古诗词

浣溪沙·荷花

苏轼

四面垂杨十顷荷,问言何处最花多。sì miàn chuí yáng shí qǐng hé,wèn yán hé chù zuì huā duō。
画楼南畔夕阳和。huà lóu nán pàn xī yáng hé。
天气乍凉人寂寞,光阴须得酒消磨。tiān qì zhà liáng rén jì mò,guāng yīn xū dé jiǔ xiāo mó。
且来花里听笙歌。qiě lái huā lǐ tīng shēng gē。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

书晁补之所藏与可画竹三首

苏轼

若人今已无,此竹宁复有。ruò rén jīn yǐ wú,cǐ zhú níng fù yǒu。
那将春蚓笔,画作风中柳。nà jiāng chūn yǐn bǐ,huà zuò fēng zhōng liǔ。
君看断崖上,瘦节蛟蛇走。jūn kàn duàn yá shàng,shòu jié jiāo shé zǒu。
何时此霜竿,复入江湖手。hé shí cǐ shuāng gān,fù rù jiāng hú shǒu。

书晁补之所藏与可画竹三首

苏轼

晁子拙生事,举家闻食粥。cháo zi zhuō shēng shì,jǔ jiā wén shí zhōu。
朝来又绝倒,谀墓得霜竹。cháo lái yòu jué dào,yú mù dé shuāng zhú。
可怜先生盘,朝日照苜蓿。kě lián xiān shēng pán,cháo rì zhào mù xu。
吾诗固云尔,可使食无肉。wú shī gù yún ěr,kě shǐ shí wú ròu。

和张耒高丽松扇

苏轼

可怜堂堂十八公,老死不入明光宫。kě lián táng táng shí bā gōng,lǎo sǐ bù rù míng guāng gōng。
万牛不来难自献,裁作团团手中扇。wàn niú bù lái nán zì xiàn,cái zuò tuán tuán shǒu zhōng shàn。
屈身蒙垢君一洗,挂名君家诗集里。qū shēn méng gòu jūn yī xǐ,guà míng jūn jiā shī jí lǐ。
犹胜汉宫悲婕妤,网虫不见乘鸾子。yóu shèng hàn gōng bēi jié yú,wǎng chóng bù jiàn chéng luán zi。

故李诚之待制六丈挽词

苏轼

青青一寸松,中有梁栋姿。qīng qīng yī cùn sōng,zhōng yǒu liáng dòng zī。
天骥堕地走,万里端可期。tiān jì duò dì zǒu,wàn lǐ duān kě qī。
世无阿房宫,下建五丈旗。shì wú ā fáng gōng,xià jiàn wǔ zhàng qí。
又无穆天子,西征燕瑶池。yòu wú mù tiān zi,xī zhēng yàn yáo chí。
才大古难用,老死亦其宜。cái dà gǔ nán yòng,lǎo sǐ yì qí yí。
丈夫恐不免,岂患莫己知。zhàng fū kǒng bù miǎn,qǐ huàn mò jǐ zhī。
公如松与骥,少小称伟奇。gōng rú sōng yǔ jì,shǎo xiǎo chēng wěi qí。
俯仰自廊庙,笑谈无羌夷。fǔ yǎng zì láng miào,xiào tán wú qiāng yí。
清朝竟不用,白首仍忧时。qīng cháo jìng bù yòng,bái shǒu réng yōu shí。
愿斩横行将,请烹乾没儿。yuàn zhǎn héng xíng jiāng,qǐng pēng qián méi ér。
言虽不见省,坐折奸雄窥。yán suī bù jiàn shěng,zuò zhé jiān xióng kuī。
嗟我去公久,江湖生白髭。jiē wǒ qù gōng jiǔ,jiāng hú shēng bái zī。
归来耆旧尽,零落存者谁。guī lái qí jiù jǐn,líng luò cún zhě shuí。
比公嵇中散,龙性不可羁。bǐ gōng jī zhōng sàn,lóng xìng bù kě jī。
疑公李北海,慷慨多雄词。yí gōng lǐ běi hǎi,kāng kǎi duō xióng cí。
凄凉《五君咏》,沉痛《八哀诗》。qī liáng wǔ jūn yǒng,chén tòng bā āi shī。
邪正久乃明,人今属公思。xié zhèng jiǔ nǎi míng,rén jīn shǔ gōng sī。
九原不可作,千古有馀悲。jiǔ yuán bù kě zuò,qiān gǔ yǒu yú bēi。

