古诗词

寄刘峡州伯华使君四十韵

杜甫

峡内多云雨,秋来尚郁蒸。xiá nèi duō yún yǔ,qiū lái shàng yù zhēng。
远山朝白帝,深水谒彝陵。yuǎn shān cháo bái dì,shēn shuǐ yè yí líng。
迟暮嗟为客,西南喜得朋。chí mù jiē wèi kè,xī nán xǐ dé péng。
哀猿更起坐,落雁失飞腾。āi yuán gèng qǐ zuò,luò yàn shī fēi téng。
伏枕思琼树,临轩对玉绳。fú zhěn sī qióng shù,lín xuān duì yù shéng。
青松寒不落,碧海阔逾澄。qīng sōng hán bù luò,bì hǎi kuò yú chéng。
昔岁文为理,群公价尽增。xī suì wén wèi lǐ,qún gōng jià jǐn zēng。
家声同令闻,时论以儒称。jiā shēng tóng lìng wén,shí lùn yǐ rú chēng。
太后当朝肃,多才接迹升。tài hòu dāng cháo sù,duō cái jiē jì shēng。
翠虚捎魍魉,丹极上鹍鹏。cuì xū shāo wǎng liǎng,dān jí shàng kūn péng。
宴引春壶满,恩分夏簟冰。yàn yǐn chūn hú mǎn,ēn fēn xià diàn bīng。
雕章五色笔,紫殿九华灯。diāo zhāng wǔ sè bǐ,zǐ diàn jiǔ huá dēng。
学并卢王敏,书偕褚薛能。xué bìng lú wáng mǐn,shū xié chǔ xuē néng。
老兄真不坠,小子独无承。lǎo xiōng zhēn bù zhuì,xiǎo zi dú wú chéng。
近有风流作,聊从月继徵。jìn yǒu fēng liú zuò,liáo cóng yuè jì zhēng。
放蹄知赤骥,捩翅服苍鹰。fàng tí zhī chì jì,liè chì fú cāng yīng。
卷轴来何晚,襟怀庶可凭。juǎn zhóu lái hé wǎn,jīn huái shù kě píng。
会期吟讽数,益破旅愁凝。huì qī yín fěng shù,yì pò lǚ chóu níng。
雕刻初谁料,纤毫欲自矜。diāo kè chū shuí liào,xiān háo yù zì jīn。
神融蹑飞动,战胜洗侵凌。shén róng niè fēi dòng,zhàn shèng xǐ qīn líng。
妙取筌蹄弃,高宜百万层。miào qǔ quán tí qì,gāo yí bǎi wàn céng。
白头遗恨在,青竹几人登。bái tóu yí hèn zài,qīng zhú jǐ rén dēng。
回首追谈笑,劳歌局寝兴。huí shǒu zhuī tán xiào,láo gē jú qǐn xīng。
年华纷已矣,世故莽相仍。nián huá fēn yǐ yǐ,shì gù mǎng xiāng réng。
刺史诸侯贵,郎官列宿应。cì shǐ zhū hóu guì,láng guān liè sù yīng。
潘生骖阁远,黄霸玺书增。pān shēng cān gé yuǎn,huáng bà xǐ shū zēng。
乳贙号攀石,饥鼯诉落藤。rǔ xuàn hào pān shí,jī wú sù luò téng。
药囊亲道士,灰劫问胡僧。yào náng qīn dào shì,huī jié wèn hú sēng。
凭久乌皮折,簪稀白帽棱。píng jiǔ wū pí zhé,zān xī bái mào léng。
林居看蚁穴,野食行鱼罾。lín jū kàn yǐ xué,yě shí xíng yú zēng。
筋力交雕丧,飘零免战兢。jīn lì jiāo diāo sàng,piāo líng miǎn zhàn jīng。
皆为百里宰,正似六安丞。jiē wèi bǎi lǐ zǎi,zhèng shì liù ān chéng。
姹女萦新裹,丹砂冷旧秤。chà nǚ yíng xīn guǒ,dān shā lěng jiù chèng。
但求椿寿永,莫虑杞天崩。dàn qiú chūn shòu yǒng,mò lǜ qǐ tiān bēng。
鍊骨调情性,张兵挠棘矜。liàn gǔ diào qíng xìng,zhāng bīng náo jí jīn。
养生终自惜,伐数必全惩。yǎng shēng zhōng zì xī,fá shù bì quán chéng。
政术甘疏诞,词场愧服膺。zhèng shù gān shū dàn,cí chǎng kuì fú yīng。
展怀诗诵鲁,割爱酒如渑。zhǎn huái shī sòng lǔ,gē ài jiǔ rú miǎn。
咄咄宁书字,冥冥欲避矰。duō duō níng shū zì,míng míng yù bì zēng。
江湖多白鸟,天地有青蝇。jiāng hú duō bái niǎo,tiān dì yǒu qīng yíng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

