古诗词

舟中苦热遣怀奉呈阳中丞

杜甫

愧为湖外客,看此戎马乱。kuì wèi hú wài kè,kàn cǐ róng mǎ luàn。
中夜混黎氓,脱身亦奔窜。zhōng yè hùn lí máng,tuō shēn yì bēn cuàn。
平生方寸心,反掌帐下难。píng shēng fāng cùn xīn,fǎn zhǎng zhàng xià nán。
呜呼杀贤良,不叱白刃散。wū hū shā xián liáng,bù chì bái rèn sàn。
吾非丈夫特,没齿埋冰炭。wú fēi zhàng fū tè,méi chǐ mái bīng tàn。
耻以风病辞,胡然泊湘岸。chǐ yǐ fēng bìng cí,hú rán pō xiāng àn。
入舟虽苦热,垢腻可溉灌。rù zhōu suī kǔ rè,gòu nì kě gài guàn。
痛彼道边人,形骸改昏旦。tòng bǐ dào biān rén,xíng hái gǎi hūn dàn。
中丞连帅职,封内权得按。zhōng chéng lián shuài zhí,fēng nèi quán dé àn。
身当问罪先,县实诸侯半。shēn dāng wèn zuì xiān,xiàn shí zhū hóu bàn。
士卒既辑睦,启行促精悍。shì zú jì jí mù,qǐ xíng cù jīng hàn。
似闻上游兵,稍逼长沙馆。shì wén shàng yóu bīng,shāo bī zhǎng shā guǎn。
邻好彼克修,天机自明断。lín hǎo bǐ kè xiū,tiān jī zì míng duàn。
南图卷云水,北拱戴霄汉。nán tú juǎn yún shuǐ,běi gǒng dài xiāo hàn。
美名光史臣,长策何壮观。měi míng guāng shǐ chén,zhǎng cè hé zhuàng guān。
驱驰数公子,咸愿同伐叛。qū chí shù gōng zi,xián yuàn tóng fá pàn。
声节衰有馀,夫何激衰懦。shēng jié shuāi yǒu yú,fū hé jī shuāi nuò。
偏裨表三上,卤莽同一贯。piān bì biǎo sān shàng,lǔ mǎng tóng yī guàn。
始谋谁其间,回首增愤惋。shǐ móu shuí qí jiān,huí shǒu zēng fèn wǎn。
宗英李端公,守职甚昭焕。zōng yīng lǐ duān gōng,shǒu zhí shén zhāo huàn。
变通迫胁地,谋画焉得算。biàn tōng pò xié dì,móu huà yān dé suàn。
王室不肯微,凶徒略无惮。wáng shì bù kěn wēi,xiōng tú lüè wú dàn。
此流须卒斩,神器资强干。cǐ liú xū zú zhǎn,shén qì zī qiáng gàn。
扣寂豁烦襟,皇天照嗟叹。kòu jì huō fán jīn,huáng tiān zhào jiē tàn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

春水

杜甫

三月桃花浪,江流复旧痕。sān yuè táo huā làng,jiāng liú fù jiù hén。
朝来没沙尾,碧色动柴门。cháo lái méi shā wěi,bì sè dòng chái mén。
接缕垂芳饵,连筒灌小园。jiē lǚ chuí fāng ěr,lián tǒng guàn xiǎo yuán。
已添无数鸟,争浴故相喧。yǐ tiān wú shù niǎo,zhēng yù gù xiāng xuān。

江亭

杜甫

坦腹江亭暖,长吟野望时。tǎn fù jiāng tíng nuǎn,zhǎng yín yě wàng shí。
水流心不竞,云在意俱迟。shuǐ liú xīn bù jìng,yún zài yì jù chí。
寂寂春将晚,欣欣物自私。jì jì chūn jiāng wǎn,xīn xīn wù zì sī。
故林归未得,排闷强裁诗。gù lín guī wèi dé,pái mèn qiáng cái shī。

村夜

杜甫

萧萧风色暮,江头人不行。xiāo xiāo fēng sè mù,jiāng tóu rén bù xíng。
村舂雨外急,邻火夜深明。cūn chōng yǔ wài jí,lín huǒ yè shēn míng。
胡羯何多难,渔樵寄此生。hú jié hé duō nán,yú qiáo jì cǐ shēng。
中原有兄弟,万里正含情。zhōng yuán yǒu xiōng dì,wàn lǐ zhèng hán qíng。

早起

杜甫

春来常早起,幽事颇相关。chūn lái cháng zǎo qǐ,yōu shì pǒ xiāng guān。
帖石防隤岸,开林出远山。tiē shí fáng tuí àn,kāi lín chū yuǎn shān。
一丘藏曲折,缓步有跻攀。yī qiū cáng qū zhé,huǎn bù yǒu jī pān。
童仆来城市,瓶中得酒还。tóng pū lái chéng shì,píng zhōng dé jiǔ hái。

可惜

杜甫

花飞有底急,老去愿春迟。huā fēi yǒu dǐ jí,lǎo qù yuàn chūn chí。
可惜欢娱地,都非少壮时。kě xī huān yú dì,dōu fēi shǎo zhuàng shí。
宽心应是酒,遣兴莫过诗。kuān xīn yīng shì jiǔ,qiǎn xīng mò guò shī。
此意陶潜解,吾生后汝期。cǐ yì táo qián jiě,wú shēng hòu rǔ qī。