书鄢陵王主簿所画折枝二首·其一

苏轼

论画以形似,见与儿童邻。lùn huà yǐ xíng shì,jiàn yǔ ér tóng lín。
赋诗必此诗,定非知诗人。fù shī bì cǐ shī,dìng fēi zhī shī rén。
诗画本一律,天工与清新。shī huà běn yī lǜ,tiān gōng yǔ qīng xīn。
边鸾雀写生,赵昌花传神。biān luán què xiě shēng,zhào chāng huā chuán shén。
何如此两幅,疏淡含精匀。hé rú cǐ liǎng fú,shū dàn hán jīng yún。
谁言一点红,解寄无边春。shuí yán yī diǎn hóng,jiě jì wú biān chūn。

书鄢陵王主簿所画折枝二首·其二

苏轼

瘦竹如幽人,幽花如处女。shòu zhú rú yōu rén,yōu huā rú chù nǚ。
低昂枝上雀,摇荡花间雨。dī áng zhī shàng què,yáo dàng huā jiān yǔ。
双翎决将起,众叶纷自举。shuāng líng jué jiāng qǐ,zhòng yè fēn zì jǔ。
可怜采花蜂,清蜜寄两股。kě lián cǎi huā fēng,qīng mì jì liǎng gǔ。
若人富天巧,春色入毫楮。ruò rén fù tiān qiǎo,chūn sè rù háo chǔ。
悬知君能诗,寄声求妙语。xuán zhī jūn néng shī,jì shēng qiú miào yǔ。

送张天觉得山字

苏轼

西登太行岭,北望清凉山。xī dēng tài xíng lǐng,běi wàng qīng liáng shān。
晴空浮五髻,晻霭卿云间。qíng kōng fú wǔ jì,àn ǎi qīng yún jiān。
馀光入岩石,神草出茅菅。yú guāng rù yán shí,shén cǎo chū máo jiān。
何人相指似,稍稍落人寰。hé rén xiāng zhǐ shì,shāo shāo luò rén huán。
能令堕指儿,虬髯茁冰颜。néng lìng duò zhǐ ér,qiú rán zhuó bīng yán。
祝君如此草,为民已痌瘝。zhù jūn rú cǐ cǎo,wèi mín yǐ tōng guān。
我亦老且病,眼花腰脚顽。wǒ yì lǎo qiě bìng,yǎn huā yāo jiǎo wán。
念当勤致此,莫作河东悭。niàn dāng qín zhì cǐ,mò zuò hé dōng qiān。

赠李道士,并叙

苏轼

世人只数曹将军,谁知虎头非痴人。shì rén zhǐ shù cáo jiāng jūn,shuí zhī hǔ tóu fēi chī rén。
腰间大羽何足道,颊上三毛自有神。yāo jiān dà yǔ hé zú dào,jiá shàng sān máo zì yǒu shén。
平生狎侮诸公子,戏著幼舆岩石里。píng shēng xiá wǔ zhū gōng zi,xì zhù yòu yú yán shí lǐ。
故教世世作黄冠,布袜青鞋弄云水。gù jiào shì shì zuò huáng guān,bù wà qīng xié nòng yún shuǐ。
千年鼻祖守关门,一念还为李耳孙。qiān nián bí zǔ shǒu guān mén,yī niàn hái wèi lǐ ěr sūn。
香火旧缘何日尽,丹青馀习至今存。xiāng huǒ jiù yuán hé rì jǐn,dān qīng yú xí zhì jīn cún。
五十之年初过二,衰颜记我今如此。wǔ shí zhī nián chū guò èr,shuāi yán jì wǒ jīn rú cǐ。
他时要指集贤人,知是香山老居士。tā shí yào zhǐ jí xián rén,zhī shì xiāng shān lǎo jū shì。