春水

杜甫

三月桃花浪,江流复旧痕。sān yuè táo huā làng,jiāng liú fù jiù hén。
朝来没沙尾,碧色动柴门。cháo lái méi shā wěi,bì sè dòng chái mén。
接缕垂芳饵,连筒灌小园。jiē lǚ chuí fāng ěr,lián tǒng guàn xiǎo yuán。
已添无数鸟,争浴故相喧。yǐ tiān wú shù niǎo,zhēng yù gù xiāng xuān。

江亭

杜甫

坦腹江亭暖,长吟野望时。tǎn fù jiāng tíng nuǎn,zhǎng yín yě wàng shí。
水流心不竞,云在意俱迟。shuǐ liú xīn bù jìng,yún zài yì jù chí。
寂寂春将晚,欣欣物自私。jì jì chūn jiāng wǎn,xīn xīn wù zì sī。
故林归未得,排闷强裁诗。gù lín guī wèi dé,pái mèn qiáng cái shī。

村夜

杜甫

萧萧风色暮,江头人不行。xiāo xiāo fēng sè mù,jiāng tóu rén bù xíng。
村舂雨外急,邻火夜深明。cūn chōng yǔ wài jí,lín huǒ yè shēn míng。
胡羯何多难,渔樵寄此生。hú jié hé duō nán,yú qiáo jì cǐ shēng。
中原有兄弟,万里正含情。zhōng yuán yǒu xiōng dì,wàn lǐ zhèng hán qíng。

早起

杜甫

春来常早起,幽事颇相关。chūn lái cháng zǎo qǐ,yōu shì pǒ xiāng guān。
帖石防隤岸,开林出远山。tiē shí fáng tuí àn,kāi lín chū yuǎn shān。
一丘藏曲折,缓步有跻攀。yī qiū cáng qū zhé,huǎn bù yǒu jī pān。
童仆来城市,瓶中得酒还。tóng pū lái chéng shì,píng zhōng dé jiǔ hái。

可惜

杜甫

花飞有底急,老去愿春迟。huā fēi yǒu dǐ jí,lǎo qù yuàn chūn chí。
可惜欢娱地,都非少壮时。kě xī huān yú dì,dōu fēi shǎo zhuàng shí。
宽心应是酒,遣兴莫过诗。kuān xīn yīng shì jiǔ,qiǎn xīng mò guò shī。
此意陶潜解,吾生后汝期。cǐ yì táo qián jiě,wú shēng hòu rǔ qī。

落日

杜甫

落日在帘钩,溪边春事幽。luò rì zài lián gōu,xī biān chūn shì yōu。
芳菲缘岸圃,樵爨倚滩舟。fāng fēi yuán àn pǔ,qiáo cuàn yǐ tān zhōu。
啅雀争枝坠,飞虫满院游。zhuó què zhēng zhī zhuì,fēi chóng mǎn yuàn yóu。
浊醪谁造汝,一酌散千忧。zhuó láo shuí zào rǔ,yī zhuó sàn qiān yōu。

独酌

杜甫

步屦深林晚,开樽独酌迟。bù jù shēn lín wǎn,kāi zūn dú zhuó chí。
仰蜂黏落絮,行蚁上枯梨。yǎng fēng nián luò xù,xíng yǐ shàng kū lí。
薄劣惭真隐,幽偏得自怡。báo liè cán zhēn yǐn,yōu piān dé zì yí。
本无轩冕意,不是傲当时。běn wú xuān miǎn yì,bù shì ào dāng shí。

