古诗词

岳麓山道林二寺行

杜甫

玉泉之南麓山殊,道林林壑争盘纡。yù quán zhī nán lù shān shū,dào lín lín hè zhēng pán yū。
寺门高开洞庭野,殿脚插入赤沙湖。sì mén gāo kāi dòng tíng yě,diàn jiǎo chā rù chì shā hú。
五月寒风冷佛骨,六时天乐朝香炉。wǔ yuè hán fēng lěng fú gǔ,liù shí tiān lè cháo xiāng lú。
地灵步步雪山草,僧宝人人沧海珠。dì líng bù bù xuě shān cǎo,sēng bǎo rén rén cāng hǎi zhū。
塔劫宫墙壮丽敌,香厨松道清凉俱。tǎ jié gōng qiáng zhuàng lì dí,xiāng chú sōng dào qīng liáng jù。
连花交响共命鸟,金榜双回三足乌。lián huā jiāo xiǎng gòng mìng niǎo,jīn bǎng shuāng huí sān zú wū。
方丈涉海费时节,悬圃寻河知有无。fāng zhàng shè hǎi fèi shí jié,xuán pǔ xún hé zhī yǒu wú。
暮年且喜经行近,春日兼蒙暄暖扶。mù nián qiě xǐ jīng xíng jìn,chūn rì jiān méng xuān nuǎn fú。
飘然斑白身奚适,傍此烟霞茅可诛。piāo rán bān bái shēn xī shì,bàng cǐ yān xiá máo kě zhū。
桃源人家易制度,橘洲田土仍膏腴。táo yuán rén jiā yì zhì dù,jú zhōu tián tǔ réng gāo yú。
潭府邑中甚淳古,太守庭内不喧呼。tán fǔ yì zhōng shén chún gǔ,tài shǒu tíng nèi bù xuān hū。
昔遭衰世皆晦迹,今幸乐国养微躯。xī zāo shuāi shì jiē huì jì,jīn xìng lè guó yǎng wēi qū。
依止老宿亦未晚,富贵功名焉足图。yī zhǐ lǎo sù yì wèi wǎn,fù guì gōng míng yān zú tú。
久为野客寻幽惯,细学何颙免兴孤。jiǔ wèi yě kè xún yōu guàn,xì xué hé yóng miǎn xīng gū。
一重一掩吾肺腑,山鸟山花吾友于。yī zhòng yī yǎn wú fèi fǔ,shān niǎo shān huā wú yǒu yú。
宋公放逐曾题壁,物色分留与老夫。sòng gōng fàng zhú céng tí bì,wù sè fēn liú yǔ lǎo fū。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

即事

杜甫

闻道花门破,和亲事却非。wén dào huā mén pò,hé qīn shì què fēi。
人怜汉公主,生得渡河归。rén lián hàn gōng zhǔ,shēng dé dù hé guī。
秋思抛云髻,腰支胜宝衣。qiū sī pāo yún jì,yāo zhī shèng bǎo yī。
群凶犹索战,回首意多违。qún xiōng yóu suǒ zhàn,huí shǒu yì duō wéi。

遣怀

杜甫

愁眼看霜露,寒城菊自花。chóu yǎn kàn shuāng lù,hán chéng jú zì huā。
天风随断柳,客泪堕清笳。tiān fēng suí duàn liǔ,kè lèi duò qīng jiā。
水净楼阴直,山昏塞日斜。shuǐ jìng lóu yīn zhí,shān hūn sāi rì xié。
夜来归鸟尽,啼杀后栖鸦。yè lái guī niǎo jǐn,tí shā hòu qī yā。

天河

杜甫

常时任显晦,秋至辄分明。cháng shí rèn xiǎn huì,qiū zhì zhé fēn míng。
纵被微云掩,终能永夜清。zòng bèi wēi yún yǎn,zhōng néng yǒng yè qīng。
含星动双阙,伴月照边城。hán xīng dòng shuāng quē,bàn yuè zhào biān chéng。
牛女年年渡,何曾风浪生。niú nǚ nián nián dù,hé céng fēng làng shēng。

初月

杜甫

光细弦岂上,影斜轮未安。guāng xì xián qǐ shàng,yǐng xié lún wèi ān。
微升古塞外,已隐暮云端。wēi shēng gǔ sāi wài,yǐ yǐn mù yún duān。
河汉不改色,关山空自寒。hé hàn bù gǎi sè,guān shān kōng zì hán。
庭前有白露,暗满菊花团。tíng qián yǒu bái lù,àn mǎn jú huā tuán。

归燕

杜甫

不独避霜雪,其如俦侣稀。bù dú bì shuāng xuě,qí rú chóu lǚ xī。
四时无失序,八月自知归。sì shí wú shī xù,bā yuè zì zhī guī。
春色岂相访,众雏还识机。chūn sè qǐ xiāng fǎng,zhòng chú hái shí jī。
故巢傥未毁,会傍主人飞。gù cháo tǎng wèi huǐ,huì bàng zhǔ rén fēi。

