古诗词

菩萨蛮·风回仙驭云开扇

苏轼

风回仙驭云开扇,更阑月坠星河转。fēng huí xiān yù yún kāi shàn,gèng lán yuè zhuì xīng hé zhuǎn。
枕上梦魂惊,晓来疏雨零。zhěn shàng mèng hún jīng,xiǎo lái shū yǔ líng。
相逢虽草草,长共天难老。xiāng féng suī cǎo cǎo,zhǎng gòng tiān nán lǎo。
终不羡人间,人间日似年。zhōng bù xiàn rén jiān,rén jiān rì shì nián。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

题李伯时《渊明东篱图》

苏轼

彼哉嵇、阮曹,终以明自膏。bǐ zāi jī ruǎn cáo,zhōng yǐ míng zì gāo。
靖节固昭旷,归来侣蓬蒿。jìng jié gù zhāo kuàng,guī lái lǚ péng hāo。
新霜著疏柳,大风起江涛。xīn shuāng zhù shū liǔ,dà fēng qǐ jiāng tāo。
东篱理黄菊,意不在芳醪。dōng lí lǐ huáng jú,yì bù zài fāng láo。
白衣挈壶至,径醉还游遨。bái yī qiè hú zhì,jìng zuì hái yóu áo。
悠然见南山,意与秋气高。yōu rán jiàn nán shān,yì yǔ qiū qì gāo。

次韵黄鲁直书伯时画王摩诘

苏轼

前身陶彭泽,后身韦苏州。qián shēn táo péng zé,hòu shēn wéi sū zhōu。
欲觅王右丞,还向五字求。yù mì wáng yòu chéng,hái xiàng wǔ zì qiú。
诗人与画手,兰菊芳春秋。shī rén yǔ huà shǒu,lán jú fāng chūn qiū。
又恐两皆是,分身来入流。yòu kǒng liǎng jiē shì,fēn shēn lái rù liú。

次韵黄夷仲茶磨

苏轼

前人初用茗饮时,煮之无问叶与骨。qián rén chū yòng míng yǐn shí,zhǔ zhī wú wèn yè yǔ gǔ。
寖穷厥味臼始用,复计其初碾方出。jìn qióng jué wèi jiù shǐ yòng,fù jì qí chū niǎn fāng chū。
计尽功极至于磨,信哉智者能创物。jì jǐn gōng jí zhì yú mó,xìn zāi zhì zhě néng chuàng wù。
破槽折杵向墙角,亦其遭遇有伸屈。pò cáo zhé chǔ xiàng qiáng jiǎo,yì qí zāo yù yǒu shēn qū。
岁久讲求知处所,佳者出自衡山窟。suì jiǔ jiǎng qiú zhī chù suǒ,jiā zhě chū zì héng shān kū。
巴蜀石工强镌凿,理疏性软良可咄。bā shǔ shí gōng qiáng juān záo,lǐ shū xìng ruǎn liáng kě duō。
予家江阳远莫致,尘土何人为披拂。yǔ jiā jiāng yáng yuǎn mò zhì,chén tǔ hé rén wèi pī fú。

庞公

苏轼

襄阳庞公少检束,白发不髡亦不俗。xiāng yáng páng gōng shǎo jiǎn shù,bái fā bù kūn yì bù sú。
世所奔趋我独弃,我已有馀彼不足。shì suǒ bēn qū wǒ dú qì,wǒ yǐ yǒu yú bǐ bù zú。
鹿门有月树下行,虎溪无风舟上宿。lù mén yǒu yuè shù xià xíng,hǔ xī wú fēng zhōu shàng sù。
不识当时捕鱼客,但爱长康画金粟。bù shí dāng shí bǔ yú kè,dàn ài zhǎng kāng huà jīn sù。
杜口如今不复言,庞公为人不曲局。dù kǒu rú jīn bù fù yán,páng gōng wèi rén bù qū jú。
东西有人问老翁,为道明灯照华屋。dōng xī yǒu rén wèn lǎo wēng,wèi dào míng dēng zhào huá wū。

