古诗词

舟中苦热遣怀奉呈阳中丞

杜甫

愧为湖外客,看此戎马乱。kuì wèi hú wài kè,kàn cǐ róng mǎ luàn。
中夜混黎氓,脱身亦奔窜。zhōng yè hùn lí máng,tuō shēn yì bēn cuàn。
平生方寸心,反掌帐下难。píng shēng fāng cùn xīn,fǎn zhǎng zhàng xià nán。
呜呼杀贤良,不叱白刃散。wū hū shā xián liáng,bù chì bái rèn sàn。
吾非丈夫特,没齿埋冰炭。wú fēi zhàng fū tè,méi chǐ mái bīng tàn。
耻以风病辞,胡然泊湘岸。chǐ yǐ fēng bìng cí,hú rán pō xiāng àn。
入舟虽苦热,垢腻可溉灌。rù zhōu suī kǔ rè,gòu nì kě gài guàn。
痛彼道边人,形骸改昏旦。tòng bǐ dào biān rén,xíng hái gǎi hūn dàn。
中丞连帅职,封内权得按。zhōng chéng lián shuài zhí,fēng nèi quán dé àn。
身当问罪先,县实诸侯半。shēn dāng wèn zuì xiān,xiàn shí zhū hóu bàn。
士卒既辑睦,启行促精悍。shì zú jì jí mù,qǐ xíng cù jīng hàn。
似闻上游兵,稍逼长沙馆。shì wén shàng yóu bīng,shāo bī zhǎng shā guǎn。
邻好彼克修,天机自明断。lín hǎo bǐ kè xiū,tiān jī zì míng duàn。
南图卷云水,北拱戴霄汉。nán tú juǎn yún shuǐ,běi gǒng dài xiāo hàn。
美名光史臣,长策何壮观。měi míng guāng shǐ chén,zhǎng cè hé zhuàng guān。
驱驰数公子,咸愿同伐叛。qū chí shù gōng zi,xián yuàn tóng fá pàn。
声节衰有馀,夫何激衰懦。shēng jié shuāi yǒu yú,fū hé jī shuāi nuò。
偏裨表三上,卤莽同一贯。piān bì biǎo sān shàng,lǔ mǎng tóng yī guàn。
始谋谁其间,回首增愤惋。shǐ móu shuí qí jiān,huí shǒu zēng fèn wǎn。
宗英李端公,守职甚昭焕。zōng yīng lǐ duān gōng,shǒu zhí shén zhāo huàn。
变通迫胁地,谋画焉得算。biàn tōng pò xié dì,móu huà yān dé suàn。
王室不肯微,凶徒略无惮。wáng shì bù kěn wēi,xiōng tú lüè wú dàn。
此流须卒斩,神器资强干。cǐ liú xū zú zhǎn,shén qì zī qiáng gàn。
扣寂豁烦襟,皇天照嗟叹。kòu jì huō fán jīn,huáng tiān zhào jiē tàn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

玩月呈汉中王

杜甫

夜深露气清,江月满江城。yè shēn lù qì qīng,jiāng yuè mǎn jiāng chéng。
浮客转危坐,归舟应独行。fú kè zhuǎn wēi zuò,guī zhōu yīng dú xíng。
关山同一照,乌鹊自多惊。guān shān tóng yī zhào,wū què zì duō jīng。
欲得淮王术,风吹晕已生。yù dé huái wáng shù,fēng chuī yūn yǐ shēng。

遣愤

杜甫

闻道花门将,论功未尽归。wén dào huā mén jiāng,lùn gōng wèi jǐn guī。
自从收帝里,谁复总戎机。zì cóng shōu dì lǐ,shuí fù zǒng róng jī。
蜂虿终怀毒,雷霆可震威。fēng chài zhōng huái dú,léi tíng kě zhèn wēi。
莫令鞭血地,再湿汉臣衣。mò lìng biān xuè dì,zài shī hàn chén yī。

薄暮

杜甫

江水长流地,山云薄暮时。jiāng shuǐ zhǎng liú dì,shān yún báo mù shí。
寒花隐乱草,宿鸟择深枝。hán huā yǐn luàn cǎo,sù niǎo zé shēn zhī。
旧国见何日,高秋心苦悲。jiù guó jiàn hé rì,gāo qiū xīn kǔ bēi。
人生不再好,鬓发白成丝。rén shēng bù zài hǎo,bìn fā bái chéng sī。

西山三首

杜甫

彝界荒山顶,蕃州积雪边。yí jiè huāng shān dǐng,fān zhōu jī xuě biān。
筑城依白帝,转粟上青天。zhù chéng yī bái dì,zhuǎn sù shàng qīng tiān。
蜀将分旗鼓,羌兵助井泉。shǔ jiāng fēn qí gǔ,qiāng bīng zhù jǐng quán。
西戎背和好,杀气日相缠。xī róng bèi hé hǎo,shā qì rì xiāng chán。

西山三首

杜甫

辛苦三城戍,长防万里秋。xīn kǔ sān chéng shù,zhǎng fáng wàn lǐ qiū。
烟尘侵火井,雨雪闭松州。yān chén qīn huǒ jǐng,yǔ xuě bì sōng zhōu。
风动将军幕,天寒使者裘。fēng dòng jiāng jūn mù,tiān hán shǐ zhě qiú。
漫山贼营垒,回首得无忧。màn shān zéi yíng lěi,huí shǒu dé wú yōu。