捣衣

杜甫

亦知戍不返,秋至拭清砧。yì zhī shù bù fǎn,qiū zhì shì qīng zhēn。
已近苦寒月,况经长别心。yǐ jìn kǔ hán yuè,kuàng jīng zhǎng bié xīn。
宁辞捣熨倦,一寄塞垣深。níng cí dǎo yùn juàn,yī jì sāi yuán shēn。
用尽闺中力,君听空外音。yòng jǐn guī zhōng lì,jūn tīng kōng wài yīn。

促织

杜甫

促织甚微细,哀音何动人。cù zhī shén wēi xì,āi yīn hé dòng rén。
草根吟不稳,床下夜相亲。cǎo gēn yín bù wěn,chuáng xià yè xiāng qīn。
久客得无泪,放妻难及晨。jiǔ kè dé wú lèi,fàng qī nán jí chén。
悲丝与急管,感激异天真。bēi sī yǔ jí guǎn,gǎn jī yì tiān zhēn。

萤火

杜甫

幸因腐草出,敢近太阳飞。xìng yīn fǔ cǎo chū,gǎn jìn tài yáng fēi。
未足临书卷,时能点客衣。wèi zú lín shū juǎn,shí néng diǎn kè yī。
随风隔幔小,带雨傍林微。suí fēng gé màn xiǎo,dài yǔ bàng lín wēi。
十月清霜重,飘零何处归。shí yuè qīng shuāng zhòng,piāo líng hé chù guī。

蒹葭

杜甫

摧折不自守,秋风吹若何。cuī zhé bù zì shǒu,qiū fēng chuī ruò hé。
暂时花戴雪,几处叶沉波。zàn shí huā dài xuě,jǐ chù yè chén bō。
体弱春风早,丛长夜露多。tǐ ruò chūn fēng zǎo,cóng zhǎng yè lù duō。
江湖后摇落,亦恐岁蹉跎。jiāng hú hòu yáo luò,yì kǒng suì cuō tuó。

苦竹

杜甫

青冥亦自守,软弱强扶持。qīng míng yì zì shǒu,ruǎn ruò qiáng fú chí。
味苦夏虫避,丛卑春鸟疑。wèi kǔ xià chóng bì,cóng bēi chūn niǎo yí。
轩墀曾不重,剪伐欲无辞。xuān chí céng bù zhòng,jiǎn fá yù wú cí。
幸近幽人屋,霜根结在兹。xìng jìn yōu rén wū,shuāng gēn jié zài zī。

废畦

杜甫

秋蔬拥霜露,岂敢惜凋残。qiū shū yōng shuāng lù,qǐ gǎn xī diāo cán。
暮景数枝叶,天风吹汝寒。mù jǐng shù zhī yè,tiān fēng chuī rǔ hán。
绿沾泥滓尽,香与岁时阑。lǜ zhān ní zǐ jǐn,xiāng yǔ suì shí lán。
生意春如昨,悲君白玉盘。shēng yì chūn rú zuó,bēi jūn bái yù pán。

夕烽

杜甫

夕峰来不近,每日报平安。xī fēng lái bù jìn,měi rì bào píng ān。
塞上传光小,云边落点残。sāi shàng chuán guāng xiǎo,yún biān luò diǎn cán。
照秦通警急,过陇自艰难。zhào qín tōng jǐng jí,guò lǒng zì jiān nán。
闻道蓬莱殿,千门立马看。wén dào péng lái diàn,qiān mén lì mǎ kàn。

秋笛

杜甫

清商欲尽奏,奏苦血沾衣。qīng shāng yù jǐn zòu,zòu kǔ xuè zhān yī。
他日伤心极,征人白骨归。tā rì shāng xīn jí,zhēng rén bái gǔ guī。
相逢恐恨过,故作发声微。xiāng féng kǒng hèn guò,gù zuò fā shēng wēi。
不见秋云动,悲风稍稍飞。bù jiàn qiū yún dòng,bēi fēng shāo shāo fēi。

送远

杜甫

带甲满天地,胡为君远行。dài jiǎ mǎn tiān dì,hú wèi jūn yuǎn xíng。
亲朋尽一哭,鞍马去孤城。qīn péng jǐn yī kū,ān mǎ qù gū chéng。
草木岁月晚,关河霜雪清。cǎo mù suì yuè wǎn,guān hé shuāng xuě qīng。
别离已昨日,因见古人情。bié lí yǐ zuó rì,yīn jiàn gǔ rén qíng。

观兵

杜甫

北庭送壮士,貔虎数尤多。běi tíng sòng zhuàng shì,pí hǔ shù yóu duō。
精锐旧无敌,边隅今若何。jīng ruì jiù wú dí,biān yú jīn ruò hé。
妖氛拥白马,元帅待雕戈。yāo fēn yōng bái mǎ,yuán shuài dài diāo gē。
莫守邺城下,斩鲸辽海波。mò shǒu yè chéng xià,zhǎn jīng liáo hǎi bō。