戏书

苏轼

五言七言正儿戏,三行两行亦偶尔。wǔ yán qī yán zhèng ér xì,sān xíng liǎng xíng yì ǒu ěr。
我性不饮只解醉,正如春风弄群卉。wǒ xìng bù yǐn zhǐ jiě zuì,zhèng rú chūn fēng nòng qún huì。
四十年来同幻事,老去何须别愚智。sì shí nián lái tóng huàn shì,lǎo qù hé xū bié yú zhì。
古人不住亦不灭,我今不作亦不止。gǔ rén bù zhù yì bù miè,wǒ jīn bù zuò yì bù zhǐ。
寄语悠悠世上人,浪生浪死一埃尘。jì yǔ yōu yōu shì shàng rén,làng shēng làng sǐ yī āi chén。
洗墨无池笔无冢,聊尔作戏悦我神。xǐ mò wú chí bǐ wú zhǒng,liáo ěr zuò xì yuè wǒ shén。

美哉一首送韦城主簿欧阳君

苏轼

美哉水,洋洋乎,我怀先生,送之子于城隅。měi zāi shuǐ,yáng yáng hū,wǒ huái xiān shēng,sòng zhī zi yú chéng yú。
洋洋乎,美哉水,我送之子,至于新渡。yáng yáng hū,měi zāi shuǐ,wǒ sòng zhī zi,zhì yú xīn dù。
念彼嵩雒,眷焉西顾,之子于迈,至于白马。niàn bǐ sōng luò,juàn yān xī gù,zhī zi yú mài,zhì yú bái mǎ。
白马旧邦,其构维新,邦人流涕,画舫之孙。bái mǎ jiù bāng,qí gòu wéi xīn,bāng rén liú tì,huà fǎng zhī sūn。
相其口髯,尚克似之,先生遗民,之子往字。xiāng qí kǒu rán,shàng kè shì zhī,xiān shēng yí mín,zhī zi wǎng zì。

闻潮阳吴子野出家

苏轼

予昔少年日,气盖里闾侠。yǔ xī shǎo nián rì,qì gài lǐ lǘ xiá。
自言似剧孟,叩门知缓急。zì yán shì jù mèng,kòu mén zhī huǎn jí。
千金已散尽,白首空四壁。qiān jīn yǐ sàn jǐn,bái shǒu kōng sì bì。
烈士叹暮年,老骥悲伏枥。liè shì tàn mù nián,lǎo jì bēi fú lì。
妻孥真敝屣,脱弃何足惜。qī nú zhēn bì xǐ,tuō qì hé zú xī。
四大犹幻座,衣冠矧外物。sì dà yóu huàn zuò,yī guān shěn wài wù。
一朝发无上,愿老灵山宅。yī cháo fā wú shàng,yuàn lǎo líng shān zhái。
世事子如何,禅心久空寂。shì shì zi rú hé,chán xīn jiǔ kōng jì。
世间出世间,此道无两得。shì jiān chū shì jiān,cǐ dào wú liǎng dé。
故应入枯槁,习气要除拂。gù yīng rù kū gǎo,xí qì yào chú fú。
丈夫生岂易,趣舍志匪石。zhàng fū shēng qǐ yì,qù shě zhì fěi shí。
当为狮子吼,佛法无南北。dāng wèi shī zi hǒu,fú fǎ wú nán běi。

柏家渡

苏轼

柏家渡西日欲落,青山上下猿鸟乐。bǎi jiā dù xī rì yù luò,qīng shān shàng xià yuán niǎo lè。
欲因新月望吴云,遥看北斗挂南岳。yù yīn xīn yuè wàng wú yún,yáo kàn běi dòu guà nán yuè。
一梦愔愔四十秋,古人不死终未休。yī mèng yīn yīn sì shí qiū,gǔ rén bù sǐ zhōng wèi xiū。
草舍萧条谁与语,香风吹过白蘋州。cǎo shě xiāo tiáo shuí yǔ yǔ,xiāng fēng chuī guò bái píng zhōu。

