古诗词

菩萨蛮·风回仙驭云开扇

苏轼

风回仙驭云开扇,更阑月坠星河转。fēng huí xiān yù yún kāi shàn,gèng lán yuè zhuì xīng hé zhuǎn。
枕上梦魂惊,晓来疏雨零。zhěn shàng mèng hún jīng,xiǎo lái shū yǔ líng。
相逢虽草草,长共天难老。xiāng féng suī cǎo cǎo,zhǎng gòng tiān nán lǎo。
终不羡人间,人间日似年。zhōng bù xiàn rén jiān,rén jiān rì shì nián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵吴传正枯木歌

苏轼

天公水墨自奇绝,瘦竹枯松写残月。tiān gōng shuǐ mò zì qí jué,shòu zhú kū sōng xiě cán yuè。
梦回疏影在东窗,惊怪霜枝连夜发。mèng huí shū yǐng zài dōng chuāng,jīng guài shuāng zhī lián yè fā。
生成变坏一弹指,乃知造物初无物。shēng chéng biàn huài yī dàn zhǐ,nǎi zhī zào wù chū wú wù。
古来画师非俗士,妙想实与诗同出。gǔ lái huà shī fēi sú shì,miào xiǎng shí yǔ shī tóng chū。
龙眠居士本诗人,能使龙池飞霹雳。lóng mián jū shì běn shī rén,néng shǐ lóng chí fēi pī lì。
君虽不作丹青手,诗眼亦自工识拔。jūn suī bù zuò dān qīng shǒu,shī yǎn yì zì gōng shí bá。
龙眠胸中有千驷,不独画肉兼画骨。lóng mián xiōng zhōng yǒu qiān sì,bù dú huà ròu jiān huà gǔ。
但当与作少陵诗,或自与君拈秃笔。dàn dāng yǔ zuò shǎo líng shī,huò zì yǔ jūn niān tū bǐ。
东南山水相招呼,万象入我摩尼珠。dōng nán shān shuǐ xiāng zhāo hū,wàn xiàng rù wǒ mó ní zhū。
尽将书画散朋友,独与长铗归来乎。jǐn jiāng shū huà sàn péng yǒu,dú yǔ zhǎng jiá guī lái hū。

送黄师是赴两浙宪

苏轼

世久无此士,我晚得王孙。shì jiǔ wú cǐ shì,wǒ wǎn dé wáng sūn。
宁非叔度家,岂出次公门。níng fēi shū dù jiā,qǐ chū cì gōng mén。
白首沉下吏,绿衣有公言。bái shǒu chén xià lì,lǜ yī yǒu gōng yán。
哀哉吴越人,久为江湖吞。āi zāi wú yuè rén,jiǔ wèi jiāng hú tūn。
官自倒帑廪,饱不及黎元。guān zì dào tǎng lǐn,bǎo bù jí lí yuán。
近闻海上港,渐出水底村。jìn wén hǎi shàng gǎng,jiàn chū shuǐ dǐ cūn。
愿君五裤手,招此半菽魂。yuàn jūn wǔ kù shǒu,zhāo cǐ bàn shū hún。
一见刺史天,稍忘狱吏尊。yī jiàn cì shǐ tiān,shāo wàng yù lì zūn。
会稽入吾手,镜湖小于盆。huì jī rù wú shǒu,jìng hú xiǎo yú pén。
比我东来时,无复疮痍存。bǐ wǒ dōng lái shí,wú fù chuāng yí cún。

送范中济经略侍郎,分韵赋诗,以「元戎十乘以先启行」为韵,轼得先字,且赠以鱼枕杯四,马棰一

苏轼

梁、李久乐祸,自焚岂非天。liáng lǐ jiǔ lè huò,zì fén qǐ fēi tiān。
两鼠斗穴中,一胜亦偶然。liǎng shǔ dòu xué zhōng,yī shèng yì ǒu rán。
谋初要百虑,善后乃万全。móu chū yào bǎi lǜ,shàn hòu nǎi wàn quán。
庙堂选世将,范氏真多贤。miào táng xuǎn shì jiāng,fàn shì zhēn duō xián。
仁风被宿麦,绿浪摇秦川。rén fēng bèi sù mài,lǜ làng yáo qín chuān。
号令耸毛羽,先声落虚弦。hào lìng sǒng máo yǔ,xiān shēng luò xū xián。
我家天一方,去路城西偏。wǒ jiā tiān yī fāng,qù lù chéng xī piān。
投竿困障日,卖剑行归田。tóu gān kùn zhàng rì,mài jiàn xíng guī tián。
赠君荆鱼杯,副以蜀马鞭。zèng jūn jīng yú bēi,fù yǐ shǔ mǎ biān。
一醉可以起,毋令祖生先。yī zuì kě yǐ qǐ,wú lìng zǔ shēng xiān。

