古诗词

蝶恋花·过涟水军赠赵晦之

苏轼

自古涟漪佳绝地。zì gǔ lián yī jiā jué dì。
绕郭荷花,欲把吴兴比。rào guō hé huā,yù bǎ wú xīng bǐ。
倦客尘埃何处洗,真君堂下寒泉水。juàn kè chén āi hé chù xǐ,zhēn jūn táng xià hán quán shuǐ。
左海门前鱼酒市。zuǒ hǎi mén qián yú jiǔ shì。
夜半潮来,月下孤舟起。yè bàn cháo lái,yuè xià gū zhōu qǐ。
倾盖相逢拚一醉,双凫飞去人千里。qīng gài xiāng féng pàn yī zuì,shuāng fú fēi qù rén qiān lǐ。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

次韵子由清汶老龙珠丹

苏轼

天公不解防痴龙,玉函宝方出龙宫。tiān gōng bù jiě fáng chī lóng,yù hán bǎo fāng chū lóng gōng。
雷霆下索无处避,逃入先生衣袂中。léi tíng xià suǒ wú chù bì,táo rù xiān shēng yī mèi zhōng。
先生不作金椎袖,玩世徜徉隐屠酒。xiān shēng bù zuò jīn chuí xiù,wán shì cháng yáng yǐn tú jiǔ。
夜光明月空自投,一锻何劳纬萧手。yè guāng míng yuè kōng zì tóu,yī duàn hé láo wěi xiāo shǒu。
黄门寡好心易足,荆棘不生梨枣熟。huáng mén guǎ hǎo xīn yì zú,jīng jí bù shēng lí zǎo shú。
玄珠白璧两无求,无胫金丹来入腹。xuán zhū bái bì liǎng wú qiú,wú jìng jīn dān lái rù fù。
区区分别笑乐天,那知空门不是仙。qū qū fēn bié xiào lè tiān,nà zhī kōng mén bù shì xiān。

次韵子由书清汶老所传《秦湘二女图》

苏轼

春风消冰失瑶玉,我本无身安有触。chūn fēng xiāo bīng shī yáo yù,wǒ běn wú shēn ān yǒu chù。
羊生得妇如得风,握手一笑未为辱。yáng shēng dé fù rú dé fēng,wò shǒu yī xiào wèi wèi rǔ。
先生室中无天游,佩环何处鸣风瓯。xiān shēng shì zhōng wú tiān yóu,pèi huán hé chù míng fēng ōu。
随魔未必皆魔女,但与分灯遣归去。suí mó wèi bì jiē mó nǚ,dàn yǔ fēn dēng qiǎn guī qù。
胡为写真传世人,更要维摩一转语。hú wèi xiě zhēn chuán shì rén,gèng yào wéi mó yī zhuǎn yǔ。
丹元茅茨只三间,太极老人时往还。dān yuán máo cí zhǐ sān jiān,tài jí lǎo rén shí wǎng hái。
检点凡心早除拂,方平神鞭常使物。jiǎn diǎn fán xīn zǎo chú fú,fāng píng shén biān cháng shǐ wù。

紫团参寄王定国

苏轼

谽谺土门口,突兀太行顶。hān xiā tǔ mén kǒu,tū wù tài xíng dǐng。
岂惟团紫云,实自俯倒景。qǐ wéi tuán zǐ yún,shí zì fǔ dào jǐng。
刚风被草木,真气入苕颖。gāng fēng bèi cǎo mù,zhēn qì rù sháo yǐng。
旧闻人衔芝,生此羊肠岭。jiù wén rén xián zhī,shēng cǐ yáng cháng lǐng。
纤攕虎豹鬣,蹙缩龙蛇瘿。xiān xiān hǔ bào liè,cù suō lóng shé yǐng。
蚕头试小嚼,龟息变方骋。cán tóu shì xiǎo jué,guī xī biàn fāng chěng。
矧予明真子,已造浮玉境。shěn yǔ míng zhēn zi,yǐ zào fú yù jìng。
清宵月挂户,半夜珠落井。qīng xiāo yuè guà hù,bàn yè zhū luò jǐng。
灰心宁复然,汗喘久已静。huī xīn níng fù rán,hàn chuǎn jiǔ yǐ jìng。
东坡犹故目,北药致遗秉。dōng pō yóu gù mù,běi yào zhì yí bǐng。
欲持三桠根,往侑九转鼎。yù chí sān yā gēn,wǎng yòu jiǔ zhuǎn dǐng。
为予置齿颊,岂不贤酒茗。wèi yǔ zhì chǐ jiá,qǐ bù xián jiǔ míng。

