古诗词

南歌子·琥珀装腰佩

苏轼

琥珀装腰佩,龙香入领巾。hǔ pò zhuāng yāo pèi,lóng xiāng rù lǐng jīn。
只应飞燕是前身。zhǐ yīng fēi yàn shì qián shēn。
共看剥蔥纤手、舞凝神。gòng kàn bō cōng xiān shǒu wǔ níng shén。
柳絮风前转,梅花雪里春。liǔ xù fēng qián zhuǎn,méi huā xuě lǐ chūn。
鸳鸯翡翠两争新。yuān yāng fěi cuì liǎng zhēng xīn。
但得周郎一顾、胜珠珍。dàn dé zhōu láng yī gù shèng zhū zhēn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

邓忠臣母周氏挽词

苏轼

微生真草木,无处谢天力。wēi shēng zhēn cǎo mù,wú chù xiè tiān lì。
慈颜如春风,不见桃李实。cí yán rú chūn fēng,bù jiàn táo lǐ shí。
古今抱此恨,有志俯仰失。gǔ jīn bào cǐ hèn,yǒu zhì fǔ yǎng shī。
公子岂先知,战战常惜日。gōng zi qǐ xiān zhī,zhàn zhàn cháng xī rì。
吾君日月照,委曲到肝鬲。wú jūn rì yuè zhào,wěi qū dào gān gé。
哀哉人子心,吾何爱一邑。āi zāi rén zi xīn,wú hé ài yī yì。
家庭拜前后,粲然发笑色。jiā tíng bài qián hòu,càn rán fā xiào sè。
岂比黄壤下,焚瘗千金璧。qǐ bǐ huáng rǎng xià,fén yì qiān jīn bì。
若人道德人,视此亦戏剧。ruò rén dào dé rén,shì cǐ yì xì jù。
聊偿曾、闵意,遽与仙佛寂。liáo cháng céng mǐn yì,jù yǔ xiān fú jì。
孤累卧江渚,永望坟墓隔。gū lèi wò jiāng zhǔ,yǒng wàng fén mù gé。
作诗相楚挽,感动泪再滴。zuò shī xiāng chǔ wǎn,gǎn dòng lèi zài dī。

次韵王巩南迁初归二首

苏轼

问君谪南宾,野葛食几尺。wèn jūn zhé nán bīn,yě gé shí jǐ chǐ。
逢人瘴发黄,入市胡眼碧。féng rén zhàng fā huáng,rù shì hú yǎn bì。
三年不易过,坐睨倚天壁。sān nián bù yì guò,zuò nì yǐ tiān bì。
归来貌如故,妙语仍破镝。guī lái mào rú gù,miào yǔ réng pò dī。
那能废诗酒,亦未妨禅寂。nà néng fèi shī jiǔ,yì wèi fáng chán jì。
愿为尚书郎,还赐上方舄。yuàn wèi shàng shū láng,hái cì shàng fāng xì。

次韵王巩南迁初归二首

苏轼

江家旧池台,修竹围一尺。jiāng jiā jiù chí tái,xiū zhú wéi yī chǐ。
归来万事非,惟见秦淮碧。guī lái wàn shì fēi,wéi jiàn qín huái bì。
平生痛饮处,遗墨鸦栖壁。píng shēng tòng yǐn chù,yí mò yā qī bì。
西来故父客,金印杂鸣镝。xī lái gù fù kè,jīn yìn zá míng dī。
三槐老更茂,花絮春寂寂。sān huái lǎo gèng mào,huā xù chūn jì jì。
中微未可料,家庙藏赤舄。zhōng wēi wèi kě liào,jiā miào cáng chì xì。

