古诗词

寄薛三郎中

杜甫

人生无贤愚,飘飖若埃尘。rén shēng wú xián yú,piāo yáo ruò āi chén。
自非得神仙,谁免危其身。zì fēi dé shén xiān,shuí miǎn wēi qí shēn。
与子俱白头,役役常苦辛。yǔ zi jù bái tóu,yì yì cháng kǔ xīn。
虽为尚书郎,不及村野人。suī wèi shàng shū láng,bù jí cūn yě rén。
忆昔村野人,其乐难具陈。yì xī cūn yě rén,qí lè nán jù chén。
蔼蔼桑麻交,公侯为等伦。ǎi ǎi sāng má jiāo,gōng hóu wèi děng lún。
天未厌戎马,我辈本常贫。tiān wèi yàn róng mǎ,wǒ bèi běn cháng pín。
子尚客荆州,我亦滞江滨。zi shàng kè jīng zhōu,wǒ yì zhì jiāng bīn。
峡中一卧病,疟疠终冬春。xiá zhōng yī wò bìng,nüè lì zhōng dōng chūn。
春复加肺气,此病盖有因。chūn fù jiā fèi qì,cǐ bìng gài yǒu yīn。
早岁与苏郑,痛饮情相亲。zǎo suì yǔ sū zhèng,tòng yǐn qíng xiāng qīn。
二公化为土,嗜酒不失真。èr gōng huà wèi tǔ,shì jiǔ bù shī zhēn。
余今委修短,岂得恨命屯。yú jīn wěi xiū duǎn,qǐ dé hèn mìng tún。
闻子心甚壮,所遇信席珍。wén zi xīn shén zhuàng,suǒ yù xìn xí zhēn。
上马不用扶,每扶必怒嗔。shàng mǎ bù yòng fú,měi fú bì nù chēn。
赋诗宾客间,挥洒动八垠。fù shī bīn kè jiān,huī sǎ dòng bā yín。
乃知盖代手,才力老益神。nǎi zhī gài dài shǒu,cái lì lǎo yì shén。
青草洞庭湖,东浮沧海漘。qīng cǎo dòng tíng hú,dōng fú cāng hǎi chún。
君山可避暑,况足采白蘋。jūn shān kě bì shǔ,kuàng zú cǎi bái píng。
子岂无扁舟,往复江汉津。zi qǐ wú biǎn zhōu,wǎng fù jiāng hàn jīn。
我未下瞿塘,空念禹功勤。wǒ wèi xià qú táng,kōng niàn yǔ gōng qín。
听说松门峡,吐药揽衣巾。tīng shuō sōng mén xiá,tǔ yào lǎn yī jīn。
高秋却束带,鼓枻视青旻。gāo qiū què shù dài,gǔ yì shì qīng mín。
凤池日澄碧,济济多士新。fèng chí rì chéng bì,jì jì duō shì xīn。
余病不能起,健者勿逡巡。yú bìng bù néng qǐ,jiàn zhě wù qūn xún。
上有明哲君,下有行化臣。shàng yǒu míng zhé jūn,xià yǒu xíng huà chén。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

逃难

杜甫

五十头白翁,南北逃世难。wǔ shí tóu bái wēng,nán běi táo shì nán。
疏布缠枯骨,奔走苦不暖。shū bù chán kū gǔ,bēn zǒu kǔ bù nuǎn。
已衰病方入,四海一涂炭。yǐ shuāi bìng fāng rù,sì hǎi yī tú tàn。
乾坤万里内,莫见容身畔。qián kūn wàn lǐ nèi,mò jiàn róng shēn pàn。
妻孥复随我,回首共悲欢。qī nú fù suí wǒ,huí shǒu gòng bēi huān。
故国莽丘墟,邻里各分散。gù guó mǎng qiū xū,lín lǐ gè fēn sàn。
归路从此迷,涕尽湘江岸。guī lù cóng cǐ mí,tì jǐn xiāng jiāng àn。

遣兴五首

杜甫

天用莫如龙,有时系扶桑。tiān yòng mò rú lóng,yǒu shí xì fú sāng。
顿辔海徒涌,神人身更长。dùn pèi hǎi tú yǒng,shén rén shēn gèng zhǎng。
性命苟不存,英雄徒自强。xìng mìng gǒu bù cún,yīng xióng tú zì qiáng。
吞声勿复道,真宰意茫茫。tūn shēng wù fù dào,zhēn zǎi yì máng máng。

遣兴五首

杜甫

地用莫如马,无良复谁记。dì yòng mò rú mǎ,wú liáng fù shuí jì。
此日千里鸣,追风可君意。cǐ rì qiān lǐ míng,zhuī fēng kě jūn yì。
君看渥洼种,态与驽骀异。jūn kàn wò wā zhǒng,tài yǔ nú dài yì。
不杂蹄啮间,逍遥有能事。bù zá tí niè jiān,xiāo yáo yǒu néng shì。

遣兴五首

杜甫

陶潜避俗翁,未必能达道。táo qián bì sú wēng,wèi bì néng dá dào。
观其著诗集,颇亦恨枯槁。guān qí zhù shī jí,pǒ yì hèn kū gǎo。
达生岂是足,默识盖不早。dá shēng qǐ shì zú,mò shí gài bù zǎo。
有子贤与愚,何其挂怀抱。yǒu zi xián yǔ yú,hé qí guà huái bào。

遣兴五首

杜甫

贺公雅吴语,在位常清狂。hè gōng yǎ wú yǔ,zài wèi cháng qīng kuáng。
上疏乞骸骨,黄冠归故乡。shàng shū qǐ hái gǔ,huáng guān guī gù xiāng。
爽气不可致,斯人今则亡。shuǎng qì bù kě zhì,sī rén jīn zé wáng。
山阴一茅宇,江海日凄凉。shān yīn yī máo yǔ,jiāng hǎi rì qī liáng。

