古诗词

菩萨蛮·风回仙驭云开扇

苏轼

风回仙驭云开扇,更阑月坠星河转。fēng huí xiān yù yún kāi shàn,gèng lán yuè zhuì xīng hé zhuǎn。
枕上梦魂惊,晓来疏雨零。zhěn shàng mèng hún jīng,xiǎo lái shū yǔ líng。
相逢虽草草,长共天难老。xiāng féng suī cǎo cǎo,zhǎng gòng tiān nán lǎo。
终不羡人间,人间日似年。zhōng bù xiàn rén jiān,rén jiān rì shì nián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

听僧昭素琴

苏轼

至和无攫醳,至平无按抑。zhì hé wú jué yì,zhì píng wú àn yì。
不知微妙声,究竟从何出?bù zhī wēi miào shēng,jiū jìng cóng hé chū?
散我不平气,洗我不和心。sàn wǒ bù píng qì,xǐ wǒ bù hé xīn。
此心知有在,尚复此微吟。cǐ xīn zhī yǒu zài,shàng fù cǐ wēi yín。

僧惠勤初罢僧职

苏轼

轩轩青田鹤,郁郁在樊笼。xuān xuān qīng tián hè,yù yù zài fán lóng。
既为物所縻,遂与吾辈同。jì wèi wù suǒ mí,suì yǔ wú bèi tóng。
今来始谢去,万事一笑空。jīn lái shǐ xiè qù,wàn shì yī xiào kōng。
新诗如洗出,不受外垢蒙。xīn shī rú xǐ chū,bù shòu wài gòu méng。
清风入齿牙,出语如风松。qīng fēng rù chǐ yá,chū yǔ rú fēng sōng。
霜髭茁病骨,饥坐听午钟。shuāng zī zhuó bìng gǔ,jī zuò tīng wǔ zhōng。
非诗能穷人,穷者诗乃工。fēi shī néng qióng rén,qióng zhě shī nǎi gōng。
此语信不妄,吾闻诸醉翁。cǐ yǔ xìn bù wàng,wú wén zhū zuì wēng。

游灵隐高峰塔

苏轼

言游高峰塔,蓐食治野装。yán yóu gāo fēng tǎ,rù shí zhì yě zhuāng。
火云秋未衰,及此初旦凉。huǒ yún qiū wèi shuāi,jí cǐ chū dàn liáng。
雾霏岩谷暗,日出草木香。wù fēi yán gǔ àn,rì chū cǎo mù xiāng。
嘉我同来人,久便云水乡。jiā wǒ tóng lái rén,jiǔ biàn yún shuǐ xiāng。
相劝小举足,前路高且长。xiāng quàn xiǎo jǔ zú,qián lù gāo qiě zhǎng。
古松攀龙蛇,怪石坐牛羊。gǔ sōng pān lóng shé,guài shí zuò niú yáng。
渐闻钟磬音,飞鸟皆下翔。jiàn wén zhōng qìng yīn,fēi niǎo jiē xià xiáng。
入门空有无,云海浩茫茫。rù mén kōng yǒu wú,yún hǎi hào máng máng。
惟见聋道人,老病时绝粮。wéi jiàn lóng dào rén,lǎo bìng shí jué liáng。
问年笑不答,但指穴藜床。wèn nián xiào bù dá,dàn zhǐ xué lí chuáng。
心知不复来,欲归更彷徨。xīn zhī bù fù lái,yù guī gèng páng huáng。
赠别留匹布,今岁天早霜。zèng bié liú pǐ bù,jīn suì tiān zǎo shuāng。

青牛岭高绝处,有小寺,人迹罕到

苏轼

暮归走马沙河塘,炉烟袅袅十里香。mù guī zǒu mǎ shā hé táng,lú yān niǎo niǎo shí lǐ xiāng。
朝行曳杖青牛岭,寒泉咽咽千山静。cháo xíng yè zhàng qīng niú lǐng,hán quán yàn yàn qiān shān jìng。
君勿笑老僧,耳聋唤不闻,百年俱是可怜人。jūn wù xiào lǎo sēng,ěr lóng huàn bù wén,bǎi nián jù shì kě lián rén。
明朝且复城中去,白云却在题诗处。míng cháo qiě fù chéng zhōng qù,bái yún què zài tí shī chù。

新城陈氏园,次晁补之韵

苏轼

荒凉废圃秋,寂历幽花晚。huāng liáng fèi pǔ qiū,jì lì yōu huā wǎn。
山城已穷僻,况与城相远。shān chéng yǐ qióng pì,kuàng yǔ chéng xiāng yuǎn。
我来亦何事,徙倚望云巘。wǒ lái yì hé shì,xǐ yǐ wàng yún yǎn。
不见苦吟人,清樽为谁满。bù jiàn kǔ yín rén,qīng zūn wèi shuí mǎn。