和蔡景繁海州石室

苏轼

芙蓉仙人旧游处,苍藤翠壁初无路。fú róng xiān rén jiù yóu chù,cāng téng cuì bì chū wú lù。
戏将桃核裹黄泥,石间散掷如风雨。xì jiāng táo hé guǒ huáng ní,shí jiān sàn zhì rú fēng yǔ。
坐令空山出锦绣,倚天照海花无数。zuò lìng kōng shān chū jǐn xiù,yǐ tiān zhào hǎi huā wú shù。
花间石室可容车,流苏宝盖窥灵宇。huā jiān shí shì kě róng chē,liú sū bǎo gài kuī líng yǔ。
何年霹雳起神物,玉棺飞出王乔墓。hé nián pī lì qǐ shén wù,yù guān fēi chū wáng qiáo mù。
当时醉卧动千日,至今石缝馀糟醑。dāng shí zuì wò dòng qiān rì,zhì jīn shí fèng yú zāo xǔ。
仙人一去五十年,花老室空谁作主。xiān rén yī qù wǔ shí nián,huā lǎo shì kōng shuí zuò zhǔ。
手植数松今偃盖,苍髯白甲低琼户。shǒu zhí shù sōng jīn yǎn gài,cāng rán bái jiǎ dī qióng hù。
我来取酒酹先生,后车仍载胡琴女。wǒ lái qǔ jiǔ lèi xiān shēng,hòu chē réng zài hú qín nǚ。
一声冰铁散岩谷,海为澜翻松为舞。yī shēng bīng tiě sàn yán gǔ,hǎi wèi lán fān sōng wèi wǔ。
尔来心赏复何人,持节中郎醉无伍。ěr lái xīn shǎng fù hé rén,chí jié zhōng láng zuì wú wǔ。
独临断岸呼日出,红波碧巘相吞吐。dú lín duàn àn hū rì chū,hóng bō bì yǎn xiāng tūn tǔ。
径寻我语觅馀声,拄杖彭铿叩铜鼓。jìng xún wǒ yǔ mì yú shēng,zhǔ zhàng péng kēng kòu tóng gǔ。
长篇小字远相寄,一唱三叹神悽楚。zhǎng piān xiǎo zì yuǎn xiāng jì,yī chàng sān tàn shén qī chǔ。
江风海雨入牙颊,似听石室胡琴语。jiāng fēng hǎi yǔ rù yá jiá,shì tīng shí shì hú qín yǔ。
我今老病不出门,海山岩洞知何许。wǒ jīn lǎo bìng bù chū mén,hǎi shān yán dòng zhī hé xǔ。
门外桃花自开落,床头酒瓮生尘土。mén wài táo huā zì kāi luò,chuáng tóu jiǔ wèng shēng chén tǔ。
前年开閤放柳枝,今年洗心归佛祖。qián nián kāi gé fàng liǔ zhī,jīn nián xǐ xīn guī fú zǔ。
梦中旧事时一笑,坐觉俯仰成今古。mèng zhōng jiù shì shí yī xiào,zuò jué fǔ yǎng chéng jīn gǔ。
愿君不用刻此诗,东海桑田真旦暮。yuàn jūn bù yòng kè cǐ shī,dōng hǎi sāng tián zhēn dàn mù。

和秦太虚梅花

苏轼

西湖处士骨应槁,只有此诗君压倒。xī hú chù shì gǔ yīng gǎo,zhǐ yǒu cǐ shī jūn yā dào。
东坡先生心已灰,为爱君诗被花恼。dōng pō xiān shēng xīn yǐ huī,wèi ài jūn shī bèi huā nǎo。
多情立马待黄昏,残雪消迟月出早。duō qíng lì mǎ dài huáng hūn,cán xuě xiāo chí yuè chū zǎo。
江头千树春欲暗,竹外一枝斜更好。jiāng tóu qiān shù chūn yù àn,zhú wài yī zhī xié gèng hǎo。
孤山山下醉眠处,点缀裙腰纷不扫。gū shān shān xià zuì mián chù,diǎn zhuì qún yāo fēn bù sǎo。
万里春随逐客来,十年花送佳人老。wàn lǐ chūn suí zhú kè lái,shí nián huā sòng jiā rén lǎo。
去年花开我已病,今年对花还草草。qù nián huā kāi wǒ yǐ bìng,jīn nián duì huā hái cǎo cǎo。
不如风雨卷春归,收拾馀香还畀昊。bù rú fēng yǔ juǎn chūn guī,shōu shí yú xiāng hái bì hào。