寄馏合刷瓶与子由

苏轼

老人心事日摧颓,宿火通红手自焙。lǎo rén xīn shì rì cuī tuí,sù huǒ tōng hóng shǒu zì bèi。
小甑短瓶良具足,稚儿娇女共燔煨。xiǎo zèng duǎn píng liáng jù zú,zhì ér jiāo nǚ gòng fán wēi。
寄君东阁闲烝栗,知我空堂坐画灰。jì jūn dōng gé xián zhēng lì,zhī wǒ kōng táng zuò huà huī。
约束家僮好收拾,故山梨枣待归来。yuē shù jiā tóng hǎo shōu shí,gù shān lí zǎo dài guī lái。

送曾仲锡通判如京师

苏轼

边城岁暮多风雪,强压春醪与君别。biān chéng suì mù duō fēng xuě,qiáng yā chūn láo yǔ jūn bié。
玉帐夜谈霜月苦,铁骑晓出水河裂。yù zhàng yè tán shuāng yuè kǔ,tiě qí xiǎo chū shuǐ hé liè。
断蓬飞叶卷黄沙,只有千林䰒松花。duàn péng fēi yè juǎn huáng shā,zhǐ yǒu qiān lín méng sōng huā。
应为王孙朝上国,珠幢玉节与排衙。yīng wèi wáng sūn cháo shàng guó,zhū chuáng yù jié yǔ pái yá。
左援公孝右孟博,我居其间啸且诺。zuǒ yuán gōng xiào yòu mèng bó,wǒ jū qí jiān xiào qiě nuò。
仆夫为我催归来,要与北海春水争先回。pū fū wèi wǒ cuī guī lái,yào yǔ běi hǎi chūn shuǐ zhēng xiān huí。

子由生日,以檀香观音像及新合印香银篆盘为寿

苏轼

旃檀婆律海外芬,西山老脐柏所薰。zhān tán pó lǜ hǎi wài fēn,xī shān lǎo qí bǎi suǒ xūn。
香螺脱黡来相群,能结缥缈风中云。xiāng luó tuō yǎn lái xiāng qún,néng jié piāo miǎo fēng zhōng yún。
一灯如萤起微焚,何时度尽缪篆纹。yī dēng rú yíng qǐ wēi fén,hé shí dù jǐn móu zhuàn wén。
缭绕无穷合复分,绵绵浮空散氤氲。liáo rào wú qióng hé fù fēn,mián mián fú kōng sàn yīn yūn。
东坡持是寿卯君,君少与我师皇坟。dōng pō chí shì shòu mǎo jūn,jūn shǎo yǔ wǒ shī huáng fén。
旁资老聃释迦文,共厄中年点蝇蚊。páng zī lǎo dān shì jiā wén,gòng è zhōng nián diǎn yíng wén。
晚遇斯须何足云,君方论道承华勋。wǎn yù sī xū hé zú yún,jūn fāng lùn dào chéng huá xūn。
我亦旗鼓严中军,国恩未报敢不勤。wǒ yì qí gǔ yán zhōng jūn,guó ēn wèi bào gǎn bù qín。
但愿不为世所醺,尔来白发不可耘。dàn yuàn bù wèi shì suǒ xūn,ěr lái bái fā bù kě yún。
问君何时返乡枌,收拾散亡理放纷。wèn jūn hé shí fǎn xiāng fén,shōu shí sàn wáng lǐ fàng fēn。
此心实与香俱焄,闻思大士应已闻。cǐ xīn shí yǔ xiāng jù xūn,wén sī dà shì yīng yǐ wén。