梅圣俞诗集中有毛长官者,今於潜令国华也。圣俞没十五年,而君犹为令,捕蝗至其邑,作诗戏之

苏轼

诗翁憔悴老一官,厌见苜蓿堆青盘。shī wēng qiáo cuì lǎo yī guān,yàn jiàn mù xu duī qīng pán。
归来羞涩对妻子,自比鲇鱼缘竹竿。guī lái xiū sè duì qī zi,zì bǐ nián yú yuán zhú gān。
今君滞留生二毛,饱听衙鼓眠黄紬。jīn jūn zhì liú shēng èr máo,bǎo tīng yá gǔ mián huáng chóu。
更将嘲笑调朋友,人道猕猴骑土牛。gèng jiāng cháo xiào diào péng yǒu,rén dào mí hóu qí tǔ niú。
愿君恰似高常侍,暂为小邑仍刺史。yuàn jūn qià shì gāo cháng shì,zàn wèi xiǎo yì réng cì shǐ。
不愿君为孟浩然,却遭明主放还山。bù yuàn jūn wèi mèng hào rán,què zāo míng zhǔ fàng hái shān。
宦游逢此岁年恶,飞蝗来时半天黑。huàn yóu féng cǐ suì nián è,fēi huáng lái shí bàn tiān hēi。
羡君封境稻如云,蝗自识人人不识。xiàn jūn fēng jìng dào rú yún,huáng zì shí rén rén bù shí。

赠写真何充秀才

苏轼

君不见潞州别驾眼如电,左手挂弓横撚箭。jūn bù jiàn lù zhōu bié jià yǎn rú diàn,zuǒ shǒu guà gōng héng niǎn jiàn。
又不见雪中骑驴孟浩然,皱眉吟诗肩耸山。yòu bù jiàn xuě zhōng qí lǘ mèng hào rán,zhòu méi yín shī jiān sǒng shān。
饥寒富贵两安在,空有遗像留人间。jī hán fù guì liǎng ān zài,kōng yǒu yí xiàng liú rén jiān。
此身常拟同外物,浮云变化无踪迹。cǐ shēn cháng nǐ tóng wài wù,fú yún biàn huà wú zōng jì。
问君何苦写我真?君言好之聊自适。wèn jūn hé kǔ xiě wǒ zhēn?jūn yán hǎo zhī liáo zì shì。
黄冠野服山家容,意欲置我山岩中。huáng guān yě fú shān jiā róng,yì yù zhì wǒ shān yán zhōng。
勋名将相今何限,往写褒公与鄂公。xūn míng jiāng xiāng jīn hé xiàn,wǎng xiě bāo gōng yǔ è gōng。

润州甘露寺弹筝

苏轼

多景楼上弹神曲,欲断哀弦再三促。duō jǐng lóu shàng dàn shén qū,yù duàn āi xián zài sān cù。
江妃出听雾雨愁,白浪翻空动浮玉。jiāng fēi chū tīng wù yǔ chóu,bái làng fān kōng dòng fú yù。
唤取吾家双凤槽,遣作三峡孤猿号。huàn qǔ wú jiā shuāng fèng cáo,qiǎn zuò sān xiá gū yuán hào。
与君合奏芳春调,啄木飞来霜树杪。yǔ jūn hé zòu fāng chūn diào,zhuó mù fēi lái shuāng shù miǎo。

虎儿

苏轼

旧闻老蚌生明珠,未省老兔生於菟。jiù wén lǎo bàng shēng míng zhū,wèi shěng lǎo tù shēng yú tú。
老兔自谓月中物,不骑快马骑蟾蜍。lǎo tù zì wèi yuè zhōng wù,bù qí kuài mǎ qí chán chú。
蟾蜍爬沙不肯行,坐令青衫垂白须。chán chú pá shā bù kěn xíng,zuò lìng qīng shān chuí bái xū。
於菟骏猛不类渠,指挥黄熊驾黑貙。yú tú jùn měng bù lèi qú,zhǐ huī huáng xióng jià hēi chū。
丹砂紫麝不用涂,眼光百步走妖狐。dān shā zǐ shè bù yòng tú,yǎn guāng bǎi bù zǒu yāo hú。
妖狐莫夸智有馀,不劳摇牙咀尔徒。yāo hú mò kuā zhì yǒu yú,bù láo yáo yá jǔ ěr tú。

