古诗词

承闻河北诸道节度入朝欢喜口号绝句十二首

杜甫

【其一】
禄山作逆降天诛,更有思明亦已无。lù shān zuò nì jiàng tiān zhū,gèng yǒu sī míng yì yǐ wú。
汹汹人寰犹不定,时时斗战欲何须。xiōng xiōng rén huán yóu bù dìng,shí shí dòu zhàn yù hé xū。
【其二】
社稷苍生计必安,蛮夷杂种错相干。shè jì cāng shēng jì bì ān,mán yí zá zhǒng cuò xiāng gàn。
周宣汉武今王是,孝子忠臣后代看。zhōu xuān hàn wǔ jīn wáng shì,xiào zi zhōng chén hòu dài kàn。
【其三】
喧喧道路多歌谣,河北将军尽入朝。xuān xuān dào lù duō gē yáo,hé běi jiāng jūn jǐn rù cháo。
始是乾坤王室正,却交江汉客魂销。shǐ shì qián kūn wáng shì zhèng,què jiāo jiāng hàn kè hún xiāo。
【其四】
不道诸公无表来,茫然庶事遣人猜。bù dào zhū gōng wú biǎo lái,máng rán shù shì qiǎn rén cāi。
拥兵相学干戈锐,使者徒劳百万回。yōng bīng xiāng xué gàn gē ruì,shǐ zhě tú láo bǎi wàn huí。
【其五】
鸣玉锵金尽正臣,修文偃武不无人。míng yù qiāng jīn jǐn zhèng chén,xiū wén yǎn wǔ bù wú rén。
兴王会静妖氛气,圣寿宜过一万春。xīng wáng huì jìng yāo fēn qì,shèng shòu yí guò yī wàn chūn。
【其六】
英雄见事若通神,圣哲为心小一身。yīng xióng jiàn shì ruò tōng shén,shèng zhé wèi xīn xiǎo yī shēn。
燕赵休矜出佳丽,宫闱不拟选才人。yàn zhào xiū jīn chū jiā lì,gōng wéi bù nǐ xuǎn cái rén。
【其七】
抱病江天白首郎,空山楼阁暮春光。bào bìng jiāng tiān bái shǒu láng,kōng shān lóu gé mù chūn guāng。
衣冠是日朝天子,草奏何时入帝乡。yī guān shì rì cháo tiān zi,cǎo zòu hé shí rù dì xiāng。
【其八】
澶漫山东一百州,削成如桉抱青丘。chán màn shān dōng yī bǎi zhōu,xuē chéng rú ān bào qīng qiū。
苞茅重入归关内,王祭还供尽海头。bāo máo zhòng rù guī guān nèi,wáng jì hái gōng jǐn hǎi tóu。
【其九】
东逾辽水北滹沱,星象风云喜共和。dōng yú liáo shuǐ běi hū tuó,xīng xiàng fēng yún xǐ gòng hé。
紫气关临天地阔,黄金台贮俊贤多。zǐ qì guān lín tiān dì kuò,huáng jīn tái zhù jùn xián duō。
【其十】
渔阳突骑邯郸儿,酒酣并辔金鞭垂。yú yáng tū qí hán dān ér,jiǔ hān bìng pèi jīn biān chuí。
意气即归双阙舞,雄豪复遣五陵知。yì qì jí guī shuāng quē wǔ,xióng háo fù qiǎn wǔ líng zhī。
【其十一】
李相将军拥蓟门,白头虽老赤心存。lǐ xiāng jiāng jūn yōng jì mén,bái tóu suī lǎo chì xīn cún。
竟能尽说诸侯入,知有从来天子尊。jìng néng jǐn shuō zhū hóu rù,zhī yǒu cóng lái tiān zi zūn。
【其十二】
十二年来多战场,天威已息阵堂堂。shí èr nián lái duō zhàn chǎng,tiān wēi yǐ xī zhèn táng táng。
神灵汉代中兴主,功业汾阳异姓王。shén líng hàn dài zhōng xīng zhǔ,gōng yè fén yáng yì xìng wáng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

