古诗词

李肱所遗画松诗书两纸得四十韵

李商隐

万草已凉露,开图披古松。wàn cǎo yǐ liáng lù,kāi tú pī gǔ sōng。
青山遍沧海,此树生何峰。qīng shān biàn cāng hǎi,cǐ shù shēng hé fēng。
孤根邈无倚,直立撑鸿蒙。gū gēn miǎo wú yǐ,zhí lì chēng hóng méng。
端如君子身,挺若壮士胸。duān rú jūn zi shēn,tǐng ruò zhuàng shì xiōng。
樛枝势夭矫,忽欲蟠拿空。jiū zhī shì yāo jiǎo,hū yù pán ná kōng。
又如惊螭走,默与奔云逢。yòu rú jīng chī zǒu,mò yǔ bēn yún féng。
孙枝擢细叶,旖旎狐裘茸。sūn zhī zhuó xì yè,yǐ nǐ hú qiú rōng。
邹颠蓐发软,丽姬眉黛浓。zōu diān rù fā ruǎn,lì jī méi dài nóng。
视久眩目睛,倏忽变辉容。shì jiǔ xuàn mù jīng,shū hū biàn huī róng。
竦削正稠直,婀娜旋敷峰。sǒng xuē zhèng chóu zhí,ē nà xuán fū fēng。
又如洞房冷,翠被张穹笼。yòu rú dòng fáng lěng,cuì bèi zhāng qióng lóng。
亦若暨罗女,平旦妆颜容。yì ruò jì luó nǚ,píng dàn zhuāng yán róng。
细疑袭气母,猛若争神功。xì yí xí qì mǔ,měng ruò zhēng shén gōng。
燕雀固寂寂,雾露常冲冲。yàn què gù jì jì,wù lù cháng chōng chōng。
香兰愧伤暮,碧竹惭空中。xiāng lán kuì shāng mù,bì zhú cán kōng zhōng。
可集呈瑞凤,堪藏行雨龙。kě jí chéng ruì fèng,kān cáng xíng yǔ lóng。
淮山桂偃蹇,蜀郡桑重童。huái shān guì yǎn jiǎn,shǔ jùn sāng zhòng tóng。
枝条亮眇脆,灵气何由同。zhī tiáo liàng miǎo cuì,líng qì hé yóu tóng。
昔闻咸阳帝,近说稽山侬。xī wén xián yáng dì,jìn shuō jī shān nóng。
或著仙人号,或以大夫封。huò zhù xiān rén hào,huò yǐ dà fū fēng。
终南与清都,烟雨遥相通。zhōng nán yǔ qīng dōu,yān yǔ yáo xiāng tōng。
安知夜夜意,不起西南风。ān zhī yè yè yì,bù qǐ xī nán fēng。
美人昔清兴,重之犹月钟。měi rén xī qīng xīng,zhòng zhī yóu yuè zhōng。
宝笥十八九,香缇千万重。bǎo sì shí bā jiǔ,xiāng tí qiān wàn zhòng。
一旦鬼瞰室,稠叠张羉罿。yī dàn guǐ kàn shì,chóu dié zhāng luán chōng。
赤羽中要害,是非皆匆匆。chì yǔ zhōng yào hài,shì fēi jiē cōng cōng。
生如碧海月,死践霜郊蓬。shēng rú bì hǎi yuè,sǐ jiàn shuāng jiāo péng。
平生握中玩,散失随奴童。píng shēng wò zhōng wán,sàn shī suí nú tóng。
我闻照妖镜,及与神剑锋。wǒ wén zhào yāo jìng,jí yǔ shén jiàn fēng。
寓身会有地,不为凡物蒙。yù shēn huì yǒu dì,bù wèi fán wù méng。
伊人秉蕬图,顾眄择所从。yī rén bǐng sī tú,gù miǎn zé suǒ cóng。
而我何为者,开颜捧灵踪。ér wǒ hé wèi zhě,kāi yán pěng líng zōng。
报以漆鸣琴,悬之真珠栊。bào yǐ qī míng qín,xuán zhī zhēn zhū lóng。
是时方暑夏,座内若严冬。shì shí fāng shǔ xià,zuò nèi ruò yán dōng。
忆昔谢四骑,学仙玉阳东。yì xī xiè sì qí,xué xiān yù yáng dōng。
千株尽若此,路入琼瑶宫。qiān zhū jǐn ruò cǐ,lù rù qióng yáo gōng。
口咏玄云歌,手把金芙蓉。kǒu yǒng xuán yún gē,shǒu bǎ jīn fú róng。
浓蔼深霓袖,色映琅玕中。nóng ǎi shēn ní xiù,sè yìng láng gān zhōng。
悲哉堕世网,去之若遗弓。bēi zāi duò shì wǎng,qù zhī ruò yí gōng。
形魄天坛上,海日高曈曈。xíng pò tiān tán shàng,hǎi rì gāo tóng tóng。
终骑紫鸾归,持寄扶桑翁。zhōng qí zǐ luán guī,chí jì fú sāng wēng。
李商隐

