古诗词

点绛唇·己巳重九和苏坚

苏轼

我辈情钟,古来谁似龙山宴。wǒ bèi qíng zhōng,gǔ lái shuí shì lóng shān yàn。
而今楚甸,戏马馀飞观。ér jīn chǔ diān,xì mǎ yú fēi guān。
顾谓佳人,不觉秋强半。gù wèi jiā rén,bù jué qiū qiáng bàn。
筝声远,鬓云吹乱,愁入参差雁。zhēng shēng yuǎn,bìn yún chuī luàn,chóu rù cān chà yàn。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

留题延生观后山上小堂

苏轼

溪山愈好意无厌,上到巉巉第几尖。xī shān yù hǎo yì wú yàn,shàng dào chán chán dì jǐ jiān。
深谷野禽毛羽怪,上方仙子鬓眉纤。shēn gǔ yě qín máo yǔ guài,shàng fāng xiān zi bìn méi xiān。
不惭弄玉骑丹凤,应逐嫦娥驾老蟾。bù cán nòng yù qí dān fèng,yīng zhú cháng é jià lǎo chán。
涧草岩花自无主,晚来蝴蝶入疏帘。jiàn cǎo yán huā zì wú zhǔ,wǎn lái hú dié rù shū lián。

留题仙游潭中兴寺,寺东有玉女洞,洞南有马融读书石室,过潭而南,山石益奇,潭上有桥,畏其险,不敢渡

苏轼

清潭百尺皎无泥,山木阴阴谷鸟啼。qīng tán bǎi chǐ jiǎo wú ní,shān mù yīn yīn gǔ niǎo tí。
蜀客曾游明月峡,秦人今在武陵溪。shǔ kè céng yóu míng yuè xiá,qín rén jīn zài wǔ líng xī。
独攀书室窥岩窦,还访仙姝款石闺。dú pān shū shì kuī yán dòu,hái fǎng xiān shū kuǎn shí guī。
犹有爱山心未至,不将双脚踏飞梯。yóu yǒu ài shān xīn wèi zhì,bù jiāng shuāng jiǎo tà fēi tī。

楼观

苏轼

门前古碣卧斜阳,阅世如流事可伤。mén qián gǔ jié wò xié yáng,yuè shì rú liú shì kě shāng。
长有幽人悲晋惠,强修遗庙学秦皇。zhǎng yǒu yōu rén bēi jìn huì,qiáng xiū yí miào xué qín huáng。
丹砂久窖井水赤,白术谁烧厨灶香?dān shā jiǔ jiào jǐng shuǐ chì,bái shù shuí shāo chú zào xiāng?
闻道神仙亦相过,只疑田叟是庚桑。wén dào shén xiān yì xiāng guò,zhǐ yí tián sǒu shì gēng sāng。

石鼻城

苏轼

平时战国今无在,陌上征夫自不闲。píng shí zhàn guó jīn wú zài,mò shàng zhēng fū zì bù xián。
北客初来试新险,蜀人从此送残山。běi kè chū lái shì xīn xiǎn,shǔ rén cóng cǐ sòng cán shān。
独穿暗月朦胧里,愁渡奔河苍茫间。dú chuān àn yuè méng lóng lǐ,chóu dù bēn hé cāng máng jiān。
渐入西南风景变,道边修竹水潺潺。jiàn rù xī nán fēng jǐng biàn,dào biān xiū zhú shuǐ chán chán。

真兴寺阁祷雨

苏轼

太守亲从千骑祷,神翁远借一杯清。tài shǒu qīn cóng qiān qí dǎo,shén wēng yuǎn jiè yī bēi qīng。
云阴黯黯将嘘遍,雨意昏昏欲酝成。yún yīn àn àn jiāng xū biàn,yǔ yì hūn hūn yù yùn chéng。
已觉微风吹袂冷,不堪残日傍山明。yǐ jué wēi fēng chuī mèi lěng,bù kān cán rì bàng shān míng。
今年秋熟君知否,应向江南饱食粳。jīn nián qiū shú jūn zhī fǒu,yīng xiàng jiāng nán bǎo shí jīng。

壬寅重九,不预会,独游普门寺僧阁,有怀子由

苏轼

花开酒美盍言归,来看南山冷翠微。huā kāi jiǔ měi hé yán guī,lái kàn nán shān lěng cuì wēi。
忆弟泪如云不散,望乡心与雁南飞。yì dì lèi rú yún bù sàn,wàng xiāng xīn yǔ yàn nán fēi。
明年纵健人应老,昨日追欢意正违。míng nián zòng jiàn rén yīng lǎo,zuó rì zhuī huān yì zhèng wéi。
不问秋风强吹帽,秦人不笑楚人讥。bù wèn qiū fēng qiáng chuī mào,qín rén bù xiào chǔ rén jī。

与李彭年同送崔岐归二曲,马上口占

苏轼

霜乾木落爱秦川,兴发身轻逐鸟翩。shuāng qián mù luò ài qín chuān,xīng fā shēn qīng zhú niǎo piān。
贪看暮山忘远近,强陪归客更留连。tān kàn mù shān wàng yuǎn jìn,qiáng péi guī kè gèng liú lián。
貂裘犯雪观形胜,骏马随鹰抟野鲜。diāo qiú fàn xuě guān xíng shèng,jùn mǎ suí yīng tuán yě xiān。
为问南溪李夫子,壮心应未逐流年。wèi wèn nán xī lǐ fū zi,zhuàng xīn yīng wèi zhú liú nián。