观李固请司马弟山水图三首

杜甫

简易高人意,匡床竹火炉。jiǎn yì gāo rén yì,kuāng chuáng zhú huǒ lú。
寒天留远客,碧海挂新图。hán tiān liú yuǎn kè,bì hǎi guà xīn tú。
虽对连山好,贪看绝岛孤。suī duì lián shān hǎo,tān kàn jué dǎo gū。
群仙不愁思,冉冉下蓬壶。qún xiān bù chóu sī,rǎn rǎn xià péng hú。

观李固请司马弟山水图三首(其二)

杜甫

方丈浑连水,天台总映云。fāng zhàng hún lián shuǐ,tiān tái zǒng yìng yún。
人间长见画,老去恨空闻。rén jiān zhǎng jiàn huà,lǎo qù hèn kōng wén。
范蠡舟偏小,王乔鹤不群。fàn lí zhōu piān xiǎo,wáng qiáo hè bù qún。
此生随万物,何路出尘氛。cǐ shēng suí wàn wù,hé lù chū chén fēn。

观李固请司马弟山水图三首

杜甫

高浪垂翻屋,崩崖欲压床。gāo làng chuí fān wū,bēng yá yù yā chuáng。
野桥分子细,沙岸绕微茫。yě qiáo fēn zi xì,shā àn rào wēi máng。
红浸珊瑚短,青悬薜荔长。hóng jìn shān hú duǎn,qīng xuán bì lì zhǎng。
浮查并坐得,仙老暂相将。fú chá bìng zuò dé,xiān lǎo zàn xiāng jiāng。

赠别何邕

杜甫

生死论交地,何由见一人。shēng sǐ lùn jiāo dì,hé yóu jiàn yī rén。
悲君随燕雀,薄宦走风尘。bēi jūn suí yàn què,báo huàn zǒu fēng chén。
绵谷元通汉,沱江不向秦。mián gǔ yuán tōng hàn,tuó jiāng bù xiàng qín。
五陵花满眼,传语故乡春。wǔ líng huā mǎn yǎn,chuán yǔ gù xiāng chūn。

赠别郑鍊赴襄阳

杜甫

戎马交驰际,柴门老病身。róng mǎ jiāo chí jì,chái mén lǎo bìng shēn。
把君诗过日,念此别惊神。bǎ jūn shī guò rì,niàn cǐ bié jīng shén。
地阔峨眉晚,天高岘首春。dì kuò é méi wǎn,tiān gāo xiàn shǒu chūn。
为于耆旧内,试觅姓庞人。wèi yú qí jiù nèi,shì mì xìng páng rén。

广州段功曹到得杨五长史谭书功曹却归聊寄此诗

杜甫

卫青开幕府,杨仆将楼船。wèi qīng kāi mù fǔ,yáng pū jiāng lóu chuán。
汉节梅花外,春城海水边。hàn jié méi huā wài,chūn chéng hǎi shuǐ biān。
铜梁书远及,珠浦使将旋。tóng liáng shū yuǎn jí,zhū pǔ shǐ jiāng xuán。
贫病他乡老,烦君万里传。pín bìng tā xiāng lǎo,fán jūn wàn lǐ chuán。

得广州张判官叔卿书使还以诗代意

杜甫

乡关胡骑远,宇宙蜀城偏。xiāng guān hú qí yuǎn,yǔ zhòu shǔ chéng piān。
忽得炎州信,遥从月峡传。hū dé yán zhōu xìn,yáo cóng yuè xiá chuán。
云深骠骑幕,夜隔孝廉船。yún shēn biāo qí mù,yè gé xiào lián chuán。
却寄双愁眼,相思泪点悬。què jì shuāng chóu yǎn,xiāng sī lèi diǎn xuán。