铁沟行赠乔太博

苏轼

城东坡陇何所似?风吹海涛低复起。chéng dōng pō lǒng hé suǒ shì?fēng chuī hǎi tāo dī fù qǐ。
城中病守无所为,走马来寻铁沟水。chéng zhōng bìng shǒu wú suǒ wèi,zǒu mǎ lái xún tiě gōu shuǐ。
铁沟水浅不容辀,恰似当年韩与侯。tiě gōu shuǐ qiǎn bù róng zhōu,qià shì dāng nián hán yǔ hóu。
有鱼无鱼何足道,驾言聊复写我忧。yǒu yú wú yú hé zú dào,jià yán liáo fù xiě wǒ yōu。
孤村野店亦何有,欲发狂言须斗酒。gū cūn yě diàn yì hé yǒu,yù fā kuáng yán xū dòu jiǔ。
山头落日侧金盆,倒著接䍦搔白首。shān tóu luò rì cè jīn pén,dào zhù jiē lí sāo bái shǒu。
忽忆从军年少时,轻裘细马百不知。hū yì cóng jūn nián shǎo shí,qīng qiú xì mǎ bǎi bù zhī。
臂弓腰箭南山下,追逐长杨射猎儿。bì gōng yāo jiàn nán shān xià,zhuī zhú zhǎng yáng shè liè ér。
老去同君两憔悴,犯夜醉归人不避。lǎo qù tóng jūn liǎng qiáo cuì,fàn yè zuì guī rén bù bì。
明年定起故将军,未肯先诛霸陵尉。míng nián dìng qǐ gù jiāng jūn,wèi kěn xiān zhū bà líng wèi。

除夜病中赠段屯田

苏轼

龙钟三十九,劳生已强半。lóng zhōng sān shí jiǔ,láo shēng yǐ qiáng bàn。
岁暮日斜时,还为昔人叹。suì mù rì xié shí,hái wèi xī rén tàn。
今年一线在,那复堪把玩。jīn nián yī xiàn zài,nà fù kān bǎ wán。
欲起强持酒,故交云雨散。yù qǐ qiáng chí jiǔ,gù jiāo yún yǔ sàn。
惟有病相寻,空斋为老伴。wéi yǒu bìng xiāng xún,kōng zhāi wèi lǎo bàn。
萧条灯火冷,寒夜何时旦。xiāo tiáo dēng huǒ lěng,hán yè hé shí dàn。
倦仆触屏风,饥鼯嗅空案。juàn pū chù píng fēng,jī wú xiù kōng àn。
数朝闭阁卧,霜发秋蓬乱。shù cháo bì gé wò,shuāng fā qiū péng luàn。
传闻使者来,策杖就梳盥。chuán wén shǐ zhě lái,cè zhàng jiù shū guàn。
书来苦安慰,不怪造请缓。shū lái kǔ ān wèi,bù guài zào qǐng huǎn。
大夫忠烈后,高义金石贯。dà fū zhōng liè hòu,gāo yì jīn shí guàn。
要当击权豪,未肯觑衰懦。yào dāng jī quán háo,wèi kěn qù shuāi nuò。
此生何所似,暗尽灰中炭。cǐ shēng hé suǒ shì,àn jǐn huī zhōng tàn。
归田计已决,此邦聊假馆。guī tián jì yǐ jué,cǐ bāng liáo jiǎ guǎn。
三径粗成资,一枝有馀暖。sān jìng cū chéng zī,yī zhī yǒu yú nuǎn。
愿君更信宿,庶奉一笑粲。yuàn jūn gèng xìn sù,shù fèng yī xiào càn。

乔太博见和复次韵答之

苏轼

百年三万日,老病常居半。bǎi nián sān wàn rì,lǎo bìng cháng jū bàn。
其间互忧乐,歌笑杂悲叹。qí jiān hù yōu lè,gē xiào zá bēi tàn。
颠倒不自知,直为神所玩。diān dào bù zì zhī,zhí wèi shén suǒ wán。
须臾便堪笑,万事风雨散。xū yú biàn kān xiào,wàn shì fēng yǔ sàn。
自从识此理,久谢少年伴。zì cóng shí cǐ lǐ,jiǔ xiè shǎo nián bàn。
逝将游无何,岂暇读城旦。shì jiāng yóu wú hé,qǐ xiá dú chéng dàn。
非才更多病,二事可并案。fēi cái gèng duō bìng,èr shì kě bìng àn。
愧烦贤使者,弭节整纷乱。kuì fán xián shǐ zhě,mǐ jié zhěng fēn luàn。
乔侯瑚琏质,清庙尝荐盥。qiáo hóu hú liǎn zhì,qīng miào cháng jiàn guàn。
奋髯百吏走,坐变齐俗缓。fèn rán bǎi lì zǒu,zuò biàn qí sú huǎn。
未遭甘鹢退,并进耻鱼贯。wèi zāo gān yì tuì,bìng jìn chǐ yú guàn。
每闻议论馀,凛凛激贪懦。měi wén yì lùn yú,lǐn lǐn jī tān nuò。
莫邪当自跃,岂复烦炉炭。mò xié dāng zì yuè,qǐ fù fán lú tàn。
便应朝秣越,未暮刷燕馆。biàn yīng cháo mò yuè,wèi mù shuā yàn guǎn。
胡为守故丘,眷恋桑榆暖。hú wèi shǒu gù qiū,juàn liàn sāng yú nuǎn。
为君叩牛角,一咏南山粲。wèi jūn kòu niú jiǎo,yī yǒng nán shān càn。