书晁说之《考牧图》后

苏轼

我昔在田间,但知羊与牛。wǒ xī zài tián jiān,dàn zhī yáng yǔ niú。
川平牛背稳,如驾百斛舟。chuān píng niú bèi wěn,rú jià bǎi hú zhōu。
舟行无人岸自移,我卧读书牛不知。zhōu xíng wú rén àn zì yí,wǒ wò dú shū niú bù zhī。
前有百尾羊,听我鞭声如鼓鼙。qián yǒu bǎi wěi yáng,tīng wǒ biān shēng rú gǔ pí。
我鞭不妄发,视其后者而鞭之。wǒ biān bù wàng fā,shì qí hòu zhě ér biān zhī。
泽中草木长,草长病牛羊。zé zhōng cǎo mù zhǎng,cǎo zhǎng bìng niú yáng。
寻山跨坑谷,腾趠筋骨强。xún shān kuà kēng gǔ,téng chuò jīn gǔ qiáng。
烟蓑雨笠长林下,老去而今空见画。yān suō yǔ lì zhǎng lín xià,lǎo qù ér jīn kōng jiàn huà。
世间马耳射东风,悔不长作多牛翁。shì jiān mǎ ěr shè dōng fēng,huǐ bù zhǎng zuò duō niú wēng。

丹元子示诗,飘飘然有谪仙风气,吴传正继作,复次其韵

苏轼

飞仙亦偶然,脱命瞬息中。fēi xiān yì ǒu rán,tuō mìng shùn xī zhōng。
惟诗不可拟,如写天日容。wéi shī bù kě nǐ,rú xiě tiān rì róng。
梦中哦七言,玉丹已入怀。mèng zhōng ó qī yán,yù dān yǐ rù huái。
一语遭绰虐,失身堕蓬莱。yī yǔ zāo chuò nüè,shī shēn duò péng lái。
蓬莱至今空,护短不养才。péng lái zhì jīn kōng,hù duǎn bù yǎng cái。
上界足官府,谪仙应退休。shàng jiè zú guān fǔ,zhé xiān yīng tuì xiū。
可怜吴与苏,肮脏雪满头。kě lián wú yǔ sū,āng zàng xuě mǎn tóu。
雪满头,终当却与丹元子,笑指东海乘桴浮。xuě mǎn tóu,zhōng dāng què yǔ dān yuán zi,xiào zhǐ dōng hǎi chéng fú fú。

次韵王定国书丹元子宁极斋

苏轼

仙人与吾辈,寓迹同一尘。xiān rén yǔ wú bèi,yù jì tóng yī chén。
何曾五浆馈,但有争席人。hé céng wǔ jiāng kuì,dàn yǒu zhēng xí rén。
宁极无常居,此斋自随身。níng jí wú cháng jū,cǐ zhāi zì suí shēn。
人那识郗鉴,天不留封伦。rén nà shí xī jiàn,tiān bù liú fēng lún。
误落世网中,俗物愁我神。wù luò shì wǎng zhōng,sú wù chóu wǒ shén。
先生忽扣户,夜呼祁孔宾。xiān shēng hū kòu hù,yè hū qí kǒng bīn。
便欲随子去,著书未绝麟。biàn yù suí zi qù,zhù shū wèi jué lín。
愿挂神虎冠,往卜饮马邻。yuàn guà shén hǔ guān,wǎng bo yǐn mǎ lín。
王郎濯纨绮,意与陋巷亲。wáng láng zhuó wán qǐ,yì yǔ lòu xiàng qīn。
南游苦不早,倘及莼鲈新。nán yóu kǔ bù zǎo,tǎng jí chún lú xīn。

