古诗词

南歌子·琥珀装腰佩

苏轼

琥珀装腰佩,龙香入领巾。hǔ pò zhuāng yāo pèi,lóng xiāng rù lǐng jīn。
只应飞燕是前身。zhǐ yīng fēi yàn shì qián shēn。
共看剥蔥纤手、舞凝神。gòng kàn bō cōng xiān shǒu wǔ níng shén。
柳絮风前转,梅花雪里春。liǔ xù fēng qián zhuǎn,méi huā xuě lǐ chūn。
鸳鸯翡翠两争新。yuān yāng fěi cuì liǎng zhēng xīn。
但得周郎一顾、胜珠珍。dàn dé zhōu láng yī gù shèng zhū zhēn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

饮酒四首

苏轼

左手持蟹螯,举觞瞩云汉。zuǒ shǒu chí xiè áo,jǔ shāng zhǔ yún hàn。
天生此神物,为我洗忧患。tiān shēng cǐ shén wù,wèi wǒ xǐ yōu huàn。
山川同恍惚,鱼鸟共萧散。shān chuān tóng huǎng hū,yú niǎo gòng xiāo sàn。
客至壶自倾,欲去不得间。kè zhì hú zì qīng,yù qù bù dé jiān。

饮酒四首

苏轼

有客远方来,酌我一杯茗。yǒu kè yuǎn fāng lái,zhuó wǒ yī bēi míng。
我醉方不啜,强啜忽复醒。wǒ zuì fāng bù chuài,qiáng chuài hū fù xǐng。
既凿浑沌氏,遂远华胥境。jì záo hún dùn shì,suì yuǎn huá xū jìng。
操戈逐儒生,举觞还酩酊。cāo gē zhú rú shēng,jǔ shāng hái mǐng dīng。

饮酒四首

苏轼

雷觞淡于水,经年不濡唇。léi shāng dàn yú shuǐ,jīng nián bù rú chún。
爰有扰龙裔,为造英灵春。yuán yǒu rǎo lóng yì,wèi zào yīng líng chūn。
英灵韵甚高,蒲萄难与邻。yīng líng yùn shén gāo,pú táo nán yǔ lín。
他年血食汝,当配杜康神。tā nián xuè shí rǔ,dāng pèi dù kāng shén。

次韵张甥棠美述志

苏轼

仲子甘心织屦避万钟,渊明不肯折腰为五斗。zhòng zi gān xīn zhī jù bì wàn zhōng,yuān míng bù kěn zhé yāo wèi wǔ dòu。
一年鸿雁识来往,终日沐猴谁去取。yī nián hóng yàn shí lái wǎng,zhōng rì mù hóu shuí qù qǔ。
知甥诗意慕两君,读书要在存心久。zhī shēng shī yì mù liǎng jūn,dú shū yào zài cún xīn jiǔ。
平生所谈性命奥,长弃不忧金石朽。píng shēng suǒ tán xìng mìng ào,zhǎng qì bù yōu jīn shí xiǔ。
我今已习鹙子定,犹复晨朝怖头走。wǒ jīn yǐ xí qiū zi dìng,yóu fù chén cháo bù tóu zǒu。
刳心先拟谢声名,不作羊邹悲岘首。kū xīn xiān nǐ xiè shēng míng,bù zuò yáng zōu bēi xiàn shǒu。
云梯雨矢集无方,我已中灰同墨守。yún tī yǔ shǐ jí wú fāng,wǒ yǐ zhōng huī tóng mò shǒu。
恐甥自是禹门鳞,未可潜逃入吾薮。kǒng shēng zì shì yǔ mén lín,wèi kě qián táo rù wú sǒu。
琢磨晚觉孟光贤,畏我放言时被肘。zuó mó wǎn jué mèng guāng xián,wèi wǒ fàng yán shí bèi zhǒu。
甥能锄我青门瓜,正午时来休老手。shēng néng chú wǒ qīng mén guā,zhèng wǔ shí lái xiū lǎo shǒu。