和秦太虚梅花

苏轼

化工未议苏群槁,先向寒梅一倾倒。huà gōng wèi yì sū qún gǎo,xiān xiàng hán méi yī qīng dào。
江南无雪春瘴生,为散冰花除热恼。jiāng nán wú xuě chūn zhàng shēng,wèi sàn bīng huā chú rè nǎo。
风清月落无人见,洗妆自趁霜钟早。fēng qīng yuè luò wú rén jiàn,xǐ zhuāng zì chèn shuāng zhōng zǎo。
惟有飞来双白鹭,玉羽琼枝斗清好。wéi yǒu fēi lái shuāng bái lù,yù yǔ qióng zhī dòu qīng hǎo。
吴山道人心似水,眼净尘空无可扫。wú shān dào rén xīn shì shuǐ,yǎn jìng chén kōng wú kě sǎo。
故将妙语寄多情,横机欲试东坡老。gù jiāng miào yǔ jì duō qíng,héng jī yù shì dōng pō lǎo。
东坡习气除未尽,时复长篇书小草。dōng pō xí qì chú wèi jǐn,shí fù zhǎng piān shū xiǎo cǎo。
且撼长条餐落英,忍饥未拟穷呼昊。qiě hàn zhǎng tiáo cān luò yīng,rěn jī wèi nǐ qióng hū hào。

上巳日,与二三子携酒出游,随所见辄作数句,明日集之为诗,故辞无伦次

苏轼

薄云霏霏不成雨,杖藜晓入千花坞。báo yún fēi fēi bù chéng yǔ,zhàng lí xiǎo rù qiān huā wù。
柯丘海棠吾有诗,独笑深林谁敢侮。kē qiū hǎi táng wú yǒu shī,dú xiào shēn lín shuí gǎn wǔ。
三杯卯酒人径醉,一枕春眠日亭午。sān bēi mǎo jiǔ rén jìng zuì,yī zhěn chūn mián rì tíng wǔ。
竹间老人不读书,留我闭门谁教汝。zhú jiān lǎo rén bù dú shū,liú wǒ bì mén shuí jiào rǔ。
出檐丛枳十围大,写真素壁千蛟舞。chū yán cóng zhǐ shí wéi dà,xiě zhēn sù bì qiān jiāo wǔ。
东坡作塘今几尺,携酒一劳农工苦。dōng pō zuò táng jīn jǐ chǐ,xié jiǔ yī láo nóng gōng kǔ。
却寻流水出东门,坏垣古堑花无主。què xún liú shuǐ chū dōng mén,huài yuán gǔ qiàn huā wú zhǔ。
卧开桃李为谁妍,对立鵁鶄相媚妩。wò kāi táo lǐ wèi shuí yán,duì lì jiāo jīng xiāng mèi wǔ。
开樽藉草劝行路,不惜春衫污泥土。kāi zūn jí cǎo quàn xíng lù,bù xī chūn shān wū ní tǔ。
褰裳共过春草亭,扣门却入韩家圃。qiān shang gòng guò chūn cǎo tíng,kòu mén què rù hán jiā pǔ。
辘轳绳断井深碧,秋千挂索人何所。lù lú shéng duàn jǐng shēn bì,qiū qiān guà suǒ rén hé suǒ。
映帘空复小桃枝,乞浆不见应门女。yìng lián kōng fù xiǎo táo zhī,qǐ jiāng bù jiàn yīng mén nǚ。
南上古台临断岸,雪阵翻空迷仰俯。nán shàng gǔ tái lín duàn àn,xuě zhèn fān kōng mí yǎng fǔ。
故人馈我玉叶羹,水冷烟消谁为煮。gù rén kuì wǒ yù yè gēng,shuǐ lěng yān xiāo shuí wèi zhǔ。
崎岖束缊下荒径,娅奼隔花闻好语。qí qū shù yūn xià huāng jìng,yà chà gé huā wén hǎo yǔ。
更随落景尽馀樽,却傍孤城得僧宇。gèng suí luò jǐng jǐn yú zūn,què bàng gū chéng dé sēng yǔ。
主人劝我洗足眠,倒床不必闻钟鼓。zhǔ rén quàn wǒ xǐ zú mián,dào chuáng bù bì wén zhōng gǔ。
明朝门外泥一尺,始悟三更雨如许。míng cháo mén wài ní yī chǐ,shǐ wù sān gèng yǔ rú xǔ。
平生所向无一遂,兹游何事天不阻。píng shēng suǒ xiàng wú yī suì,zī yóu hé shì tiān bù zǔ。
固知我友不终穷,岂弟君子神所予。gù zhī wǒ yǒu bù zhōng qióng,qǐ dì jūn zi shén suǒ yǔ。