王仲至侍郎见惠稚栝,种之礼曹北垣下,今百馀日矣,蔚然有生意,喜而作诗

苏轼

翠栝东南美,近生神岳阴。cuì guā dōng nán měi,jìn shēng shén yuè yīn。
惜哉不可致,霜根络云岑。xī zāi bù kě zhì,shuāng gēn luò yún cén。
仙风振高标,香实陨平林。xiān fēng zhèn gāo biāo,xiāng shí yǔn píng lín。
偶随樗栎生,不为樵牧侵。ǒu suí chū lì shēng,bù wèi qiáo mù qīn。
忽惊黄茅岭,稍出青玉针。hū jīng huáng máo lǐng,shāo chū qīng yù zhēn。
好事虽力取,王城少知音。hǎo shì suī lì qǔ,wáng chéng shǎo zhī yīn。
岂无换鹅手,但知觅来禽。qǐ wú huàn é shǒu,dàn zhī mì lái qín。
高怀独夫子,一见捐橐金。gāo huái dú fū zi,yī jiàn juān tuó jīn。
得之喜不寐,赠我意殊深。dé zhī xǐ bù mèi,zèng wǒ yì shū shēn。
公堂开后阁,凡木愧华簪。gōng táng kāi hòu gé,fán mù kuì huá zān。
栽培一寸根,寄子百年心。zāi péi yī cùn gēn,jì zi bǎi nián xīn。
当恐樊笼中,摧我鸾鹤襟。dāng kǒng fán lóng zhōng,cuī wǒ luán hè jīn。
谁知积雨后,寒芒晓森森。shuí zhī jī yǔ hòu,hán máng xiǎo sēn sēn。
恨我迫归老,不见汝十寻。hèn wǒ pò guī lǎo,bù jiàn rǔ shí xún。
苍皮护玉骨,旦暮视古今。cāng pí hù yù gǔ,dàn mù shì gǔ jīn。
何人风雨夜,卧听饥龙吟。hé rén fēng yǔ yè,wò tīng jī lóng yín。

吴子野将出家赠以扇山枕屏

苏轼

峨峨扇中山,绝壁信天剖。é é shàn zhōng shān,jué bì xìn tiān pōu。
谁知大圆镜,衡霍入户牖。shuí zhī dà yuán jìng,héng huò rù hù yǒu。
得之老月师,画者一醉叟。dé zhī lǎo yuè shī,huà zhě yī zuì sǒu。
常疑若人胸,自有云梦薮。cháng yí ruò rén xiōng,zì yǒu yún mèng sǒu。
千岩在掌握,用舍弹指久。qiān yán zài zhǎng wò,yòng shě dàn zhǐ jiǔ。
低昂不自知,恨寄儿女手。dī áng bù zì zhī,hèn jì ér nǚ shǒu。
短屏虽曲折,高枕谢奔走。duǎn píng suī qū zhé,gāo zhěn xiè bēn zǒu。
出家非今日,法水洗无垢。chū jiā fēi jīn rì,fǎ shuǐ xǐ wú gòu。
浮游云释峤,宴坐柳生肘。fú yóu yún shì jiào,yàn zuò liǔ shēng zhǒu。
忘怀紫翠间,相与到白首。wàng huái zǐ cuì jiān,xiāng yǔ dào bái shǒu。

东府雨中别子由

苏轼

庭下梧桐树,三年三见汝。tíng xià wú tóng shù,sān nián sān jiàn rǔ。
前年适汝阴,见汝鸣秋雨。qián nián shì rǔ yīn,jiàn rǔ míng qiū yǔ。
去年秋雨时,我自广陵归。qù nián qiū yǔ shí,wǒ zì guǎng líng guī。
今年中山去,白首归无期。jīn nián zhōng shān qù,bái shǒu guī wú qī。
客去莫叹息,主人亦是客。kè qù mò tàn xī,zhǔ rén yì shì kè。
对床定悠悠,夜雨空萧瑟。duì chuáng dìng yōu yōu,yè yǔ kōng xiāo sè。
起折梧桐枝,赠汝千里行。qǐ zhé wú tóng zhī,zèng rǔ qiān lǐ xíng。
归来知健否?莫忘此时情。guī lái zhī jiàn fǒu?mò wàng cǐ shí qíng。