次晁无咎韵阎子常携琴入村

苏轼

士寒饿,古犹今。shì hán è,gǔ yóu jīn。
向来亦有子桑琴,倚楹啸歌非寓淫。xiàng lái yì yǒu zi sāng qín,yǐ yíng xiào gē fēi yù yín。
伯牙山高水深深,万世二垄一知音。bó yá shān gāo shuǐ shēn shēn,wàn shì èr lǒng yī zhī yīn。
阎君七弦抱幽独,晁子为之《梁父吟》。yán jūn qī xián bào yōu dú,cháo zi wèi zhī liáng fù yín。
天寒络纬悲向壁,秋高风露声入林。tiān hán luò wěi bēi xiàng bì,qiū gāo fēng lù shēng rù lín。
冷丝枯木拂蛛网,十指巧能写人心。lěng sī kū mù fú zhū wǎng,shí zhǐ qiǎo néng xiě rén xīn。
○○击鼓如鸣鼍,○○○○○成螺。jī gǔ rú míng tuó,chéng luó。
岁丰寒士亦把酒,满眼饤饾梨枣多。suì fēng hán shì yì bǎ jiǔ,mǎn yǎn dìng dòu lí zǎo duō。
晁家公子屡经过,笑谈与世殊臼科。cháo jiā gōng zi lǚ jīng guò,xiào tán yǔ shì shū jiù kē。
文章落落映晁、董,诗句往往如阴、何。wén zhāng luò luò yìng cháo dǒng,shī jù wǎng wǎng rú yīn hé。
阎夫子,勿谓使人难,使琴抑怨天不和。yán fū zi,wù wèi shǐ rén nán,shǐ qín yì yuàn tiān bù hé。
明光昼开九○肃,不令高才牛下歌。míng guāng zhòu kāi jiǔ sù,bù lìng gāo cái niú xià gē。

和陶拟古九首

苏轼

客居远林薄,依墙种杨柳。kè jū yuǎn lín báo,yī qiáng zhǒng yáng liǔ。
归期未可必,成阴定非久。guī qī wèi kě bì,chéng yīn dìng fēi jiǔ。
邑中有佳士,忠信可与友。yì zhōng yǒu jiā shì,zhōng xìn kě yǔ yǒu。
相逢话禅寂,落日共杯酒。xiāng féng huà chán jì,luò rì gòng bēi jiǔ。
艰难本何求,缓急肯相负。jiān nán běn hé qiú,huǎn jí kěn xiāng fù。
故人在万里,不复为薄厚。gù rén zài wàn lǐ,bù fù wèi báo hòu。
米尽鬻衣裳,时劳问无有。mǐ jǐn yù yī shang,shí láo wèn wú yǒu。

和陶拟古九首

苏轼

闭门不复出,兹焉若将终。bì mén bù fù chū,zī yān ruò jiāng zhōng。
萧然环堵间,乃复有为戎。xiāo rán huán dǔ jiān,nǎi fù yǒu wèi róng。
我师柱下史,久以雌守雄。wǒ shī zhù xià shǐ,jiǔ yǐ cí shǒu xióng。
金刀虽云利,未闻能斫风。jīn dāo suī yún lì,wèi wén néng zhuó fēng。
世人欲困我,我已长安穷。shì rén yù kùn wǒ,wǒ yǐ zhǎng ān qióng。
穷甚当辟谷,徐观百年中。qióng shén dāng pì gǔ,xú guān bǎi nián zhōng。

和陶拟古九首

苏轼

萧萧发垂素,晡日迫西隅。xiāo xiāo fā chuí sù,bū rì pò xī yú。
道人闵我老,元气时卷舒。dào rén mǐn wǒ lǎo,yuán qì shí juǎn shū。
岁晚风雨交,何不完子庐。suì wǎn fēng yǔ jiāo,hé bù wán zi lú。
万法灭无馀,方寸可久居。wàn fǎ miè wú yú,fāng cùn kě jiǔ jū。
将扫道上尘,先拔庭中芜。jiāng sǎo dào shàng chén,xiān bá tíng zhōng wú。
一净百亦净,物我皆如如。yī jìng bǎi yì jìng,wù wǒ jiē rú rú。

和陶拟古九首

苏轼

夜梦披发翁,骑驎下大荒。yè mèng pī fā wēng,qí lín xià dà huāng。
独行无与游,闯然欸我堂。dú xíng wú yǔ yóu,chuǎng rán āi wǒ táng。
高论何峥嵘,微言何渺茫。gāo lùn hé zhēng róng,wēi yán hé miǎo máng。
我徐听其说,未离翰墨场。wǒ xú tīng qí shuō,wèi lí hàn mò chǎng。
平生气如虹,宜不葬北邙。píng shēng qì rú hóng,yí bù zàng běi máng。
少年慕遗文,奇姿揖昂扬。shǎo nián mù yí wén,qí zī yī áng yáng。
衰罢百无用,渐以圆斫方。shuāi bà bǎi wú yòng,jiàn yǐ yuán zhuó fāng。
隐约就所安,老退还自伤。yǐn yuē jiù suǒ ān,lǎo tuì hái zì shāng。