送段功曹归广州

杜甫

南海春天外,功曹几月程。nán hǎi chūn tiān wài,gōng cáo jǐ yuè chéng。
峡云笼树小,湖日落船明。xiá yún lóng shù xiǎo,hú rì luò chuán míng。
交趾丹砂重,韶州白葛轻。jiāo zhǐ dān shā zhòng,sháo zhōu bái gé qīng。
幸君因旅客,时寄锦官城。xìng jūn yīn lǚ kè,shí jì jǐn guān chéng。

江头四咏栀子

杜甫

栀子比众木,人间诚未多。zhī zi bǐ zhòng mù,rén jiān chéng wèi duō。
于身色有用,与道气伤和。yú shēn sè yǒu yòng,yǔ dào qì shāng hé。
红取风霜实,青看雨露柯。hóng qǔ fēng shuāng shí,qīng kàn yǔ lù kē。
无情移得汝,贵在映江波。wú qíng yí dé rǔ,guì zài yìng jiāng bō。

江头四咏鸂鶒

杜甫

故使笼宽织,须知动损毛。gù shǐ lóng kuān zhī,xū zhī dòng sǔn máo。
看云莫怅望,失水任呼号。kàn yún mò chàng wàng,shī shuǐ rèn hū hào。
六翮曾经剪,孤飞卒未高。liù hé céng jīng jiǎn,gū fēi zú wèi gāo。
且无鹰隼虑,留滞莫辞劳。qiě wú yīng sǔn lǜ,liú zhì mò cí láo。

江头四咏花鸭

杜甫

花鸭无泥滓,阶前每缓行。huā yā wú ní zǐ,jiē qián měi huǎn xíng。
羽毛知独立,黑白太分明。yǔ máo zhī dú lì,hēi bái tài fēn míng。
不觉群心妒,休牵众眼惊。bù jué qún xīn dù,xiū qiān zhòng yǎn jīng。
稻粱沾汝在,作意莫先鸣。dào liáng zhān rǔ zài,zuò yì mò xiān míng。

畏人

杜甫

早花随处发,春鸟异方啼。zǎo huā suí chù fā,chūn niǎo yì fāng tí。
万里清江上,三年落日低。wàn lǐ qīng jiāng shàng,sān nián luò rì dī。
畏人成小筑,褊性合幽栖。wèi rén chéng xiǎo zhù,biǎn xìng hé yōu qī。
门径从榛草,无心走马蹄。mén jìng cóng zhēn cǎo,wú xīn zǒu mǎ tí。

远游

杜甫

贱子何人记,迷芳著处家。jiàn zi hé rén jì,mí fāng zhù chù jiā。
竹风连野色,江沫拥春沙。zhú fēng lián yě sè,jiāng mò yōng chūn shā。
种药扶衰病,吟诗解叹嗟。zhǒng yào fú shuāi bìng,yín shī jiě tàn jiē。
似闻胡骑走,失喜问京华。shì wén hú qí zǒu,shī xǐ wèn jīng huá。

水槛遣心(其一)

杜甫

去郭轩楹敞,无村眺望赊。qù guō xuān yíng chǎng,wú cūn tiào wàng shē。
澄江平少岸,幽树晚多花。chéng jiāng píng shǎo àn,yōu shù wǎn duō huā。
细雨鱼儿出,微风燕子斜。xì yǔ yú ér chū,wēi fēng yàn zi xié。
城中十万户,此地两三家。chéng zhōng shí wàn hù,cǐ dì liǎng sān jiā。

水槛遣心(其二)

杜甫

蜀天常夜雨,江槛已朝晴。shǔ tiān cháng yè yǔ,jiāng kǎn yǐ cháo qíng。
叶润林塘密,衣干枕席清。yè rùn lín táng mì,yī gàn zhěn xí qīng。
不堪祗老病,何得尚浮名。bù kān zhī lǎo bìng,hé dé shàng fú míng。
浅把涓涓酒,深凭送此生。qiǎn bǎ juān juān jiǔ,shēn píng sòng cǐ shēng。