过江夜行武昌山上,闻黄州鼓角

苏轼

清风弄水月衔山,幽人夜度吴王岘。qīng fēng nòng shuǐ yuè xián shān,yōu rén yè dù wú wáng xiàn。
黄州鼓角亦多情,送我南来不辞远。huáng zhōu gǔ jiǎo yì duō qíng,sòng wǒ nán lái bù cí yuǎn。
江南又闻出塞曲,半杂江声作悲健。jiāng nán yòu wén chū sāi qū,bàn zá jiāng shēng zuò bēi jiàn。
谁言万方声一概,鼍愤龙愁为余变。shuí yán wàn fāng shēng yī gài,tuó fèn lóng chóu wèi yú biàn。
我记江边枯柳树,未死相逢真识面。wǒ jì jiāng biān kū liǔ shù,wèi sǐ xiāng féng zhēn shí miàn。
他年一叶溯江来,还吹此曲相迎饯。tā nián yī yè sù jiāng lái,hái chuī cǐ qū xiāng yíng jiàn。

岐亭五首,并叙

苏轼

昨日云阴重,东风融雪汁。zuó rì yún yīn zhòng,dōng fēng róng xuě zhī。
远林草木暗,近舍烟火湿。yuǎn lín cǎo mù àn,jìn shě yān huǒ shī。
下有隐君子,啸歌方自得。xià yǒu yǐn jūn zi,xiào gē fāng zì dé。
知我犯寒来,呼酒意颇急。zhī wǒ fàn hán lái,hū jiǔ yì pǒ jí。
抚掌动邻里,绕村捉鹅鸭。fǔ zhǎng dòng lín lǐ,rào cūn zhuō é yā。
房栊锵器声,蔬果照巾幂。fáng lóng qiāng qì shēng,shū guǒ zhào jīn mì。
久闻蒌蒿美,初见新芽赤。jiǔ wén lóu hāo měi,chū jiàn xīn yá chì。
洗盏酌鹅黄,磨刀削熊白。xǐ zhǎn zhuó é huáng,mó dāo xuē xióng bái。
须臾我径醉,坐睡落巾帻。xū yú wǒ jìng zuì,zuò shuì luò jīn zé。
醒时夜向阑,唧唧铜瓶泣。xǐng shí yè xiàng lán,jī jī tóng píng qì。
黄州岂云远,但恐朋友缺。huáng zhōu qǐ yún yuǎn,dàn kǒng péng yǒu quē。
我当安所主,君亦无此客。wǒ dāng ān suǒ zhǔ,jūn yì wú cǐ kè。
朝来静庵中,惟见峰峦集。cháo lái jìng ān zhōng,wéi jiàn fēng luán jí。

