古诗词

奉送魏六丈佑少府之交广

杜甫

贤豪赞经纶,功成空名垂。xián háo zàn jīng lún,gōng chéng kōng míng chuí。
子孙不振耀,历代皆有之。zi sūn bù zhèn yào,lì dài jiē yǒu zhī。
郑公四叶孙,长大常苦饥。zhèng gōng sì yè sūn,zhǎng dà cháng kǔ jī。
众中见毛骨,犹是麒麟儿。zhòng zhōng jiàn máo gǔ,yóu shì qí lín ér。
磊落贞观事,致君朴直词。lěi luò zhēn guān shì,zhì jūn pǔ zhí cí。
家声盖六合,行色何其微。jiā shēng gài liù hé,xíng sè hé qí wēi。
遇我苍吾阴,忽惊会面稀。yù wǒ cāng wú yīn,hū jīng huì miàn xī。
议论有馀地,公侯来未迟。yì lùn yǒu yú dì,gōng hóu lái wèi chí。
虚思黄金贵,自笑青云期。xū sī huáng jīn guì,zì xiào qīng yún qī。
长卿久病渴,武帝元同时。zhǎng qīng jiǔ bìng kě,wǔ dì yuán tóng shí。
季子黑貂敝,得无妻嫂欺。jì zi hēi diāo bì,dé wú qī sǎo qī。
尚为诸侯客,独屈州县卑。shàng wèi zhū hóu kè,dú qū zhōu xiàn bēi。
南游炎海甸,浩荡从此辞。nán yóu yán hǎi diān,hào dàng cóng cǐ cí。
穷途仗神道,世乱轻土宜。qióng tú zhàng shén dào,shì luàn qīng tǔ yí。
解帆岁云暮,可与春风归。jiě fān suì yún mù,kě yǔ chūn fēng guī。
出入朱门家,华屋刻蛟螭。chū rù zhū mén jiā,huá wū kè jiāo chī。
玉食亚王者,乐张游子悲。yù shí yà wáng zhě,lè zhāng yóu zi bēi。
侍婢艳倾城,绡绮轻雾霏。shì bì yàn qīng chéng,xiāo qǐ qīng wù fēi。
掌中琥珀钟,行酒双逶迤。zhǎng zhōng hǔ pò zhōng,xíng jiǔ shuāng wēi yí。
新欢继明烛,梁栋星辰飞。xīn huān jì míng zhú,liáng dòng xīng chén fēi。
两情顾盼合,珠碧赠于斯。liǎng qíng gù pàn hé,zhū bì zèng yú sī。
上贵见肝胆,下贵不相疑。shàng guì jiàn gān dǎn,xià guì bù xiāng yí。
心事披写间,气酣达所为。xīn shì pī xiě jiān,qì hān dá suǒ wèi。
错挥铁如意,莫避珊瑚枝。cuò huī tiě rú yì,mò bì shān hú zhī。
始兼逸迈兴,终慎宾主仪。shǐ jiān yì mài xīng,zhōng shèn bīn zhǔ yí。
戎马暗天宇,呜呼生别离。róng mǎ àn tiān yǔ,wū hū shēng bié lí。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

泛江送魏十八仓曹还京因寄岑中允参范郎中季明

杜甫

迟日深春水,轻舟送别筵。chí rì shēn chūn shuǐ,qīng zhōu sòng bié yán。
帝乡愁绪外,春色泪痕边。dì xiāng chóu xù wài,chūn sè lèi hén biān。
见酒须相忆,将诗莫浪传。jiàn jiǔ xū xiāng yì,jiāng shī mò làng chuán。
若逢岑与范,为报各衰年。ruò féng cén yǔ fàn,wèi bào gè shuāi nián。

泛江送客

杜甫

二月频送客,东津江欲平。èr yuè pín sòng kè,dōng jīn jiāng yù píng。
烟花山际重,舟楫浪前轻。yān huā shān jì zhòng,zhōu jí làng qián qīng。
泪逐劝杯下,愁连吹笛生。lèi zhú quàn bēi xià,chóu lián chuī dí shēng。
离筵不隔日,那得易为情。lí yán bù gé rì,nà dé yì wèi qíng。

上牛头寺

杜甫

青山意不尽,衮衮上牛头。qīng shān yì bù jǐn,gǔn gǔn shàng niú tóu。
无复能拘碍,真成浪出游。wú fù néng jū ài,zhēn chéng làng chū yóu。
花浓春寺静,竹细野池幽。huā nóng chūn sì jìng,zhú xì yě chí yōu。
何处莺啼切,移时独未休。hé chù yīng tí qiè,yí shí dú wèi xiū。

望牛头寺

杜甫

牛头见鹤林,梯径绕幽深。niú tóu jiàn hè lín,tī jìng rào yōu shēn。
春色浮山外,天河宿殿阴。chūn sè fú shān wài,tiān hé sù diàn yīn。
传灯无白日,布地有黄金。chuán dēng wú bái rì,bù dì yǒu huáng jīn。
休作狂歌老,回看不住心。xiū zuò kuáng gē lǎo,huí kàn bù zhù xīn。