清远舟中寄耘老

苏轼

小寒初度梅花岭,万壑千岩背人境。xiǎo hán chū dù méi huā lǐng,wàn hè qiān yán bèi rén jìng。
清远聊为泛宅行,一梦分明堕乡井。qīng yuǎn liáo wèi fàn zhái xíng,yī mèng fēn míng duò xiāng jǐng。
觉来满眼是湖山,鸭绿波摇凤凰影。jué lái mǎn yǎn shì hú shān,yā lǜ bō yáo fèng huáng yǐng。
海陵居士无云梯,岁晚结庐苕水湄。hǎi líng jū shì wú yún tī,suì wǎn jié lú sháo shuǐ méi。
山腰自悬苍玉佩,野马不受黄金羁。shān yāo zì xuán cāng yù pèi,yě mǎ bù shòu huáng jīn jī。
门前车盖猎猎走,笑倚清流数鬓丝。mén qián chē gài liè liè zǒu,xiào yǐ qīng liú shù bìn sī。
汀洲相见春风起,白蘋吹花覆苕水。tīng zhōu xiāng jiàn chūn fēng qǐ,bái píng chuī huā fù sháo shuǐ。
万里飘蓬未得归,目断沧浪泪如洗。wàn lǐ piāo péng wèi dé guī,mù duàn cāng làng lèi rú xǐ。
北雁南来遗素书,苦言大浸没我庐。běi yàn nán lái yí sù shū,kǔ yán dà jìn méi wǒ lú。
清斋十日不然鼎,曲突往往巢龟鱼。qīng zhāi shí rì bù rán dǐng,qū tū wǎng wǎng cháo guī yú。
今年玉粒贱如水,青铜欲买囊已虚。jīn nián yù lì jiàn rú shuǐ,qīng tóng yù mǎi náng yǐ xū。
人生百年如寄耳,七十朱颜能有几?rén shēng bǎi nián rú jì ěr,qī shí zhū yán néng yǒu jǐ?
有子休论贤与愚,倪生枉欲带经锄。yǒu zi xiū lùn xián yǔ yú,ní shēng wǎng yù dài jīng chú。
天南看取东坡叟,可是平生废读书。tiān nán kàn qǔ dōng pō sǒu,kě shì píng shēng fèi dú shū。

观大水望朝阳岩作

苏轼

朝阳岩前不结庐,下眺江水百步馀。cháo yáng yán qián bù jié lú,xià tiào jiāng shuǐ bǎi bù yú。
春泉溅溅出乳窦,青沙白石半洿途。chūn quán jiàn jiàn chū rǔ dòu,qīng shā bái shí bàn wū tú。
不到津头二三日,谁知江水涨天墟。bù dào jīn tóu èr sān rì,shuí zhī jiāng shuǐ zhǎng tiān xū。
遥望横流不敢济,岩口正有人罾鱼。yáo wàng héng liú bù gǎn jì,yán kǒu zhèng yǒu rén zēng yú。

戏足柳公权联句

苏轼

人皆苦炎热,我爱夏日长。rén jiē kǔ yán rè,wǒ ài xià rì zhǎng。
薰风自南来,殿阁生微凉。xūn fēng zì nán lái,diàn gé shēng wēi liáng。
一为居所移,苦乐永相忘。yī wèi jū suǒ yí,kǔ lè yǒng xiāng wàng。
愿言均此施,清阴分四方。yuàn yán jūn cǐ shī,qīng yīn fēn sì fāng。

送别

苏轼

鸭头春水浓如染,水面桃花弄春脸。yā tóu chūn shuǐ nóng rú rǎn,shuǐ miàn táo huā nòng chūn liǎn。
衰翁送客水边行,沙衬马蹄乌帽点。shuāi wēng sòng kè shuǐ biān xíng,shā chèn mǎ tí wū mào diǎn。
昂头问客几时归,客道秋风黄叶飞。áng tóu wèn kè jǐ shí guī,kè dào qiū fēng huáng yè fēi。
系马绿杨开口笑,傍山依约见斜晖。xì mǎ lǜ yáng kāi kǒu xiào,bàng shān yī yuē jiàn xié huī。