岐亭五首,并叙

苏轼

我哀篮中蛤,闭口护残汁。wǒ āi lán zhōng há,bì kǒu hù cán zhī。
又哀网中鱼,开口吐微湿。yòu āi wǎng zhōng yú,kāi kǒu tǔ wēi shī。
刳肠彼交病,过分我何得。kū cháng bǐ jiāo bìng,guò fēn wǒ hé dé。
相逢未寒温,相劝此最急。xiāng féng wèi hán wēn,xiāng quàn cǐ zuì jí。
不见卢怀慎,烝壶似烝鸭。bù jiàn lú huái shèn,zhēng hú shì zhēng yā。
坐客皆忍笑,髡然发其幂。zuò kè jiē rěn xiào,kūn rán fā qí mì。
不见王武子,每食刀幂赤。bù jiàn wáng wǔ zi,měi shí dāo mì chì。
琉璃载烝㹠,中有人乳白。liú lí zài zhēng tún,zhōng yǒu rén rǔ bái。
卢公信寒陋,衰发得满帻。lú gōng xìn hán lòu,shuāi fā dé mǎn zé。
武子虽豪华,未死神已泣。wǔ zi suī háo huá,wèi sǐ shén yǐ qì。
先生万金璧,护此一蚁缺。xiān shēng wàn jīn bì,hù cǐ yī yǐ quē。
一年如一梦,百岁真过客。yī nián rú yī mèng,bǎi suì zhēn guò kè。
君无废此篇,严诗编杜集。jūn wú fèi cǐ piān,yán shī biān dù jí。

岐亭五首,并叙

苏轼

君家蜂作窠,岁岁添漆汁。jūn jiā fēng zuò kē,suì suì tiān qī zhī。
我身牛穿鼻,卷舌聊自湿。wǒ shēn niú chuān bí,juǎn shé liáo zì shī。
二年三过君,此行真得得。èr nián sān guò jūn,cǐ xíng zhēn dé dé。
爱君似剧孟,扣门知缓急。ài jūn shì jù mèng,kòu mén zhī huǎn jí。
家有红颊儿,能唱《绿头鸭》。jiā yǒu hóng jiá ér,néng chàng lǜ tóu yā。
行当隔帘见,花雾轻幂幂。xíng dāng gé lián jiàn,huā wù qīng mì mì。
为我取黄封,亲拆官泥赤。wèi wǒ qǔ huáng fēng,qīn chāi guān ní chì。
仍须烦素手,自点叶家白。réng xū fán sù shǒu,zì diǎn yè jiā bái。
乐哉无一事,十年不蓄帻。lè zāi wú yī shì,shí nián bù xù zé。
闭门弄添丁,哇笑杂呱泣。bì mén nòng tiān dīng,wa xiào zá gū qì。
西方正苦战,谁补将帅缺。xī fāng zhèng kǔ zhàn,shuí bǔ jiāng shuài quē。
披图见八阵,合散更主客。pī tú jiàn bā zhèn,hé sàn gèng zhǔ kè。
不须亲戎行,坐论教君集。bù xū qīn róng xíng,zuò lùn jiào jūn jí。

岐亭五首,并叙

苏轼

酸酒如韭汤,甜酒如蜜汁。suān jiǔ rú jiǔ tāng,tián jiǔ rú mì zhī。
三年黄州城,饮酒但饮湿。sān nián huáng zhōu chéng,yǐn jiǔ dàn yǐn shī。
我如更拣择,一醉岂易得。wǒ rú gèng jiǎn zé,yī zuì qǐ yì dé。
几思压茅柴,禁网日夜急。jǐ sī yā máo chái,jìn wǎng rì yè jí。
西邻椎瓮盎,醉倒猪与鸭。xī lín chuí wèng àng,zuì dào zhū yǔ yā。
君家大如掌,破屋无遮幂。jūn jiā dà rú zhǎng,pò wū wú zhē mì。
何从得此酒,冷面妒君赤。hé cóng dé cǐ jiǔ,lěng miàn dù jūn chì。
定应好事人,千石供李白。dìng yīng hǎo shì rén,qiān shí gōng lǐ bái。
为君三日醉,蓬发不暇帻。wèi jūn sān rì zuì,péng fā bù xiá zé。
夜深欲逾垣,卧想春瓮泣。yè shēn yù yú yuán,wò xiǎng chūn wèng qì。
君奴亦笑我,鬓齿行秃缺。jūn nú yì xiào wǒ,bìn chǐ xíng tū quē。
三年已四至,岁岁遭恶客。sān nián yǐ sì zhì,suì suì zāo è kè。
人生几两屐,莫厌频来集。rén shēng jǐ liǎng jī,mò yàn pín lái jí。