和陶拟古九首

苏轼

佛法行中原,儒者耻论兹。fú fǎ xíng zhōng yuán,rú zhě chǐ lùn zī。
功施冥冥中,亦何负当时。gōng shī míng míng zhōng,yì hé fù dāng shí。
此方旧杂染,浑浑无名缁。cǐ fāng jiù zá rǎn,hún hún wú míng zī。
治生守家世,坐使斯人疑。zhì shēng shǒu jiā shì,zuò shǐ sī rén yí。
未知酒肉非,能与生死辞。wèi zhī jiǔ ròu fēi,néng yǔ shēng sǐ cí。
炽哉吴闽间,佛事不可思。chì zāi wú mǐn jiān,fú shì bù kě sī。
生子多颖悟,德报岂吾欺。shēng zi duō yǐng wù,dé bào qǐ wú qī。
时俾正法眼,一出照曜之。shí bǐ zhèng fǎ yǎn,yī chū zhào yào zhī。
谁为邑中豪,勤诵我此诗。shuí wèi yì zhōng háo,qín sòng wǒ cǐ shī。

和陶拟古九首

苏轼

忧来感人心,悒悒久未和。yōu lái gǎn rén xīn,yì yì jiǔ wèi hé。
呼儿具浊酒,酒酣起长歌。hū ér jù zhuó jiǔ,jiǔ hān qǐ zhǎng gē。
歌罢还独舞,黍麦力诚多。gē bà hái dú wǔ,shǔ mài lì chéng duō。
忧长酒易消,脱去如风花。yōu zhǎng jiǔ yì xiāo,tuō qù rú fēng huā。
不悟万法空,子如此心何。bù wù wàn fǎ kōng,zi rú cǐ xīn hé。

和陶拟古九首

苏轼

杜门人笑我,不知有天游。dù mén rén xiào wǒ,bù zhī yǒu tiān yóu。
光明遍十方,咫尺陋九州。guāng míng biàn shí fāng,zhǐ chǐ lòu jiǔ zhōu。
此观一日成,衮衮通法流。cǐ guān yī rì chéng,gǔn gǔn tōng fǎ liú。
竿木常自随,何必返故丘。gān mù cháng zì suí,hé bì fǎn gù qiū。
老聃白发年,青牛去西周。lǎo dān bái fā nián,qīng niú qù xī zhōu。
不遇关尹喜,履迹谁能求。bù yù guān yǐn xǐ,lǚ jì shuí néng qiú。

和陶拟古九首

苏轼

耝田种紫芝,有根未堪采。qù tián zhǒng zǐ zhī,yǒu gēn wèi kān cǎi。
逡巡岁月度,太息毛发改。qūn xún suì yuè dù,tài xī máo fā gǎi。
晨朝玉露下,滴沥投沧海。chén cháo yù lù xià,dī lì tóu cāng hǎi。
须芽忽长茂,枝叶行可待。xū yá hū zhǎng mào,zhī yè xíng kě dài。
夜烧沉水香,持戒勿中悔。yè shāo chén shuǐ xiāng,chí jiè wù zhōng huǐ。

和陶拟古九首

苏轼

海康杂蛮蜑,礼俗久未完。hǎi kāng zá mán dàn,lǐ sú jiǔ wèi wán。
我居久闾阎,愿先化衣冠。wǒ jū jiǔ lǘ yán,yuàn xiān huà yī guān。
衣冠一有耻,其下胡为颜。yī guān yī yǒu chǐ,qí xià hú wèi yán。
东邻有一士,读书寄贤关。dōng lín yǒu yī shì,dú shū jì xián guān。
归来奉亲友,跬步行必端。guī lái fèng qīn yǒu,kuǐ bù xíng bì duān。
慨然顾流俗,叹息未敢弹。kǎi rán gù liú sú,tàn xī wèi gǎn dàn。
提提乌鸢中,见此孤翔鸾。tí tí wū yuān zhōng,jiàn cǐ gū xiáng luán。
渐能衣裘褐,袒裼知恶寒。jiàn néng yī qiú hè,tǎn tì zhī è hán。

失题一首

苏轼

读书头欲白,相对眼终青。dú shū tóu yù bái,xiāng duì yǎn zhōng qīng。
身更万事已头白,相对百年终眼青。shēn gèng wàn shì yǐ tóu bái,xiāng duì bǎi nián zhōng yǎn qīng。
看镜白头知我老,平生青眼为君明。kàn jìng bái tóu zhī wǒ lǎo,píng shēng qīng yǎn wèi jūn míng。
故人相见尚青眼,新贵如今多白头。gù rén xiāng jiàn shàng qīng yǎn,xīn guì rú jīn duō bái tóu。
江山万里将头白,骨肉十年终眼青。jiāng shān wàn lǐ jiāng tóu bái,gǔ ròu shí nián zhōng yǎn qīng。