颜阖

苏轼

颜阖古有道,躬耕自衣食。yán hé gǔ yǒu dào,gōng gēng zì yī shí。
区区鲁小邦,不足隐明德。qū qū lǔ xiǎo bāng,bù zú yǐn míng dé。
轺车来我门,聘币继金璧。yáo chē lái wǒ mén,pìn bì jì jīn bì。
出门应使者,耕稼不谋国。chū mén yīng shǐ zhě,gēng jià bù móu guó。
但疑误将命,非敢惮行役。dàn yí wù jiāng mìng,fēi gǎn dàn xíng yì。
使者反锡命,户庭空履迹。shǐ zhě fǎn xī mìng,hù tíng kōng lǚ jì。
薄俗徇世荣,截趾履之适。báo sú xùn shì róng,jié zhǐ lǚ zhī shì。
所重易所轻,隋珠弹飞翼。suǒ zhòng yì suǒ qīng,suí zhū dàn fēi yì。
伊人畏照影,独往就阴息。yī rén wèi zhào yǐng,dú wǎng jiù yīn xī。
鼎俎荐忠贤,谁能死燔炙。dǐng zǔ jiàn zhōng xián,shuí néng sǐ fán zhì。
念彼藏衣冠,安知获尧客。niàn bǐ cáng yī guān,ān zhī huò yáo kè。

梦雪

苏轼

残杯失春温,破被生夜悄。cán bēi shī chūn wēn,pò bèi shēng yè qiāo。
开门万山白,俯仰同一照。kāi mén wàn shān bái,fǔ yǎng tóng yī zhào。
虽时出圭角,固自绝瑕窍。suī shí chū guī jiǎo,gù zì jué xiá qiào。
儿童勿惊怪,调汝得一笑。ér tóng wù jīng guài,diào rǔ dé yī xiào。

和寄天选长官

苏轼

寓形宇宙间,佚我方以老。yù xíng yǔ zhòu jiān,yì wǒ fāng yǐ lǎo。
流光安足恃,百岁同过鸟。liú guāng ān zú shì,bǎi suì tóng guò niǎo。
顷予萦网罗,文采缘自表。qǐng yǔ yíng wǎng luó,wén cǎi yuán zì biǎo。
自古山林人,何曾识机巧。zì gǔ shān lín rén,hé céng shí jī qiǎo。
但记寒岩翁,论心秋月皎。dàn jì hán yán wēng,lùn xīn qiū yuè jiǎo。
黄香十年旧,禅学参众妙。huáng xiāng shí nián jiù,chán xué cān zhòng miào。
虚怀养天和,肯徇奔走闹。xū huái yǎng tiān hé,kěn xùn bēn zǒu nào。
官居职事理,晨起何用早。guān jū zhí shì lǐ,chén qǐ hé yòng zǎo。
桐阴满西斋,叱吏供洒扫。tóng yīn mǎn xī zhāi,chì lì gōng sǎ sǎo。
眷予东南来,野饭煮芹蓼。juàn yǔ dōng nán lái,yě fàn zhǔ qín liǎo。
葆光既清高,令尹亦高蹈。bǎo guāng jì qīng gāo,lìng yǐn yì gāo dǎo。
相将古寺行,软语颓晚照。xiāng jiāng gǔ sì xíng,ruǎn yǔ tuí wǎn zhào。
公家有畸人,虚缘能自保。gōng jiā yǒu jī rén,xū yuán néng zì bǎo。
卜筑嵩山阳,何当从结好。bo zhù sōng shān yáng,hé dāng cóng jié hǎo。
中山饶胜景,一览未易了。zhōng shān ráo shèng jǐng,yī lǎn wèi yì le。
何时命巾车,共陟云外峤。hé shí mìng jīn chē,gòng zhì yún wài jiào。
翻思筋力疲,不复追踊跳。fān sī jīn lì pí,bù fù zhuī yǒng tiào。
公诗拟《南山》,雄拔千丈峭。gōng shī nǐ nán shān,xióng bá qiān zhàng qiào。
形容逼天真,邂逅识其要。xíng róng bī tiān zhēn,xiè hòu shí qí yào。
藩篱吾未窥,敢议穷阃奥。fān lí wú wèi kuī,gǎn yì qióng kǔn ào。