遣兴五首

杜甫

吾怜孟浩然,裋褐即长夜。wú lián mèng hào rán,shù hè jí zhǎng yè。
赋诗何必多,往往凌鲍谢。fù shī hé bì duō,wǎng wǎng líng bào xiè。
清江空旧鱼,春雨馀甘蔗。qīng jiāng kōng jiù yú,chūn yǔ yú gān zhè。
每望东南云,令人几悲咤。měi wàng dōng nán yún,lìng rén jǐ bēi zhà。

前出塞九首(其一)

杜甫

戚戚去故里,悠悠赴交河。qī qī qù gù lǐ,yōu yōu fù jiāo hé。
公家有程期,亡命婴祸罗。gōng jiā yǒu chéng qī,wáng mìng yīng huò luó。
君已富土境,开边一何多。jūn yǐ fù tǔ jìng,kāi biān yī hé duō。
弃绝父母恩,吞声行负戈。qì jué fù mǔ ēn,tūn shēng xíng fù gē。

前出塞九首(其二)

杜甫

出门日已远,不受徒旅欺。chū mén rì yǐ yuǎn,bù shòu tú lǚ qī。
骨肉恩岂断,男儿死无时。gǔ ròu ēn qǐ duàn,nán ér sǐ wú shí。
走马脱辔头,手中挑青丝。zǒu mǎ tuō pèi tóu,shǒu zhōng tiāo qīng sī。
捷下万仞冈,俯身试搴旗。jié xià wàn rèn gāng,fǔ shēn shì qiān qí。

前出塞九首(其三)

杜甫

磨刀呜咽水,水赤刃伤手。mó dāo wū yàn shuǐ,shuǐ chì rèn shāng shǒu。
欲轻肠断声,心绪乱已久。yù qīng cháng duàn shēng,xīn xù luàn yǐ jiǔ。
丈夫誓许国,愤惋复何有。zhàng fū shì xǔ guó,fèn wǎn fù hé yǒu。
功名图骐驎,战骨当速朽。gōng míng tú qí lín,zhàn gǔ dāng sù xiǔ。

前出塞九首(其四)

杜甫

送徒既有长,远戍亦有身。sòng tú jì yǒu zhǎng,yuǎn shù yì yǒu shēn。
生死向前去,不劳吏怒嗔。shēng sǐ xiàng qián qù,bù láo lì nù chēn。
路逢相识人,附书与六亲。lù féng xiāng shí rén,fù shū yǔ liù qīn。
哀哉两决绝,不复同苦辛。āi zāi liǎng jué jué,bù fù tóng kǔ xīn。

前出塞九首(其五)

杜甫

迢迢万馀里,领我赴三军。tiáo tiáo wàn yú lǐ,lǐng wǒ fù sān jūn。
军中异苦乐,主将宁尽闻。jūn zhōng yì kǔ lè,zhǔ jiāng níng jǐn wén。
隔河见胡骑,倏忽数百群。gé hé jiàn hú qí,shū hū shù bǎi qún。
我始为奴仆,几时树功勋。wǒ shǐ wèi nú pū,jǐ shí shù gōng xūn。

前出塞九首(其七)

杜甫

驱马天雨雪,军行入高山。qū mǎ tiān yǔ xuě,jūn xíng rù gāo shān。
径危抱寒石,指落曾冰间。jìng wēi bào hán shí,zhǐ luò céng bīng jiān。
已去汉月远,何时筑城还。yǐ qù hàn yuè yuǎn,hé shí zhù chéng hái。
浮云暮南征,可望不可攀。fú yún mù nán zhēng,kě wàng bù kě pān。

前出塞九首(其八)

杜甫

单于寇我垒,百里风尘昏。dān yú kòu wǒ lěi,bǎi lǐ fēng chén hūn。
雄剑四五动,彼军为我奔。xióng jiàn sì wǔ dòng,bǐ jūn wèi wǒ bēn。
虏其名王归,系颈授辕门。lǔ qí míng wáng guī,xì jǐng shòu yuán mén。
潜身备行列,一胜何足论。qián shēn bèi xíng liè,yī shèng hé zú lùn。

前出塞九首(其九)

杜甫

从军十年馀,能无分寸功。cóng jūn shí nián yú,néng wú fēn cùn gōng。
众人贵苟得,欲语羞雷同。zhòng rén guì gǒu dé,yù yǔ xiū léi tóng。
中原有斗争,况在狄与戎。zhōng yuán yǒu dòu zhēng,kuàng zài dí yǔ róng。
丈夫四方志,安可辞固穷。zhàng fū sì fāng zhì,ān kě cí gù qióng。

后出塞五首(其一)

杜甫

男儿生世间,及壮当封侯。nán ér shēng shì jiān,jí zhuàng dāng fēng hóu。
战伐有功业,焉能守旧丘。zhàn fá yǒu gōng yè,yān néng shǒu jiù qiū。
召募赴蓟门,军动不可留。zhào mù fù jì mén,jūn dòng bù kě liú。
千金买马鞭,百金装刀头。qiān jīn mǎi mǎ biān,bǎi jīn zhuāng dāo tóu。
闾里送我行,亲戚拥道周。lǘ lǐ sòng wǒ xíng,qīn qī yōng dào zhōu。
斑白居上列,酒酣进庶羞。bān bái jū shàng liè,jiǔ hān jìn shù xiū。
少年别有赠,含笑看吴钩。shǎo nián bié yǒu zèng,hán xiào kàn wú gōu。