次韵李端叔谢送牛戬《鸳鸯竹石图》

苏轼

闻君谈西戎,废食忘早晚。wén jūn tán xī róng,fèi shí wàng zǎo wǎn。
王师本不陈,贼垒何足刬。wáng shī běn bù chén,zéi lěi hé zú chǎn。
守边在得士,此语要而简。shǒu biān zài dé shì,cǐ yǔ yào ér jiǎn。
知君论将口,似予识画眼。zhī jūn lùn jiāng kǒu,shì yǔ shí huà yǎn。
笑指尘壁间,此是老牛戬。xiào zhǐ chén bì jiān,cǐ shì lǎo niú jiǎn。
平生师卫玠,非意尝理遣。píng shēng shī wèi jiè,fēi yì cháng lǐ qiǎn。
愬君定何人,未用市朝显。sù jūn dìng hé rén,wèi yòng shì cháo xiǎn。
置之勿复道,世俗固多舛。zhì zhī wù fù dào,shì sú gù duō chuǎn。
归去亦何须,单车度殽渑。guī qù yì hé xū,dān chē dù xiáo miǎn。
如虫得羽化,已脱安用茧。rú chóng dé yǔ huà,yǐ tuō ān yòng jiǎn。
家书空万轴,凉暴困舒卷。jiā shū kōng wàn zhóu,liáng bào kùn shū juǎn。
念当扫长物,闭息默自暖。niàn dāng sǎo zhǎng wù,bì xī mò zì nuǎn。
此画聊付君,幽处得小展。cǐ huà liáo fù jūn,yōu chù dé xiǎo zhǎn。
新诗勿纵笔,群吠惊邑犬。xīn shī wù zòng bǐ,qún fèi jīng yì quǎn。
时来未可知,妙斫待轮扁。shí lái wèi kě zhī,miào zhuó dài lún biǎn。

三月二十日多叶杏盛开

苏轼

零露泫月蕊,温风散晴葩。líng lù xuàn yuè ruǐ,wēn fēng sàn qíng pā。
春工了不睡,连夜开此花。chūn gōng le bù shuì,lián yè kāi cǐ huā。
芳心谁剪刻,天质自清华。fāng xīn shuí jiǎn kè,tiān zhì zì qīng huá。
恼客香有无,弄妆影横斜。nǎo kè xiāng yǒu wú,nòng zhuāng yǐng héng xié。
中山古战国,杀气浮高牙。zhōng shān gǔ zhàn guó,shā qì fú gāo yá。
丛台馀袨服,易水雄悲笳。cóng tái yú xuàn fú,yì shuǐ xióng bēi jiā。
自从此花开,玉肌洗尘沙。zì cóng cǐ huā kāi,yù jī xǐ chén shā。
坐令游侠窟,化作温柔家。zuò lìng yóu xiá kū,huà zuò wēn róu jiā。
我老念江海,不饮空咨嗟。wǒ lǎo niàn jiāng hǎi,bù yǐn kōng zī jiē。
刘郎归何日,红桃烁残霞。liú láng guī hé rì,hóng táo shuò cán xiá。
明年花开时,举酒望三巴。míng nián huā kāi shí,jǔ jiǔ wàng sān bā。

过汤阴市,得豌豆大麦粥,示三儿子

苏轼

朔野方赤地,河堧但黄尘。shuò yě fāng chì dì,hé ruán dàn huáng chén。
秋霖暗豆荚,夏旱臞麦人。qiū lín àn dòu jiá,xià hàn qú mài rén。
逆旅唱晨粥,行庖得时珍。nì lǚ chàng chén zhōu,xíng páo dé shí zhēn。
青斑照匕箸,脆响鸣牙龈。qīng bān zhào bǐ zhù,cuì xiǎng míng yá kěn。
玉食谢故吏,风餐便逐臣。yù shí xiè gù lì,fēng cān biàn zhú chén。
漂零竟何适,浩荡寄此身。piāo líng jìng hé shì,hào dàng jì cǐ shēn。
争劝加餐食,实无负吏民。zhēng quàn jiā cān shí,shí wú fù lì mín。
何当万里客,归及三年新。hé dāng wàn lǐ kè,guī jí sān nián xīn。

