古诗词

木兰花令·四时词

苏轼

新愁旧恨眉生绿,粉汗馀香在蕲竹。xīn chóu jiù hèn méi shēng lǜ,fěn hàn yú xiāng zài qí zhú。
象床素手熨寒衣,烁烁风灯动华屋。xiàng chuáng sù shǒu yùn hán yī,shuò shuò fēng dēng dòng huá wū。
夜香烧罢掩重局,香雾空蒙月满庭。yè xiāng shāo bà yǎn zhòng jú,xiāng wù kōng méng yuè mǎn tíng。
抱琴转轴无人见,门外空闻裂帛声。bào qín zhuǎn zhóu wú rén jiàn,mén wài kōng wén liè bó shēng。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

和子由盆中石菖蒲忽生九花

苏轼

春荑秋荚两须臾,神药人间果有无。chūn tí qiū jiá liǎng xū yú,shén yào rén jiān guǒ yǒu wú。
无鼻何由识薝卜,有花今始信菖蒲。wú bí hé yóu shí zhān bo,yǒu huā jīn shǐ xìn chāng pú。
芳心未饱两蛱蝶,寒意知鸣几蟪蛄。fāng xīn wèi bǎo liǎng jiá dié,hán yì zhī míng jǐ huì gū。
记取明年十二节,小儿休更籋霜须。jì qǔ míng nián shí èr jié,xiǎo ér xiū gèng niè shuāng xū。

悼朝云,并引

苏轼

苗而不秀岂其天,不使童乌与我玄。miáo ér bù xiù qǐ qí tiān,bù shǐ tóng wū yǔ wǒ xuán。
驻景恨无千岁药,赠行惟有小乘禅。zhù jǐng hèn wú qiān suì yào,zèng xíng wéi yǒu xiǎo chéng chán。
伤心一念偿前债,弹指三生断后缘。shāng xīn yī niàn cháng qián zhài,dàn zhǐ sān shēng duàn hòu yuán。
归卧竹根无远近,夜灯勤礼塔中仙。guī wò zhú gēn wú yuǎn jìn,yè dēng qín lǐ tǎ zhōng xiān。

吴子野绝粒不睡,过作诗戏之,芝上人、陆道士皆和,予亦次其韵

苏轼

聊为不死五通仙,终了无生一大缘。liáo wèi bù sǐ wǔ tōng xiān,zhōng le wú shēng yī dà yuán。
独鹤有声知半夜,老蚕不食已三眠。dú hè yǒu shēng zhī bàn yè,lǎo cán bù shí yǐ sān mián。
怜君解比人间梦,许我时逃醉后禅。lián jūn jiě bǐ rén jiān mèng,xǔ wǒ shí táo zuì hòu chán。
会与江山成故事,不妨诗酒乐新年。huì yǔ jiāng shān chéng gù shì,bù fáng shī jiǔ lè xīn nián。

白鹤峰新居欲成,夜过西邻翟秀才,二首

苏轼

林行婆家初闭户,翟夫子舍尚留关。lín xíng pó jiā chū bì hù,dí fū zi shě shàng liú guān。
连娟缺月黄昏后,缥缈新居紫翠间。lián juān quē yuè huáng hūn hòu,piāo miǎo xīn jū zǐ cuì jiān。
击闷岂无罗带水,割愁还有剑铓山。jī mèn qǐ wú luó dài shuǐ,gē chóu hái yǒu jiàn máng shān。
中原北望无归日,邻火村舂自往还。zhōng yuán běi wàng wú guī rì,lín huǒ cūn chōng zì wǎng hái。

白鹤峰新居欲成,夜过西邻翟秀才,二首

苏轼

瓮间毕卓防偷酒,壁后匡衡不点灯。wèng jiān bì zhuó fáng tōu jiǔ,bì hòu kuāng héng bù diǎn dēng。
待凿平江百尺井,要分清暑一壶冰。dài záo píng jiāng bǎi chǐ jǐng,yào fēn qīng shǔ yī hú bīng。
佐卿恐是归来鹤,次律宁非过去僧。zuǒ qīng kǒng shì guī lái hè,cì lǜ níng fēi guò qù sēng。
他日莫寻王粲宅,梦中来往本何曾。tā rì mò xún wáng càn zhái,mèng zhōng lái wǎng běn hé céng。

次韵惠循二守相会

苏轼

共惜相从一寸阴,酒杯虽浅意殊深。gòng xī xiāng cóng yī cùn yīn,jiǔ bēi suī qiǎn yì shū shēn。
且同月下三人影,莫作天涯万里心。qiě tóng yuè xià sān rén yǐng,mò zuò tiān yá wàn lǐ xīn。
东岭近开松菊径,南堂初绝斧斤音。dōng lǐng jìn kāi sōng jú jìng,nán táng chū jué fǔ jīn yīn。
知君善颂如张老,犹望携壶更一临。zhī jūn shàn sòng rú zhāng lǎo,yóu wàng xié hú gèng yī lín。

又次韵二守许过新居

苏轼

数亩蓬蒿古县阴,晓窗明快夜堂深。shù mǔ péng hāo gǔ xiàn yīn,xiǎo chuāng míng kuài yè táng shēn。
也知卜筑非真宅,聊欲跏趺看此心。yě zhī bo zhù fēi zhēn zhái,liáo yù jiā fū kàn cǐ xīn。
闻道携壶问奇字,更因登木助微音。wén dào xié hú wèn qí zì,gèng yīn dēng mù zhù wēi yīn。
相娱北户江千顷,直下都无地可临。xiāng yú běi hù jiāng qiān qǐng,zhí xià dōu wú dì kě lín。