落日

杜甫

落日在帘钩,溪边春事幽。luò rì zài lián gōu,xī biān chūn shì yōu。
芳菲缘岸圃,樵爨倚滩舟。fāng fēi yuán àn pǔ,qiáo cuàn yǐ tān zhōu。
啅雀争枝坠,飞虫满院游。zhuó què zhēng zhī zhuì,fēi chóng mǎn yuàn yóu。
浊醪谁造汝,一酌散千忧。zhuó láo shuí zào rǔ,yī zhuó sàn qiān yōu。

独酌

杜甫

步屦深林晚,开樽独酌迟。bù jù shēn lín wǎn,kāi zūn dú zhuó chí。
仰蜂黏落絮,行蚁上枯梨。yǎng fēng nián luò xù,xíng yǐ shàng kū lí。
薄劣惭真隐,幽偏得自怡。báo liè cán zhēn yǐn,yōu piān dé zì yí。
本无轩冕意,不是傲当时。běn wú xuān miǎn yì,bù shì ào dāng shí。

徐步

杜甫

整履步青芜,荒庭日欲晡。zhěng lǚ bù qīng wú,huāng tíng rì yù bū。
芹泥随燕觜,花蕊上蜂须。qín ní suí yàn zī,huā ruǐ shàng fēng xū。
把酒从衣湿,吟诗信杖扶。bǎ jiǔ cóng yī shī,yín shī xìn zhàng fú。
敢论才见忌,实有醉如愚。gǎn lùn cái jiàn jì,shí yǒu zuì rú yú。

寒食

杜甫

寒食江村路,风花高下飞。hán shí jiāng cūn lù,fēng huā gāo xià fēi。
汀烟轻冉冉,竹日静晖晖。tīng yān qīng rǎn rǎn,zhú rì jìng huī huī。
田父要皆去,邻家闹不违。tián fù yào jiē qù,lín jiā nào bù wéi。
地偏相识尽,鸡犬亦忘归。dì piān xiāng shí jǐn,jī quǎn yì wàng guī。

高楠

杜甫

楠树色冥冥,江边一盖青。nán shù sè míng míng,jiāng biān yī gài qīng。
近根开药圃,接叶制茅亭。jìn gēn kāi yào pǔ,jiē yè zhì máo tíng。
落景阴犹合,微风韵可听。luò jǐng yīn yóu hé,wēi fēng yùn kě tīng。
寻常绝醉困,卧此片时醒。xún cháng jué zuì kùn,wò cǐ piàn shí xǐng。

恶树

杜甫

独绕虚斋径,常持小斧柯。dú rào xū zhāi jìng,cháng chí xiǎo fǔ kē。
幽阴成颇杂,恶木剪还多。yōu yīn chéng pǒ zá,è mù jiǎn hái duō。
枸杞因吾有,鸡栖奈汝何。gǒu qǐ yīn wú yǒu,jī qī nài rǔ hé。
方知不材者,生长漫婆娑。fāng zhī bù cái zhě,shēng zhǎng màn pó suō。

石镜

杜甫

蜀王将此镜,送死置空山。shǔ wáng jiāng cǐ jìng,sòng sǐ zhì kōng shān。
冥寞怜香骨,提携近玉颜。míng mò lián xiāng gǔ,tí xié jìn yù yán。
众妃无复叹,千骑亦虚还。zhòng fēi wú fù tàn,qiān qí yì xū hái。
独有伤心石,埋轮月宇间。dú yǒu shāng xīn shí,mái lún yuè yǔ jiān。

琴台

杜甫

茂陵多病后,尚爱卓文君。mào líng duō bìng hòu,shàng ài zhuó wén jūn。
酒肆人间世,琴台日暮云。jiǔ sì rén jiān shì,qín tái rì mù yún。
野花留宝靥,蔓草见罗裙。yě huā liú bǎo yè,màn cǎo jiàn luó qún。
归凤求皇意,寥寥不复闻。guī fèng qiú huáng yì,liáo liáo bù fù wén。

闻斛斯六官未归

杜甫

故人南郡去,去索作碑钱。gù rén nán jùn qù,qù suǒ zuò bēi qián。
本卖文为活,翻令室倒悬。běn mài wén wèi huó,fān lìng shì dào xuán。
荆扉深蔓草,土锉冷疏烟。jīng fēi shēn màn cǎo,tǔ cuò lěng shū yān。
老罢休无赖,归来省醉眠。lǎo bà xiū wú lài,guī lái shěng zuì mián。

游修觉寺

杜甫

野寺江天豁,山扉花竹幽。yě sì jiāng tiān huō,shān fēi huā zhú yōu。
诗应有神助,吾得及春游。shī yīng yǒu shén zhù,wú dé jí chūn yóu。
径石相萦带,川云自去留。jìng shí xiāng yíng dài,chuān yún zì qù liú。
禅枝宿众鸟,漂转暮归愁。chán zhī sù zhòng niǎo,piāo zhuǎn mù guī chóu。