子由新修汝州龙兴寺吴画壁

苏轼

丹青久衰工不艺,人物尤难到今世。dān qīng jiǔ shuāi gōng bù yì,rén wù yóu nán dào jīn shì。
每摹市井作公卿,画手悬知是徒隶。měi mó shì jǐng zuò gōng qīng,huà shǒu xuán zhī shì tú lì。
吴生已与不传死,那复典刑留近岁。wú shēng yǐ yǔ bù chuán sǐ,nà fù diǎn xíng liú jìn suì。
人间几处变西方,尽作波涛翻海势。rén jiān jǐ chù biàn xī fāng,jǐn zuò bō tāo fān hǎi shì。
细观手面分转侧,妙算毫厘得天契。xì guān shǒu miàn fēn zhuǎn cè,miào suàn háo lí dé tiān qì。
始知真放本精微,不比狂花生客慧。shǐ zhī zhēn fàng běn jīng wēi,bù bǐ kuáng huā shēng kè huì。
似闻遗墨留汝海,古壁蜗涎可垂涕。shì wén yí mò liú rǔ hǎi,gǔ bì wō xián kě chuí tì。
力捐金帛扶栋宇,错落浮云卷新霁。lì juān jīn bó fú dòng yǔ,cuò luò fú yún juǎn xīn jì。
使君坐啸清梦馀,几叠衣纹数衿袂。shǐ jūn zuò xiào qīng mèng yú,jǐ dié yī wén shù jīn mèi。
他年吊古知有人,姓名聊记东坡弟。tā nián diào gǔ zhī yǒu rén,xìng míng liáo jì dōng pō dì。

过高邮寄孙君孚

苏轼

过淮风气清,一洗尘埃容。guò huái fēng qì qīng,yī xǐ chén āi róng。
水木渐幽茂,菰蒲杂游龙。shuǐ mù jiàn yōu mào,gū pú zá yóu lóng。
可怜夜合花,青枝散红茸。kě lián yè hé huā,qīng zhī sàn hóng rōng。
美人游不归,一笑谁当供。měi rén yóu bù guī,yī xiào shuí dāng gōng。
故园在何处,已偃手种松。gù yuán zài hé chù,yǐ yǎn shǒu zhǒng sōng。
我行忽失路,归梦山千重。wǒ xíng hū shī lù,guī mèng shān qiān zhòng。
闻君有负郭,二顷收横从。wén jūn yǒu fù guō,èr qǐng shōu héng cóng。
卷野毕秋穫,殷床闻夜舂。juǎn yě bì qiū huò,yīn chuáng wén yè chōng。
乐哉何所忧,社酒粥面醲。lè zāi hé suǒ yōu,shè jiǔ zhōu miàn nóng。
宦游岂不好,毋令到千钟。huàn yóu qǐ bù hǎo,wú lìng dào qiān zhōng。

六月七日泊金陵,阻风,得钟山泉公书,寄诗为谢

苏轼

今日江头天色恶,炮车云起风欲作。jīn rì jiāng tóu tiān sè è,pào chē yún qǐ fēng yù zuò。
独望钟山唤宝公,林间白塔如孤鹤。dú wàng zhōng shān huàn bǎo gōng,lín jiān bái tǎ rú gū hè。
宝公骨冷唤不闻,却有老泉来唤人。bǎo gōng gǔ lěng huàn bù wén,què yǒu lǎo quán lái huàn rén。
电眸虎齿霹雳舌,为余吹散千峰云。diàn móu hǔ chǐ pī lì shé,wèi yú chuī sàn qiān fēng yún。
南行万里亦何事,一酌曹溪知水味。nán xíng wàn lǐ yì hé shì,yī zhuó cáo xī zhī shuǐ wèi。
他年若画蒋山图,为作泉公唤居士。tā nián ruò huà jiǎng shān tú,wèi zuò quán gōng huàn jū shì。