徐步

杜甫

整履步青芜,荒庭日欲晡。zhěng lǚ bù qīng wú,huāng tíng rì yù bū。
芹泥随燕觜,花蕊上蜂须。qín ní suí yàn zī,huā ruǐ shàng fēng xū。
把酒从衣湿,吟诗信杖扶。bǎ jiǔ cóng yī shī,yín shī xìn zhàng fú。
敢论才见忌,实有醉如愚。gǎn lùn cái jiàn jì,shí yǒu zuì rú yú。

寒食

杜甫

寒食江村路,风花高下飞。hán shí jiāng cūn lù,fēng huā gāo xià fēi。
汀烟轻冉冉,竹日静晖晖。tīng yān qīng rǎn rǎn,zhú rì jìng huī huī。
田父要皆去,邻家闹不违。tián fù yào jiē qù,lín jiā nào bù wéi。
地偏相识尽,鸡犬亦忘归。dì piān xiāng shí jǐn,jī quǎn yì wàng guī。

高楠

杜甫

楠树色冥冥,江边一盖青。nán shù sè míng míng,jiāng biān yī gài qīng。
近根开药圃,接叶制茅亭。jìn gēn kāi yào pǔ,jiē yè zhì máo tíng。
落景阴犹合,微风韵可听。luò jǐng yīn yóu hé,wēi fēng yùn kě tīng。
寻常绝醉困,卧此片时醒。xún cháng jué zuì kùn,wò cǐ piàn shí xǐng。

恶树

杜甫

独绕虚斋径,常持小斧柯。dú rào xū zhāi jìng,cháng chí xiǎo fǔ kē。
幽阴成颇杂,恶木剪还多。yōu yīn chéng pǒ zá,è mù jiǎn hái duō。
枸杞因吾有,鸡栖奈汝何。gǒu qǐ yīn wú yǒu,jī qī nài rǔ hé。
方知不材者,生长漫婆娑。fāng zhī bù cái zhě,shēng zhǎng màn pó suō。

石镜

杜甫

蜀王将此镜,送死置空山。shǔ wáng jiāng cǐ jìng,sòng sǐ zhì kōng shān。
冥寞怜香骨,提携近玉颜。míng mò lián xiāng gǔ,tí xié jìn yù yán。
众妃无复叹,千骑亦虚还。zhòng fēi wú fù tàn,qiān qí yì xū hái。
独有伤心石,埋轮月宇间。dú yǒu shāng xīn shí,mái lún yuè yǔ jiān。

琴台

杜甫

茂陵多病后,尚爱卓文君。mào líng duō bìng hòu,shàng ài zhuó wén jūn。
酒肆人间世,琴台日暮云。jiǔ sì rén jiān shì,qín tái rì mù yún。
野花留宝靥,蔓草见罗裙。yě huā liú bǎo yè,màn cǎo jiàn luó qún。
归凤求皇意,寥寥不复闻。guī fèng qiú huáng yì,liáo liáo bù fù wén。

闻斛斯六官未归

杜甫

故人南郡去,去索作碑钱。gù rén nán jùn qù,qù suǒ zuò bēi qián。
本卖文为活,翻令室倒悬。běn mài wén wèi huó,fān lìng shì dào xuán。
荆扉深蔓草,土锉冷疏烟。jīng fēi shēn màn cǎo,tǔ cuò lěng shū yān。
老罢休无赖,归来省醉眠。lǎo bà xiū wú lài,guī lái shěng zuì mián。

游修觉寺

杜甫

野寺江天豁,山扉花竹幽。yě sì jiāng tiān huō,shān fēi huā zhú yōu。
诗应有神助,吾得及春游。shī yīng yǒu shén zhù,wú dé jí chūn yóu。
径石相萦带,川云自去留。jìng shí xiāng yíng dài,chuān yún zì qù liú。
禅枝宿众鸟,漂转暮归愁。chán zhī sù zhòng niǎo,piāo zhuǎn mù guī chóu。