次韵米黻二王书跋尾二首

苏轼

三馆曝书防蠹毁,得见《来禽》与《青李》。sān guǎn pù shū fáng dù huǐ,dé jiàn lái qín yǔ qīng lǐ。
秋蛇春蚓久相杂,野鹜家鸡定谁美。qiū shé chūn yǐn jiǔ xiāng zá,yě wù jiā jī dìng shuí měi。
玉函金籥天上来,紫衣敕使亲临启。yù hán jīn yuè tiān shàng lái,zǐ yī chì shǐ qīn lín qǐ。
纷纶过眼未易识,磊落挂壁空云委。fēn lún guò yǎn wèi yì shí,lěi luò guà bì kōng yún wěi。
归来妙意独追求,坐想蓬山二十秋。guī lái miào yì dú zhuī qiú,zuò xiǎng péng shān èr shí qiū。
怪君何处得此本,上有桓玄寒具油。guài jūn hé chù dé cǐ běn,shàng yǒu huán xuán hán jù yóu。
巧偷豪夺古来有,一笑谁似痴虎头。qiǎo tōu háo duó gǔ lái yǒu,yī xiào shuí shì chī hǔ tóu。
君不见长安永宁里,王家破垣谁复修。jūn bù jiàn zhǎng ān yǒng níng lǐ,wáng jiā pò yuán shuí fù xiū。

次韵米黻二王书跋尾二首

苏轼

元章作书日千纸,平生自苦谁与美。yuán zhāng zuò shū rì qiān zhǐ,píng shēng zì kǔ shuí yǔ měi。
画地为饼未必似,要令痴儿出馋水。huà dì wèi bǐng wèi bì shì,yào lìng chī ér chū chán shuǐ。
锦囊玉轴来无趾,粲然夺真疑圣智。jǐn náng yù zhóu lái wú zhǐ,càn rán duó zhēn yí shèng zhì。
忍饥看书泪如洗,至今鲁公馀《乞米》。rěn jī kàn shū lèi rú xǐ,zhì jīn lǔ gōng yú qǐ mǐ。

送欧阳辩监澶州酒

苏轼

汗血驾鼓车,何从致千里。hàn xuè jià gǔ chē,hé cóng zhì qiān lǐ。
纷纷糟曲间,欲试贤公子。fēn fēn zāo qū jiān,yù shì xián gōng zi。
君家江南英,濯足沧浪水。jūn jiā jiāng nán yīng,zhuó zú cāng làng shuǐ。
却渡旧黄河,涨沙埋马耳。què dù jiù huáng hé,zhǎng shā mái mǎ ěr。
由来付造物,倚伏何穷已。yóu lái fù zào wù,yǐ fú hé qióng yǐ。
当念楚子文,三仕无愠喜。dāng niàn chǔ zi wén,sān shì wú yùn xǐ。

九月十五日,迩英讲《论语》,终篇,赐执政讲读史官燕于东宫。又遣中使就赐御书诗各一首,臣轼得《紫薇花绝句》,其词云:丝纶阁下文书静,钟鼓楼中刻漏长。独坐黄昏谁是伴,紫薇花对紫薇郎。翌日各以表谢又进诗一篇,臣轼诗云

苏轼

绣裳画衮云垂地,不作成王剪桐戏。xiù shang huà gǔn yún chuí dì,bù zuò chéng wáng jiǎn tóng xì。
日高黄伞下西清,风动槐龙舞交翠。rì gāo huáng sǎn xià xī qīng,fēng dòng huái lóng wǔ jiāo cuì。
壁中蠹简今千年,漆书科斗光射天。bì zhōng dù jiǎn jīn qiān nián,qī shū kē dòu guāng shè tiān。
诸儒不复忧吻燥,东宫赐酒如流泉。zhū rú bù fù yōu wěn zào,dōng gōng cì jiǔ rú liú quán。
酒酣复拜千金赐,一纸惊鸾回凤字。jiǔ hān fù bài qiān jīn cì,yī zhǐ jīng luán huí fèng zì。
苍颜白发便生光,袖有骊珠三十四。cāng yán bái fā biàn shēng guāng,xiù yǒu lí zhū sān shí sì。
归来车马已喧阗,争看银钩墨色鲜。guī lái chē mǎ yǐ xuān tián,zhēng kàn yín gōu mò sè xiān。
人间一日传万口,喜见云章第一篇。rén jiān yī rì chuán wàn kǒu,xǐ jiàn yún zhāng dì yī piān。
玉堂昼掩文书静,铃索不摇钟漏永。yù táng zhòu yǎn wén shū jìng,líng suǒ bù yáo zhōng lòu yǒng。
莫言弄笔数行书,须信时平由主圣。mò yán nòng bǐ shù xíng shū,xū xìn shí píng yóu zhǔ shèng。
犬羊散尽沙漠空,捷烽夜到甘泉宫。quǎn yáng sàn jǐn shā mò kōng,jié fēng yè dào gān quán gōng。
似闻指挥筑上郡,已觉谈笑无西戎。shì wén zhǐ huī zhù shàng jùn,yǐ jué tán xiào wú xī róng。
文思天子师文母,终闭玉关辞马武。wén sī tiān zi shī wén mǔ,zhōng bì yù guān cí mǎ wǔ。
小臣愿对紫薇花,试草尺书招赞普。xiǎo chén yuàn duì zǐ wēi huā,shì cǎo chǐ shū zhāo zàn pǔ。