二公再和亦再答之

苏轼

寒鸡知将晨,饥鹤知夜半。hán jī zhī jiāng chén,jī hè zhī yè bàn。
亦如老病客,遇节尝感叹。yì rú lǎo bìng kè,yù jié cháng gǎn tàn。
光阴等敲石,过眼不容玩。guāng yīn děng qiāo shí,guò yǎn bù róng wán。
亲友如抟沙,放手还复散。qīn yǒu rú tuán shā,fàng shǒu hái fù sàn。
羁孤每自笑,寂寞谁肯伴。jī gū měi zì xiào,jì mò shuí kěn bàn。
元达号神君,高论森月旦。yuán dá hào shén jūn,gāo lùn sēn yuè dàn。
纪明本贤将,汨没事堆案。jì míng běn xián jiāng,mì méi shì duī àn。
欣然肯相顾,夜阁灯火乱。xīn rán kěn xiāng gù,yè gé dēng huǒ luàn。
盘空愧不饱,酒薄仅堪盥。pán kōng kuì bù bǎo,jiǔ báo jǐn kān guàn。
雍容许著帽,不怪安石缓。yōng róng xǔ zhù mào,bù guài ān shí huǎn。
虽无窈窕人,清唱弄珠贯。suī wú yǎo tiǎo rén,qīng chàng nòng zhū guàn。
幸有纵横舌,说剑起慵懦。xìng yǒu zòng héng shé,shuō jiàn qǐ yōng nuò。
二豪沉下位,暗火埋湿炭。èr háo chén xià wèi,àn huǒ mái shī tàn。
岂似草玄人,默默老儒馆。qǐ shì cǎo xuán rén,mò mò lǎo rú guǎn。
行看富贵逼,炙手借馀暖。xíng kàn fù guì bī,zhì shǒu jiè yú nuǎn。
应念苦思归,登楼赋王粲。yīng niàn kǔ sī guī,dēng lóu fù wáng càn。

苏州姚氏三瑞堂

苏轼

君不见董召南,隐居行义孝且慈,天公亦恐无人知。jūn bù jiàn dǒng zhào nán,yǐn jū xíng yì xiào qiě cí,tiān gōng yì kǒng wú rén zhī。
故令鸡狗相哺儿,又令韩老为作诗。gù lìng jī gǒu xiāng bǔ ér,yòu lìng hán lǎo wèi zuò shī。
尔来三百年,名与淮水东南驰。ěr lái sān bǎi nián,míng yǔ huái shuǐ dōng nán chí。
此人世不乏,此事亦时有。cǐ rén shì bù fá,cǐ shì yì shí yǒu。
枫桥三瑞皆目见,天意宛在虞鳏后。fēng qiáo sān ruì jiē mù jiàn,tiān yì wǎn zài yú guān hòu。
惟有此诗非昔人,君更往求无价手。wéi yǒu cǐ shī fēi xī rén,jūn gèng wǎng qiú wú jià shǒu。

莫笑银杯小答乔太博

苏轼

陶潜一县令,独饮仍独醒。táo qián yī xiàn lìng,dú yǐn réng dú xǐng。
犹将公田二顷五十亩,种秫作酒不种粳。yóu jiāng gōng tián èr qǐng wǔ shí mǔ,zhǒng shú zuò jiǔ bù zhǒng jīng。
我今号为二千石,岁酿百石何以醉宾客。wǒ jīn hào wèi èr qiān shí,suì niàng bǎi shí hé yǐ zuì bīn kè。
请君莫笑银杯小,尔来岁旱东海窄。qǐng jūn mò xiào yín bēi xiǎo,ěr lái suì hàn dōng hǎi zhǎi。
会当拂衣归故丘,作书贷粟监河侯。huì dāng fú yī guī gù qiū,zuò shū dài sù jiān hé hóu。
万斛船中著美酒,与君一生长拍浮。wàn hú chuán zhōng zhù měi jiǔ,yǔ jūn yī shēng zhǎng pāi fú。