古诗词

哨遍·睡起画堂

苏轼

睡起画堂,银蒜押帘,珠幕云垂地。shuì qǐ huà táng,yín suàn yā lián,zhū mù yún chuí dì。
初雨歇,洗出碧罗天,正溶溶、养花天气。chū yǔ xiē,xǐ chū bì luó tiān,zhèng róng róng yǎng huā tiān qì。
一霎暖风回芳草,荣光浮动,卷皱银塘水。yī shà nuǎn fēng huí fāng cǎo,róng guāng fú dòng,juǎn zhòu yín táng shuǐ。
方杏靥匀酥,花须吐绣,园林排比红翠。fāng xìng yè yún sū,huā xū tǔ xiù,yuán lín pái bǐ hóng cuì。
见乳燕、捎蝶过繁枝。jiàn rǔ yàn shāo dié guò fán zhī。
忽一线、炉香逐游丝。hū yī xiàn lú xiāng zhú yóu sī。
昼永人闲,独立斜阳,晚来情味。zhòu yǒng rén xián,dú lì xié yáng,wǎn lái qíng wèi。
便乘兴、携将佳丽。biàn chéng xīng xié jiāng jiā lì。
深入芳菲里。shēn rù fāng fēi lǐ。
拨胡琴语,轻拢慢撚揔利。bō hú qín yǔ,qīng lǒng màn niǎn zǒng lì。
看紧约罗裙,急趣檀板,《霓裳》入破惊鸿起。kàn jǐn yuē luó qún,jí qù tán bǎn,ní shang rù pò jīng hóng qǐ。
颦月临眉,醉霞横脸,歌声悠扬云际。pín yuè lín méi,zuì xiá héng liǎn,gē shēng yōu yáng yún jì。
任满头、红雨落花飞。rèn mǎn tóu hóng yǔ luò huā fēi。
渐鳷鹊、楼西玉蟾低。jiàn zhī què lóu xī yù chán dī。
尚徘徊、未尽欢意。shàng pái huái wèi jǐn huān yì。
君看今古悠悠,浮宦人间世。jūn kàn jīn gǔ yōu yōu,fú huàn rén jiān shì。
这些百岁,光阴几日,三万六千而已。zhè xiē bǎi suì,guāng yīn jǐ rì,sān wàn liù qiān ér yǐ。
醉乡路稳不妨行,但人生、要适情耳。zuì xiāng lù wěn bù fáng xíng,dàn rén shēng yào shì qíng ěr。
苏轼

苏轼

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。 苏轼的作品>>

猜您喜欢

元祐六年六月,自杭州召还,汶公馆我于东堂,阅旧诗卷,次诸公韵三首

苏轼

尺一东来唤我归,衰年已迫故山期。chǐ yī dōng lái huàn wǒ guī,shuāi nián yǐ pò gù shān qī。
文章曹植今堪笑,却卷波澜入小诗。wén zhāng cáo zhí jīn kān xiào,què juǎn bō lán rù xiǎo shī。

题王晋卿画后

苏轼

丑石半蹲山下虎,长松倒卧水中龙。chǒu shí bàn dūn shān xià hǔ,zhǎng sōng dào wò shuǐ zhōng lóng。
试君眼力看多少,数到云峰第几重。shì jūn yǎn lì kàn duō shǎo,shù dào yún fēng dì jǐ zhòng。

次韵子由书王晋卿画山水二首其二

苏轼

山人昔与云俱出,俗驾今随水不回。shān rén xī yǔ yún jù chū,sú jià jīn suí shuǐ bù huí。
赖我胸中有佳处,一樽时对画图开。lài wǒ xiōng zhōng yǒu jiā chù,yī zūn shí duì huà tú kāi。

听武道士弹贺若

苏轼

清风终日自开帘,凉月今宵肯挂檐。qīng fēng zhōng rì zì kāi lián,liáng yuè jīn xiāo kěn guà yán。
琴里若能知贺若,诗中定合爱陶潜。qín lǐ ruò néng zhī hè ruò,shī zhōng dìng hé ài táo qián。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