岐亭五首,并叙

苏轼

枯松强钻膏,槁竹欲沥汁。kū sōng qiáng zuān gāo,gǎo zhú yù lì zhī。
两穷相值遇,相哀莫相湿。liǎng qióng xiāng zhí yù,xiāng āi mò xiāng shī。
不知我与君,交游竟何得。bù zhī wǒ yǔ jūn,jiāo yóu jìng hé dé。
心法幸相语,头然未为急。xīn fǎ xìng xiāng yǔ,tóu rán wèi wèi jí。
愿为穿云鹘,莫作将雏鸭。yuàn wèi chuān yún gǔ,mò zuò jiāng chú yā。
我行及初夏,煮酒映疏幂。wǒ xíng jí chū xià,zhǔ jiǔ yìng shū mì。
故乡在何许,西望千山赤。gù xiāng zài hé xǔ,xī wàng qiān shān chì。
兹游定安归,东泛万顷白。zī yóu dìng ān guī,dōng fàn wàn qǐng bái。
一欢宁复再,起舞花堕帻。yī huān níng fù zài,qǐ wǔ huā duò zé。
将行出苦语,不用儿女泣。jiāng xíng chū kǔ yǔ,bù yòng ér nǚ qì。
吾非固多矣,君岂无一缺。wú fēi gù duō yǐ,jūn qǐ wú yī quē。
各念别时言,闭户谢众客。gè niàn bié shí yán,bì hù xiè zhòng kè。
空堂净扫地,虚白道所集。kōng táng jìng sǎo dì,xū bái dào suǒ jí。

庐山二胜,并叙开先漱玉亭

苏轼

高岩下赤日,深谷来悲风。gāo yán xià chì rì,shēn gǔ lái bēi fēng。
擘开青玉峡,飞出两白龙。bāi kāi qīng yù xiá,fēi chū liǎng bái lóng。
乱沫散霜雪,古潭摇清空。luàn mò sàn shuāng xuě,gǔ tán yáo qīng kōng。
馀流滑无声,快泻双石谼。yú liú huá wú shēng,kuài xiè shuāng shí hóng。
我来不忍去,月出飞桥东。wǒ lái bù rěn qù,yuè chū fēi qiáo dōng。
荡荡白银阙,沉沉水精宫。dàng dàng bái yín quē,chén chén shuǐ jīng gōng。
愿随琴高生,脚踏赤鱼军公。yuàn suí qín gāo shēng,jiǎo tà chì yú jūn gōng。
手持白芙蕖,跳下清泠中。shǒu chí bái fú qú,tiào xià qīng líng zhōng。

庐山二胜,并叙开先漱玉亭

苏轼

吾闻太山石,积日穿线溜。wú wén tài shān shí,jī rì chuān xiàn liū。
况此百雷霆,万世与石斗。kuàng cǐ bǎi léi tíng,wàn shì yǔ shí dòu。
深行九地底,险出三峡右。shēn xíng jiǔ dì dǐ,xiǎn chū sān xiá yòu。
长输不尽溪,欲满无底窦。zhǎng shū bù jǐn xī,yù mǎn wú dǐ dòu。
跳波翻潜鱼,震响落飞狖。tiào bō fān qián yú,zhèn xiǎng luò fēi yòu。
清寒入山骨,草木尽坚瘦。qīng hán rù shān gǔ,cǎo mù jǐn jiān shòu。
空蒙烟霭间,澒洞金石奏。kōng méng yān ǎi jiān,hòng dòng jīn shí zòu。
弯弯飞桥出,潋潋半月彀。wān wān fēi qiáo chū,liàn liàn bàn yuè gòu。
玉渊神龙近,雨雹乱晴昼。yù yuān shén lóng jìn,yǔ báo luàn qíng zhòu。
垂瓶得清甘,可咽不可漱。chuí píng dé qīng gān,kě yàn bù kě shù。