谢运使仲适座上送王敏仲北使

苏轼

冲风振河朔,飞雾失太行。chōng fēng zhèn hé shuò,fēi wù shī tài xíng。
相逢不相识,下马须眉黄。xiāng féng bù xiāng shí,xià mǎ xū méi huáng。
洗眼忽惊笑,见此玉节郎。xǐ yǎn hū jīng xiào,jiàn cǐ yù jié láng。
喜有贤主人,共惜残烛光。xǐ yǒu xián zhǔ rén,gòng xī cán zhú guāng。
聚散一梦中,人北雁南翔。jù sàn yī mèng zhōng,rén běi yàn nán xiáng。
吾生如寄耳,送老天一方。wú shēng rú jì ěr,sòng lǎo tiān yī fāng。
幸子遇明主,陈经入西厢。xìng zi yù míng zhǔ,chén jīng rù xī xiāng。
归期不可缓,倚相宜在旁。guī qī bù kě huǎn,yǐ xiāng yí zài páng。

书丹元子所示《李太白真》

苏轼

天人几何同一沤,谪仙非谪乃其游。tiān rén jǐ hé tóng yī ōu,zhé xiān fēi zhé nǎi qí yóu。
麾斥八极隘九州,化为两鸟鸣相酬。huī chì bā jí ài jiǔ zhōu,huà wèi liǎng niǎo míng xiāng chóu。
一鸣一止三千秋,开元有道为少留。yī míng yī zhǐ sān qiān qiū,kāi yuán yǒu dào wèi shǎo liú。
縻之不可矧肯求。mí zhī bù kě shěn kěn qiú。
西望太白横峨岷。xī wàng tài bái héng é mín。
眼高四海空无人,大儿汾阳中令君。yǎn gāo sì hǎi kōng wú rén,dà ér fén yáng zhōng lìng jūn。
小儿天台坐忘身,平生不识高将军。xiǎo ér tiān tái zuò wàng shēn,píng shēng bù shí gāo jiāng jūn。
手污吾足乃敢瞋,作诗一笑君应闻。shǒu wū wú zú nǎi gǎn chēn,zuò shī yī xiào jūn yīng wén。

石芝,并引

苏轼

土中一掌婴儿新,爪指良是肌骨匀。tǔ zhōng yī zhǎng yīng ér xīn,zhǎo zhǐ liáng shì jī gǔ yún。
见之怖走谁敢食,天赐我尔不及宾。jiàn zhī bù zǒu shuí gǎn shí,tiān cì wǒ ěr bù jí bīn。
旌阳、远游同一许,长史、玉斧皆门户。jīng yáng yuǎn yóu tóng yī xǔ,zhǎng shǐ yù fǔ jiē mén hù。
我家韦布三百年,只有阴功不知数。wǒ jiā wéi bù sān bǎi nián,zhǐ yǒu yīn gōng bù zhī shù。
跪陈八簋加六瑚,化人视之真块苏。guì chén bā guǐ jiā liù hú,huà rén shì zhī zhēn kuài sū。
肉芝烹熟石芝老,笑唾熊掌颦雕胡。ròu zhī pēng shú shí zhī lǎo,xiào tuò xióng zhǎng pín diāo hú。
老蚕作茧何时脱,梦想至人空激烈。lǎo cán zuò jiǎn hé shí tuō,mèng xiǎng zhì rén kōng jī liè。
古来大药不可求,真契当如磁石铁。gǔ lái dà yào bù kě qiú,zhēn qì dāng rú cí shí tiě。

鹤叹

苏轼

园中有鹤驯可呼,我欲呼之立坐隅。yuán zhōng yǒu hè xùn kě hū,wǒ yù hū zhī lì zuò yú。
鹤有难色侧睨予,岂欲臆对如鵩乎?hè yǒu nán sè cè nì yǔ,qǐ yù yì duì rú fú hū?
我生如寄良畸孤,三尺长胫阁瘦躯。wǒ shēng rú jì liáng jī gū,sān chǐ zhǎng jìng gé shòu qū。
俯啄少许便有馀,何至以身为子娱。fǔ zhuó shǎo xǔ biàn yǒu yú,hé zhì yǐ shēn wèi zi yú。
驱之上堂立斯须,投以饼饵视若无。qū zhī shàng táng lì sī xū,tóu yǐ bǐng ěr shì ruò wú。
戛然长鸣乃下趋,难进易退我不如。jiá rán zhǎng míng nǎi xià qū,nán jìn yì tuì wǒ bù rú。