昨见韩丞相,言王定国今日玉堂独坐,有怀其人

苏轼

昼卧玉堂上,微风举轻纨。zhòu wò yù táng shàng,wēi fēng jǔ qīng wán。
铜瓶下碧井,百尺鸣飞澜。tóng píng xià bì jǐng,bǎi chǐ míng fēi lán。
俯仰清梦馀,爱此一掬寒。fǔ yǎng qīng mèng yú,ài cǐ yī jū hán。
似予平生友,苦语凉肺肝。shì yǔ píng shēng yǒu,kǔ yǔ liáng fèi gān。
秀眉玉两颊,矫矫如翔鸾。xiù méi yù liǎng jiá,jiǎo jiǎo rú xiáng luán。
置之江淮交,清诗洗江湍。zhì zhī jiāng huái jiāo,qīng shī xǐ jiāng tuān。
红鳞对白酒,信美非所安。hóng lín duì bái jiǔ,xìn měi fēi suǒ ān。
丞相功业成,还家酒杯宽。chéng xiāng gōng yè chéng,hái jiā jiǔ bēi kuān。
人间有此客,折简呼不难。rén jiān yǒu cǐ kè,zhé jiǎn hū bù nán。
相将扣东阁,起舞尽馀欢。xiāng jiāng kòu dōng gé,qǐ wǔ jǐn yú huān。

上韩持国

苏轼

韩氏三虎秉枢极,中有一虎似伟节。hán shì sān hǔ bǐng shū jí,zhōng yǒu yī hǔ shì wěi jié。
端居隐几学无心,夙驾入朝常正色。duān jū yǐn jǐ xué wú xīn,sù jià rù cháo cháng zhèng sè。
犯时独行太㟪?,回天不忌真药石。fàn shí dú xíng tài wēi,huí tiān bù jì zhēn yào shí。
辇致归来荷二圣,推排使至有众力。niǎn zhì guī lái hé èr shèng,tuī pái shǐ zhì yǒu zhòng lì。
吾侪小人但饱饭,不有君子何能国。wú chái xiǎo rén dàn bǎo fàn,bù yǒu jūn zi hé néng guó。
西湖醉卧春水船,如何为人作丰年。xī hú zuì wò chūn shuǐ chuán,rú hé wèi rén zuò fēng nián。

送家安国教授归成都

苏轼

别君二十载,坐失两鬓青。bié jūn èr shí zài,zuò shī liǎng bìn qīng。
吾道虽艰难,斯文终典刑。wú dào suī jiān nán,sī wén zhōng diǎn xíng。
屡作退飞鹢,羞看乾死萤。lǚ zuò tuì fēi yì,xiū kàn qián sǐ yíng。
一落戎马间,五见霜叶零。yī luò róng mǎ jiān,wǔ jiàn shuāng yè líng。
夜谈空说剑,春梦犹横经。yè tán kōng shuō jiàn,chūn mèng yóu héng jīng。
新科复旧贯,童子方乞灵。xīn kē fù jiù guàn,tóng zi fāng qǐ líng。
须烦凌云手,去作入蜀星。xū fán líng yún shǒu,qù zuò rù shǔ xīng。
苍苔高眹室,古柏文翁庭。cāng tái gāo zhèn shì,gǔ bǎi wén wēng tíng。
初闻编简香,稍觉锋镝腥。chū wén biān jiǎn xiāng,shāo jué fēng dī xīng。
岷峨有雏凤,梧竹养修翎。mín é yǒu chú fèng,wú zhú yǎng xiū líng。
呜呼应嶰律,飞舞集虞廷。wū hū yīng xiè lǜ,fēi wǔ jí yú tíng。
吾侪便归老,亦足慰馀龄。wú chái biàn guī lǎo,yì zú wèi yú líng。