过庐山下,并引

苏轼

乱云欲霾山,势与飘风南。luàn yún yù mái shān,shì yǔ piāo fēng nán。
群隮相应和,勇往争骖驔。qún jī xiāng yīng hé,yǒng wǎng zhēng cān diàn。
可怜荟蔚中,时出紫翠岚。kě lián huì wèi zhōng,shí chū zǐ cuì lán。
雁没失东岭,龙腾见西龛。yàn méi shī dōng lǐng,lóng téng jiàn xī kān。
一时供坐笑,百态变立谈。yī shí gōng zuò xiào,bǎi tài biàn lì tán。
暴雨破坱圠,清飙扫浑酣。bào yǔ pò yǎng yà,qīng biāo sǎo hún hān。
廓然归何处,陋矣安足戡。kuò rán guī hé chù,lòu yǐ ān zú kān。
亭亭紫霄峰,窈窈白石庵。tíng tíng zǐ xiāo fēng,yǎo yǎo bái shí ān。
五老数松雪,双溪落天潭。wǔ lǎo shù sōng xuě,shuāng xī luò tiān tán。
虽云默祷应,顾有移文惭。suī yún mò dǎo yīng,gù yǒu yí wén cán。

江西一首

苏轼

江西山水真吾邦,白沙翠竹石底江。jiāng xī shān shuǐ zhēn wú bāng,bái shā cuì zhú shí dǐ jiāng。
舟行十里磨九泷,篙声荦确相舂撞。zhōu xíng shí lǐ mó jiǔ lóng,gāo shēng luò què xiāng chōng zhuàng。
醉卧欲醒闻淙淙,直欲一口吸老庞。zuì wò yù xǐng wén cóng cóng,zhí yù yī kǒu xī lǎo páng。
何人得隽窥鱼矼,举叉绝叫尺鲤双。hé rén dé juàn kuī yú gāng,jǔ chā jué jiào chǐ lǐ shuāng。

秧马歌

苏轼

春云蒙蒙雨凄凄,春秧欲老翠剡齐。chūn yún méng méng yǔ qī qī,chūn yāng yù lǎo cuì shàn qí。
嗟我妇子行水泥,朝分一垄暮千畦。jiē wǒ fù zi xíng shuǐ ní,cháo fēn yī lǒng mù qiān qí。
腰如箜篌首啄鸡,筋烦骨殆声酸嘶。yāo rú kōng hóu shǒu zhuó jī,jīn fán gǔ dài shēng suān sī。
我有桐马手自提,头尻轩昂腹胁低。wǒ yǒu tóng mǎ shǒu zì tí,tóu kāo xuān áng fù xié dī。
背如覆瓦去角圭,以我两足为四蹄。bèi rú fù wǎ qù jiǎo guī,yǐ wǒ liǎng zú wèi sì tí。
耸踊滑汰如凫鹥,纤纤束蒿亦可赍。sǒng yǒng huá tài rú fú yī,xiān xiān shù hāo yì kě jī。
何用繁缨与月题,却从畦东走畦西。hé yòng fán yīng yǔ yuè tí,què cóng qí dōng zǒu qí xī。
山城欲闭闻鼓鼙,忽作的庐跃檀溪。shān chéng yù bì wén gǔ pí,hū zuò de lú yuè tán xī。
归来挂壁从高栖,了无刍秣饥不啼。guī lái guà bì cóng gāo qī,le wú chú mò jī bù tí。
少壮骑汝逮老黧,何曾蹶轶防颠隮。shǎo zhuàng qí rǔ dǎi lǎo lí,hé céng jué yì fáng diān jī。
锦鞯公子朝金闺,笑我一生蹋牛犁,不知自有木駃騠。jǐn jiān gōng zi cháo jīn guī,xiào wǒ yī shēng tà niú lí,bù zhī zì yǒu mù jué tí。