九月二十日微雪,怀子由弟二首

苏轼

岐阳九月天微雪,已作萧条岁暮心。qí yáng jiǔ yuè tiān wēi xuě,yǐ zuò xiāo tiáo suì mù xīn。
短日送寒砧杵急,冷官无事屋庐深。duǎn rì sòng hán zhēn chǔ jí,lěng guān wú shì wū lú shēn。
愁肠别后能消酒,白发秋来已上簪。chóu cháng bié hòu néng xiāo jiǔ,bái fā qiū lái yǐ shàng zān。
近买貂裘堪出塞,忽思乘传问西琛。jìn mǎi diāo qiú kān chū sāi,hū sī chéng chuán wèn xī chēn。

九月二十日微雪,怀子由弟二首

苏轼

江上同舟诗满箧,郑西分马涕垂膺。jiāng shàng tóng zhōu shī mǎn qiè,zhèng xī fēn mǎ tì chuí yīng。
未成报国惭书剑,岂不怀归畏友朋。wèi chéng bào guó cán shū jiàn,qǐ bù huái guī wèi yǒu péng。
官舍度秋惊岁晚,寺楼见雪与谁登。guān shě dù qiū jīng suì wǎn,sì lóu jiàn xuě yǔ shuí dēng。
遥知读《易》东窗下,车马敲门定不应。yáo zhī dú yì dōng chuāng xià,chē mǎ qiāo mén dìng bù yīng。

病中闻子由得告不赴商州三首

苏轼

病中闻汝免来商,旅雁何时更着行。bìng zhōng wén rǔ miǎn lái shāng,lǚ yàn hé shí gèng zhe xíng。
远别不知官爵好,思归苦觉岁年长。yuǎn bié bù zhī guān jué hǎo,sī guī kǔ jué suì nián zhǎng。
著书多暇真良计,从宦无功漫去乡。zhù shū duō xiá zhēn liáng jì,cóng huàn wú gōng màn qù xiāng。
惟有王城最堪隐,万人如海一身藏。wéi yǒu wáng chéng zuì kān yǐn,wàn rén rú hǎi yī shēn cáng。

病中闻子由得告不赴商州三首

苏轼

近从章子闻渠说,苦道商人望汝来。jìn cóng zhāng zi wén qú shuō,kǔ dào shāng rén wàng rǔ lái。
说客有灵惭直道,逋翁久没厌凡才。shuō kè yǒu líng cán zhí dào,bū wēng jiǔ méi yàn fán cái。
夷音仅可通名姓,瘿俗无由辨颈腮。yí yīn jǐn kě tōng míng xìng,yǐng sú wú yóu biàn jǐng sāi。
《答策》不堪宜落此,上书求免亦何哉。dá cè bù kān yí luò cǐ,shàng shū qiú miǎn yì hé zāi。

病中闻子由得告不赴商州三首

苏轼

辞官不出意谁知,敢向清时怨位卑。cí guān bù chū yì shuí zhī,gǎn xiàng qīng shí yuàn wèi bēi。
万事悠悠付杯酒,流年冉冉入霜髭。wàn shì yōu yōu fù bēi jiǔ,liú nián rǎn rǎn rù shuāng zī。
策曾忤世人嫌汝,《易》可忘忧家有师。cè céng wǔ shì rén xián rǔ,yì kě wàng yōu jiā yǒu shī。
此外知心更谁是,梦魂相觅苦参差。cǐ wài zhī xīn gèng shuí shì,mèng hún xiāng mì kǔ cān chà。

题宝鸡县斯飞阁

苏轼

西南归路远萧条,倚槛魂飞不可招。xī nán guī lù yuǎn xiāo tiáo,yǐ kǎn hún fēi bù kě zhāo。
野阔牛羊同雁鹜,天长草树接云霄。yě kuò niú yáng tóng yàn wù,tiān zhǎng cǎo shù jiē yún xiāo。
昏昏水气浮山麓,泛泛春风弄麦苗。hūn hūn shuǐ qì fú shān lù,fàn fàn chūn fēng nòng mài miáo。
谁使爱官轻去国,此身无计老渔樵。shuí shǐ ài guān qīng qù guó,cǐ shēn wú jì lǎo yú qiáo。

重游终南,子由以诗见寄,次韵

苏轼

去年新柳报春回,今日残花覆绿苔。qù nián xīn liǔ bào chūn huí,jīn rì cán huā fù lǜ tái。
溪上有堂还独宿,谁人无事肯重来。xī shàng yǒu táng hái dú sù,shuí rén wú shì kěn zhòng lái。
古琴弹罢风吹座,山阁醒时月照杯。gǔ qín dàn bà fēng chuī zuò,shān gé xǐng shí yuè zhào bēi。
懒不作诗君错料,旧逋应许过时陪。lǎn bù zuò shī jūn cuò liào,jiù bū yīng xǔ guò shí péi。

和子由寒食

苏轼

寒食今年二月晦,树林深翠已生烟。hán shí jīn nián èr yuè huì,shù lín shēn cuì yǐ shēng yān。
绕城骏马谁能借,到处名园意尽便。rào chéng jùn mǎ shuí néng jiè,dào chù míng yuán yì jǐn biàn。
但挂酒壶那计盏,偶题诗句不须编。dàn guà jiǔ hú nà jì zhǎn,ǒu tí shī jù bù xū biān。
忽闻啼鵙惊羁旅,江上何人治废田。hū wén tí jú jīng jī lǚ,jiāng shàng hé rén zhì fèi tián。