gèng qīn。
天涯喜相见,披豁对吾真。tiān yá xǐ xiāng jiàn,pī huō duì wú zhēn。

酬高使君相赠

杜甫

古寺僧牢落,空房客寓居。gǔ sì sēng láo luò,kōng fáng kè yù jū。
故人供禄米,邻舍与园蔬。gù rén gōng lù mǐ,lín shě yǔ yuán shū。
双树容听法,三车肯载书。shuāng shù róng tīng fǎ,sān chē kěn zài shū。
草玄吾岂敢,赋或似相如。cǎo xuán wú qǐ gǎn,fù huò shì xiāng rú。

草堂即事

杜甫

荒村建子月,独树老夫家。huāng cūn jiàn zi yuè,dú shù lǎo fū jiā。
雾里江船渡,风前径竹斜。wù lǐ jiāng chuán dù,fēng qián jìng zhú xié。
寒鱼依密藻,宿鹭起圆沙。hán yú yī mì zǎo,sù lù qǐ yuán shā。
蜀酒禁愁得,无钱何处赊。shǔ jiǔ jìn chóu dé,wú qián hé chù shē。

魏十四侍御就弊庐相别

杜甫

有客骑骢马,江边问草堂。yǒu kè qí cōng mǎ,jiāng biān wèn cǎo táng。
远寻留药价,惜别到文场。yuǎn xún liú yào jià,xī bié dào wén chǎng。
入幕旌旗动,归轩锦绣香。rù mù jīng qí dòng,guī xuān jǐn xiù xiāng。
时应念衰疾,书疏及沧浪。shí yīng niàn shuāi jí,shū shū jí cāng làng。

徐九少尹见过

杜甫

晚景孤村僻,行军数骑来。wǎn jǐng gū cūn pì,xíng jūn shù qí lái。
交新徒有喜,礼厚愧无才。jiāo xīn tú yǒu xǐ,lǐ hòu kuì wú cái。
赏静怜云竹,忘归步月台。shǎng jìng lián yún zhú,wàng guī bù yuè tái。
何当看花蕊,欲发照江梅。hé dāng kàn huā ruǐ,yù fā zhào jiāng méi。

范二员外邈吴十侍御郁特枉驾阙展待聊寄此

杜甫

暂往比邻去,空闻二妙归。zàn wǎng bǐ lín qù,kōng wén èr miào guī。
幽栖诚简略,衰白已光辉。yōu qī chéng jiǎn lüè,shuāi bái yǐ guāng huī。
野外贫家远,村中好客稀。yě wài pín jiā yuǎn,cūn zhōng hǎo kè xī。
论文或不愧,肯重款柴扉。lùn wén huò bù kuì,kěn zhòng kuǎn chái fēi。

王竟携酒高亦同过共用寒字

杜甫

卧病荒郊远,通行小径难。wò bìng huāng jiāo yuǎn,tōng xíng xiǎo jìng nán。
故人能领客,携酒重相看。gù rén néng lǐng kè,xié jiǔ zhòng xiāng kàn。
自愧无鲑菜,空烦卸马鞍。zì kuì wú guī cài,kōng fán xiè mǎ ān。
移樽劝山简,头白恐风寒。yí zūn quàn shān jiǎn,tóu bái kǒng fēng hán。

陪李七司马皂江上观造竹桥即日成往来之人免冬寒入水聊题短作简李公二首其二

杜甫

把烛成桥夜,回舟坐客时。bǎ zhú chéng qiáo yè,huí zhōu zuò kè shí。
天高云去尽,江迥月来迟。tiān gāo yún qù jǐn,jiāng jiǒng yuè lái chí。
衰谢多扶病,招邀屡有期。shuāi xiè duō fú bìng,zhāo yāo lǚ yǒu qī。
异方乘此兴,乐罢不无悲。yì fāng chéng cǐ xīng,lè bà bù wú bēi。