又次韵二守同访新居

苏轼

此生真欲老墙阴,却扫都忘岁月深。cǐ shēng zhēn yù lǎo qiáng yīn,què sǎo dōu wàng suì yuè shēn。
拔薤已观贤守政,折蔬聊慰故人心。bá xiè yǐ guān xián shǒu zhèng,zhé shū liáo wèi gù rén xīn。
风流贺监常吴语,憔悴钟仪独楚音。fēng liú hè jiān cháng wú yǔ,qiáo cuì zhōng yí dú chǔ yīn。
治状两邦俱第一,颍川归去肯重临。zhì zhuàng liǎng bāng jù dì yī,yǐng chuān guī qù kěn zhòng lín。

循守临行,出小鬟复用前韵

苏轼

学语雏莺在柳阴,临行呼出翠帷深。xué yǔ chú yīng zài liǔ yīn,lín xíng hū chū cuì wéi shēn。
通家不隔同年面,得路方知异日心。tōng jiā bù gé tóng nián miàn,dé lù fāng zhī yì rì xīn。
趁着春衫游上苑,要求国手教新音。chèn zhe chūn shān yóu shàng yuàn,yào qiú guó shǒu jiào xīn yīn。
岭梅不用催归骑,截?须防旧所临。lǐng méi bù yòng cuī guī qí,jié dèng xū fáng jiù suǒ lín。

客俎经旬无肉,又子由劝不读书,萧然清坐,乃无一事

苏轼

病怯腥咸不买鱼,尔来心腹一时虚。bìng qiè xīng xián bù mǎi yú,ěr lái xīn fù yī shí xū。
使君不复怜乌攫,属国方将掘鼠馀。shǐ jūn bù fù lián wū jué,shǔ guó fāng jiāng jué shǔ yú。
老去独收人所弃,游哉时到物之初。lǎo qù dú shōu rén suǒ qì,yóu zāi shí dào wù zhī chū。
从今免被孙郎笑,绛帕蒙头读道书。cóng jīn miǎn bèi sūn láng xiào,jiàng pà méng tóu dú dào shū。

次韵子由三首东亭

苏轼

仙山佛国本同归,世路玄关两背驰。xiān shān fú guó běn tóng guī,shì lù xuán guān liǎng bèi chí。
到处不妨闲卜筑,流年自可数期颐。dào chù bù fáng xián bo zhù,liú nián zì kě shù qī yí。
遥知小槛临廛市,定有新松长棘茨。yáo zhī xiǎo kǎn lín chán shì,dìng yǒu xīn sōng zhǎng jí cí。
谁道茅檐劣容膝,海天风雨看纷披。shuí dào máo yán liè róng xī,hǎi tiān fēng yǔ kàn fēn pī。

次韵子由三首东亭

苏轼

白发苍颜自照盆,董生端合是前身。bái fā cāng yán zì zhào pén,dǒng shēng duān hé shì qián shēn。
独栖高阁多辞客,为著新书未绝麟。dú qī gāo gé duō cí kè,wèi zhù xīn shū wèi jué lín。
小醉易醒风力软,安眠无梦雨声新。xiǎo zuì yì xǐng fēng lì ruǎn,ān mián wú mèng yǔ shēng xīn。
长歌自誷真堪笑,底处人间是所欣。zhǎng gē zì wǎng zhēn kān xiào,dǐ chù rén jiān shì suǒ xīn。

次韵子由三首东亭

苏轼

天教日饮欲全丝,美酒生林不待仪。tiān jiào rì yǐn yù quán sī,měi jiǔ shēng lín bù dài yí。
自漉疏巾邀醉客,更将空壳付冠师。zì lù shū jīn yāo zuì kè,gèng jiāng kōng ké fù guān shī。
规模简古人争看,簪导轻安发不知。guī mó jiǎn gǔ rén zhēng kàn,zān dǎo qīng ān fā bù zhī。
更着短檐高屋帽,东坡何事不违时。gèng zhe duǎn yán gāo wū mào,dōng pō hé shì bù wéi shí。

十二月十七日夜坐达晓,寄子由

苏轼

灯烬不挑垂暗蕊,炉灰重拨尚馀薰。dēng jìn bù tiāo chuí àn ruǐ,lú huī zhòng bō shàng yú xūn。
清风欲发鸦翻树,缺月初升犬吠云。qīng fēng yù fā yā fān shù,quē yuè chū shēng quǎn fèi yún。
闭眼此心新活计,随身孤影旧知闻。bì yǎn cǐ xīn xīn huó jì,suí shēn gū yǐng jiù zhī wén。
雷州别驾应危坐,跨海清光与子分。léi zhōu bié jià yīng wēi zuò,kuà hǎi qīng guāng yǔ zi fēn。

上元夜过赴儋守召,独坐有感

苏轼

使君置酒莫相违,守舍何妨独掩扉。shǐ jūn zhì jiǔ mò xiāng wéi,shǒu shě hé fáng dú yǎn fēi。
静看月窗盘蜥蜴,卧闻风幔落伊威。jìng kàn yuè chuāng pán xī yì,wò wén fēng màn luò yī wēi。
灯花结尽吾犹梦,香篆消时汝欲归。dēng huā jié jǐn wú yóu mèng,xiāng zhuàn xiāo shí rǔ yù guī。
搔首凄凉十年事,传柑归遗满朝衣。sāo shǒu qī liáng shí nián shì,chuán gān guī yí mǎn cháo yī。