西山三首

杜甫

子弟犹深入,关城未解围。zi dì yóu shēn rù,guān chéng wèi jiě wéi。
蚕崖铁马瘦,灌口米船稀。cán yá tiě mǎ shòu,guàn kǒu mǐ chuán xī。
辩士安边策,元戎决胜威。biàn shì ān biān cè,yuán róng jué shèng wēi。
今朝乌鹊喜,欲报凯歌归。jīn cháo wū què xǐ,yù bào kǎi gē guī。

薄游

杜甫

淅淅风生砌,团团日隐墙。xī xī fēng shēng qì,tuán tuán rì yǐn qiáng。
遥空秋雁灭,半岭暮云长。yáo kōng qiū yàn miè,bàn lǐng mù yún zhǎng。
病叶多先坠,寒花只暂香。bìng yè duō xiān zhuì,hán huā zhǐ zàn xiāng。
巴城添泪眼,今夜复清光。bā chéng tiān lèi yǎn,jīn yè fù qīng guāng。

赠韦赞善别

杜甫

扶病送君发,自怜犹不归。fú bìng sòng jūn fā,zì lián yóu bù guī。
只应尽客泪,复作掩荆扉。zhǐ yīng jǐn kè lèi,fù zuò yǎn jīng fēi。
江汉故人少,音书从此稀。jiāng hàn gù rén shǎo,yīn shū cóng cǐ xī。
往还二十载,岁晚寸心违。wǎng hái èr shí zài,suì wǎn cùn xīn wéi。

送李卿哗

杜甫

王子思归日,长安已乱兵。wáng zi sī guī rì,zhǎng ān yǐ luàn bīng。
沾衣问行在,走马向承明。zhān yī wèn xíng zài,zǒu mǎ xiàng chéng míng。
暮景巴蜀僻,春风江汉清。mù jǐng bā shǔ pì,chūn fēng jiāng hàn qīng。
晋山虽自弃,魏阙尚含情。jìn shān suī zì qì,wèi quē shàng hán qíng。

城上

杜甫

草满巴西绿,空城白日长。cǎo mǎn bā xī lǜ,kōng chéng bái rì zhǎng。
风吹花片片,春动水茫茫。fēng chuī huā piàn piàn,chūn dòng shuǐ máng máng。
八骏随天子,群臣从武皇。bā jùn suí tiān zi,qún chén cóng wǔ huáng。
遥闻出巡守,早晚遍遐荒。yáo wén chū xún shǒu,zǎo wǎn biàn xiá huāng。

舍弟占归草堂检校聊示此诗

杜甫

久客应吾道,相随独尔来。jiǔ kè yīng wú dào,xiāng suí dú ěr lái。
孰知江路近,频为草堂回。shú zhī jiāng lù jìn,pín wèi cǎo táng huí。
鹅鸭宜长数,柴荆莫浪开。é yā yí zhǎng shù,chái jīng mò làng kāi。
东林竹影薄,腊月更须栽。dōng lín zhú yǐng báo,là yuè gèng xū zāi。

放船

杜甫

送客苍溪县,山寒雨不开。sòng kè cāng xī xiàn,shān hán yǔ bù kāi。
直愁骑马滑,故作泛舟回。zhí chóu qí mǎ huá,gù zuò fàn zhōu huí。
青惜峰峦过,黄知橘柚来。qīng xī fēng luán guò,huáng zhī jú yòu lái。
江流大自在,坐稳兴悠哉。jiāng liú dà zì zài,zuò wěn xīng yōu zāi。

泛江

杜甫

方舟不用楫,极目总无波。fāng zhōu bù yòng jí,jí mù zǒng wú bō。
长日容杯酒,深江净绮罗。zhǎng rì róng bēi jiǔ,shēn jiāng jìng qǐ luó。
乱离还奏乐,飘泊且听歌。luàn lí hái zòu lè,piāo pō qiě tīng gē。
故国流清渭,如今花正多。gù guó liú qīng wèi,rú jīn huā zhèng duō。

陪王使君晦日泛江就黄家亭子二首

杜甫

山豁何时断,江平不肯流。shān huō hé shí duàn,jiāng píng bù kěn liú。
稍知花改岸,始验鸟随舟。shāo zhī huā gǎi àn,shǐ yàn niǎo suí zhōu。
结束多红粉,欢娱恨白头。jié shù duō hóng fěn,huān yú hèn bái tóu。
非君爱人客,晦日更添愁。fēi jūn ài rén kè,huì rì gèng tiān chóu。

陪王使君晦日泛江就黄家亭子二首

杜甫

有径金沙软,无人碧草芳。yǒu jìng jīn shā ruǎn,wú rén bì cǎo fāng。
野畦连蛱蝶,江槛俯鸳鸯。yě qí lián jiá dié,jiāng kǎn fǔ yuān yāng。
日晚烟花乱,风生锦绣香。rì wǎn yān huā luàn,fēng shēng jǐn xiù xiāng。
不须吹急管,衰老易悲伤。bù xū chuī jí guǎn,shuāi lǎo yì bēi shāng。