当年不识此清真,强把先生拟季伦。dāng nián bù shí cǐ qīng zhēn,qiáng bǎ xiān shēng nǐ jì lún。
等是人间一陈迹,聚蚊金谷本何人。děng shì rén jiān yī chén jì,jù wén jīn gǔ běn hé rén。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

溪山雪月两佳哉,宾主谈锋夜转雷。xī shān xuě yuè liǎng jiā zāi,bīn zhǔ tán fēng yè zhuǎn léi。
犹言不见戴安道,为问适从何处来。yóu yán bù jiàn dài ān dào,wèi wèn shì cóng hé chù lái。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

毫端偶集一微尘,何处溪山非此身。háo duān ǒu jí yī wēi chén,hé chù xī shān fēi cǐ shēn。
狂客思归便归去,更求敕赐枉天真。kuáng kè sī guī biàn guī qù,gèng qiú chì cì wǎng tiān zhēn。

又书王晋卿画四首山阴陈迹

苏轼

斜风细雨到来时,我本无家何处归。xié fēng xì yǔ dào lái shí,wǒ běn wú jiā hé chù guī。
仰看云天真箬笠,旋收江海入蓑衣。yǎng kàn yún tiān zhēn ruò lì,xuán shōu jiāng hǎi rù suō yī。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

凤雏骥子日相高,白发苍颜笑我曹。fèng chú jì zi rì xiāng gāo,bái fā cāng yán xiào wǒ cáo。
读遍牙签三万轴,却来小邑试牛刀。dú biàn yá qiān sān wàn zhóu,què lái xiǎo yì shì niú dāo。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

出处年来恨不齐,一樽临水记分携。chū chù nián lái hèn bù qí,yī zūn lín shuǐ jì fēn xié。
江湖咫尺吾将老,汝颍东流子却西。jiāng hú zhǐ chǐ wú jiāng lǎo,rǔ yǐng dōng liú zi què xī。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

白马津头春水来,白鱼犹喜似江淮。bái mǎ jīn tóu chūn shuǐ lái,bái yú yóu xǐ shì jiāng huái。
使君已复冰堂酒,更望重新画舫斋。shǐ jūn yǐ fù bīng táng jiǔ,gèng wàng zhòng xīn huà fǎng zhāi。

送欧阳主簿赴官韦城四首

苏轼

道傍垂白定沾巾,正似当年绿发新。dào bàng chuí bái dìng zhān jīn,zhèng shì dāng nián lǜ fā xīn。
故国依然乔木在,典刑复见老成人。gù guó yī rán qiáo mù zài,diǎn xíng fù jiàn lǎo chéng rén。

臂痛谒告,作三绝句示四君子

苏轼

公退清闲如致仕,酒馀欢适似还乡。gōng tuì qīng xián rú zhì shì,jiǔ yú huān shì shì hái xiāng。
不妨更有安心病,卧看萦帘一炷香。bù fáng gèng yǒu ān xīn bìng,wò kàn yíng lián yī zhù xiāng。

臂痛谒告,作三绝句示四君子

苏轼

心有何求遣病安,年来古井不生澜。xīn yǒu hé qiú qiǎn bìng ān,nián lái gǔ jǐng bù shēng lán。
只愁戏瓦闲童子,却作泠泠一水看。zhǐ chóu xì wǎ xián tóng zi,què zuò líng líng yī shuǐ kàn。

臂痛谒告,作三绝句示四君子

苏轼

小阁低窗卧宴温,了然非默亦非言。xiǎo gé dī chuāng wò yàn wēn,le rán fēi mò yì fēi yán。
维摩示病吾真病,谁识东坡不二门。wéi mó shì bìng wú zhēn bìng,shuí shí dōng pō bù èr mén。