次韵滕大夫三首雪浪石二首其一

苏轼

太行西来万马屯,势与岱岳争雄尊。tài xíng xī lái wàn mǎ tún,shì yǔ dài yuè zhēng xióng zūn。
飞狐上党天下脊,半掩落日先黄昏。fēi hú shàng dǎng tiān xià jí,bàn yǎn luò rì xiān huáng hūn。
削成山东二百郡,气压代北三家村。xuē chéng shān dōng èr bǎi jùn,qì yā dài běi sān jiā cūn。
千峰右卷矗牙帐,崩崖凿断开土门。qiān fēng yòu juǎn chù yá zhàng,bēng yá záo duàn kāi tǔ mén。
朅来城下作飞石,一炮惊落天骄魂。qiè lái chéng xià zuò fēi shí,yī pào jīng luò tiān jiāo hún。
承平百年烽燧冷,此物僵卧枯榆根。chéng píng bǎi nián fēng suì lěng,cǐ wù jiāng wò kū yú gēn。
画师争摹雪浪势,天工不见雷斧痕。huà shī zhēng mó xuě làng shì,tiān gōng bù jiàn léi fǔ hén。
离堆四面绕江水,坐无蜀士谁与论。lí duī sì miàn rào jiāng shuǐ,zuò wú shǔ shì shuí yǔ lùn。
老翁儿戏作飞雨,把酒坐看珠跳盆。lǎo wēng ér xì zuò fēi yǔ,bǎ jiǔ zuò kàn zhū tiào pén。
此身自幻孰非梦,故国山水聊心存。cǐ shēn zì huàn shú fēi mèng,gù guó shān shuǐ liáo xīn cún。

刘丑厮诗

苏轼

刘生望都民,病羸寄空窑。liú shēng wàng dōu mín,bìng léi jì kōng yáo。
有子曰丑厮,十二行操瓢。yǒu zi yuē chǒu sī,shí èr xíng cāo piáo。
墦间得馀粒,雪中拾堕樵。fán jiān dé yú lì,xuě zhōng shí duò qiáo。
饥饱共生死,水火同焚漂。jī bǎo gòng shēng sǐ,shuǐ huǒ tóng fén piāo。
病翁恃一褐,度此积雪宵。bìng wēng shì yī hè,dù cǐ jī xuě xiāo。
哀哉二暴客,掣去如饥鸮。āi zāi èr bào kè,chè qù rú jī xiāo。
翁既死于寒,客亦易此龆。wēng jì sǐ yú hán,kè yì yì cǐ tiáo。
崎岖走亭长,不惮雪径遥。qí qū zǒu tíng zhǎng,bù dàn xuě jìng yáo。
我仇祝与苑,物色同遮邀。wǒ chóu zhù yǔ yuàn,wù sè tóng zhē yāo。
行路为出涕,二客竟就枭。xíng lù wèi chū tì,èr kè jìng jiù xiāo。
譊譊诉我庭,慷慨惊吾僚。náo náo sù wǒ tíng,kāng kǎi jīng wú liáo。
曰:此可名寄,追配郴之荛。yuē cǐ kě míng jì,zhuī pèi chēn zhī ráo。
恨我非柳子,击节为尔谣。hèn wǒ fēi liǔ zi,jī jié wèi ěr yáo。
官赐二万钱,无家可归娇。guān cì èr wàn qián,wú jiā kě guī jiāo。
为媾他日妇,婉然初垂髫。wèi gòu tā rì fù,wǎn rán chū chuí tiáo。
洗沐作小吏,裹头束其腰。xǐ mù zuò xiǎo lì,guǒ tóu shù qí yāo。
笔砚耕学苑,弓矛战天骄。bǐ yàn gēng xué yuàn,gōng máo zhàn tiān jiāo。
壮大随尔好,忠孝福可徼。zhuàng dà suí ěr hǎo,zhōng xiào fú kě jiǎo。
相国有折胁,封侯或吹箫。xiāng guó yǒu zhé xié,fēng hóu huò chuī xiāo。
人事岂易料,勿轻此僬侥。rén shì qǐ yì liào,wù qīng cǐ jiāo jiǎo。