上兜率寺

杜甫

兜率知名寺,真如会法堂。dōu lǜ zhī míng sì,zhēn rú huì fǎ táng。
江山有巴蜀,栋宇自齐梁。jiāng shān yǒu bā shǔ,dòng yǔ zì qí liáng。
庾信哀虽久,何颙好不忘。yǔ xìn āi suī jiǔ,hé yóng hǎo bù wàng。
白牛车远近,且欲上慈航。bái niú chē yuǎn jìn,qiě yù shàng cí háng。

望兜率寺

杜甫

树密当山径,江深隔寺门。shù mì dāng shān jìng,jiāng shēn gé sì mén。
霏霏云气重,闪闪浪花翻。fēi fēi yún qì zhòng,shǎn shǎn làng huā fān。
不复知天大,空馀见佛尊。bù fù zhī tiān dà,kōng yú jiàn fú zūn。
时应清盥罢,随喜给孤园。shí yīng qīng guàn bà,suí xǐ gěi gū yuán。

杜甫

春日清江岸,千甘二顷园。chūn rì qīng jiāng àn,qiān gān èr qǐng yuán。
青云羞叶密,白雪避花繁。qīng yún xiū yè mì,bái xuě bì huā fán。
结子随边使,开筒近至尊。jié zi suí biān shǐ,kāi tǒng jìn zhì zūn。
后于桃李熟,终得献金门。hòu yú táo lǐ shú,zhōng dé xiàn jīn mén。

数陪李

杜甫

上客回空骑,佳人满近船。shàng kè huí kōng qí,jiā rén mǎn jìn chuán。
江清歌扇底,野旷舞衣前。jiāng qīng gē shàn dǐ,yě kuàng wǔ yī qián。
玉袖凌风并,金壶隐浪偏。yù xiù líng fēng bìng,jīn hú yǐn làng piān。
竞将明媚色,偷眼艳阳天。jìng jiāng míng mèi sè,tōu yǎn yàn yáng tiān。

数陪李

杜甫

白日移歌袖,清霄近笛床。bái rì yí gē xiù,qīng xiāo jìn dí chuáng。
翠眉萦度曲,云鬓俨分行。cuì méi yíng dù qū,yún bìn yǎn fēn xíng。
立马千山暮,回舟一水香。lì mǎ qiān shān mù,huí zhōu yī shuǐ xiāng。
使君自有妇,莫学野鸳鸯。shǐ jūn zì yǒu fù,mò xué yě yuān yāng。

登牛头山亭子

杜甫

路出双林外,亭窥万井中。lù chū shuāng lín wài,tíng kuī wàn jǐng zhōng。
江城孤照日,山谷远含风。jiāng chéng gū zhào rì,shān gǔ yuǎn hán fēng。
兵革身将老,关河信不通。bīng gé shēn jiāng lǎo,guān hé xìn bù tōng。
犹残数行泪,忍对百花丛。yóu cán shù xíng lèi,rěn duì bǎi huā cóng。

陪李

杜甫

春日无人境,虚空不住天。chūn rì wú rén jìng,xū kōng bù zhù tiān。
莺花随世界,楼阁寄山巅。yīng huā suí shì jiè,lóu gé jì shān diān。
迟暮身何得,登临意惘然。chí mù shēn hé dé,dēng lín yì wǎng rán。
谁能解金印,潇洒共安禅。shuí néng jiě jīn yìn,xiāo sǎ gòng ān chán。

送何侍御归朝

杜甫

舟楫诸侯饯,车舆使者归。zhōu jí zhū hóu jiàn,chē yú shǐ zhě guī。
山花相映发,水鸟自孤飞。shān huā xiāng yìng fā,shuǐ niǎo zì gū fēi。
春日垂霜鬓,天隅把绣衣。chūn rì chuí shuāng bìn,tiān yú bǎ xiù yī。
故人从此去,寥落寸心违。gù rén cóng cǐ qù,liáo luò cùn xīn wéi。

江亭送眉州辛别驾升之

杜甫

柳影含云幕,江波近酒壶。liǔ yǐng hán yún mù,jiāng bō jìn jiǔ hú。
异方惊会面,终宴惜征途。yì fāng jīng huì miàn,zhōng yàn xī zhēng tú。
沙晚低风蝶,天晴喜浴凫。shā wǎn dī fēng dié,tiān qíng xǐ yù fú。
别离伤老大,意绪日荒芜。bié lí shāng lǎo dà,yì xù rì huāng wú。

戏题寄上汉中王三首

杜甫

西汉亲王子,成都老客星。xī hàn qīn wáng zi,chéng dōu lǎo kè xīng。
百年双白鬓,一别五秋萤。bǎi nián shuāng bái bìn,yī bié wǔ qiū yíng。
忍断杯中物,只看座右铭。rěn duàn bēi zhōng wù,zhǐ kàn zuò yòu míng。
不能随皂盖,自醉逐浮萍。bù néng suí zào gài,zì zuì zhú fú píng。

戏题寄上汉中王三首

杜甫

策杖时能出,王门异昔游。cè zhàng shí néng chū,wáng mén yì xī yóu。
已知嗟不起,未许醉相留。yǐ zhī jiē bù qǐ,wèi xǔ zuì xiāng liú。
蜀酒浓无敌,江鱼美可求。shǔ jiǔ nóng wú dí,jiāng yú měi kě qiú。
终思一酩酊,净扫雁池头。zhōng sī yī mǐng dīng,jìng sǎo yàn chí tóu。