李商隐

李商隐,字义山,号玉溪(谿)生、樊南生,唐代著名诗人,祖籍河内(今河南省焦作市)沁阳,出生于郑州荥阳。他擅长诗歌写作,骈文文学价值也很高,是晚唐最出色的诗人之一,和杜牧合称“小李杜”,与温庭筠合称为“温李”,因诗文与同时期的段成式、温庭筠风格相近,且三人都在家族里排行第十六,故并称为“三十六体”。其诗构思新奇,风格秾丽,尤其是一些爱情诗和无题诗写得缠绵悱恻,优美动人,广为传诵。但部分诗歌过于隐晦迷离,难于索解,至有“诗家总爱西昆好,独恨无人作郑笺”之说。因处于牛李党争的夹缝之中,一生很不得志。死后葬于家乡沁阳(今河南焦作市沁阳与博爱县交界之处)。作品收录为《李义山诗集》。 李商隐的作品>>

猜您喜欢

寄恼韩同年二首

李商隐

龙山晴雪凤楼霞,洞里迷人有几家。lóng shān qíng xuě fèng lóu xiá,dòng lǐ mí rén yǒu jǐ jiā。
我为伤春心自醉,不劳君劝石榴花。wǒ wèi shāng chūn xīn zì zuì,bù láo jūn quàn shí liú huā。

谒山

李商隐

从来系日乏长绳,水去云回恨不胜。cóng lái xì rì fá zhǎng shéng,shuǐ qù yún huí hèn bù shèng。
欲就麻姑买沧海,一杯春露冷如冰。yù jiù má gū mǎi cāng hǎi,yī bēi chūn lù lěng rú bīng。

钧天

李商隐

上帝钧天会众灵,昔人因梦到青冥。shàng dì jūn tiān huì zhòng líng,xī rén yīn mèng dào qīng míng。
伶伦吹裂孤生竹,却为知音不得听。líng lún chuī liè gū shēng zhú,què wèi zhī yīn bù dé tīng。

失猿

李商隐

祝融南去万重云,清啸无因更一闻。zhù róng nán qù wàn zhòng yún,qīng xiào wú yīn gèng yī wén。
莫遣碧江通箭道,不教肠断忆同群。mò qiǎn bì jiāng tōng jiàn dào,bù jiào cháng duàn yì tóng qún。

戏题友人壁

李商隐

花径逶迤柳巷深,小阑亭舞啭春禽。huā jìng wēi yí liǔ xiàng shēn,xiǎo lán tíng wǔ zhuàn chūn qín。
相如解作长门赋,却用文君取酒金。xiāng rú jiě zuò zhǎng mén fù,què yòng wén jūn qǔ jiǔ jīn。

假日

李商隐

素琴弦断酒瓶空,倚坐欹眠日已中。sù qín xián duàn jiǔ píng kōng,yǐ zuò yī mián rì yǐ zhōng。
谁向刘灵天幕内,更当陶令北窗风。shuí xiàng liú líng tiān mù nèi,gèng dāng táo lìng běi chuāng fēng。

寄远

李商隐

姮娥捣药无时已,玉女投壶未肯休。héng é dǎo yào wú shí yǐ,yù nǚ tóu hú wèi kěn xiū。
何日桑田俱变了,不教伊水向东流。hé rì sāng tián jù biàn le,bù jiào yī shuǐ xiàng dōng liú。

王昭君

李商隐

毛延寿画欲通神,忍为黄金不顾人。máo yán shòu huà yù tōng shén,rěn wèi huáng jīn bù gù rén。
马上琵琶行万里,汉宫长有隔生春。mǎ shàng pí pá xíng wàn lǐ,hàn gōng zhǎng yǒu gé shēng chūn。

旧将军

李商隐

云台高议正纷纷,谁定当时荡寇勋。yún tái gāo yì zhèng fēn fēn,shuí dìng dāng shí dàng kòu xūn。
日暮灞陵原上猎,李将军是故将军。rì mù bà líng yuán shàng liè,lǐ jiāng jūn shì gù jiāng jūn。

曼倩辞

李商隐

十八年来堕世间,瑶池归梦碧桃闲。shí bā nián lái duò shì jiān,yáo chí guī mèng bì táo xián。
如何汉殿穿针夜,又向窗中觑阿环。rú hé hàn diàn chuān zhēn yè,yòu xiàng chuāng zhōng qù ā huán。

李卫公

李商隐

绛纱弟子音尘绝,鸾镜佳人旧会稀。jiàng shā dì zi yīn chén jué,luán jìng jiā rén jiù huì xī。
今日致身歌舞地,木棉花暖鹧鸪飞。jīn rì zhì shēn gē wǔ dì,mù mián huā nuǎn zhè gū fēi。

韦蟾

李商隐

谢家离别正凄凉,少傅临岐赌佩囊。xiè jiā lí bié zhèng qī liáng,shǎo fù lín qí dǔ pèi náng。
却忆短亭回首处,夜来烟雨满池塘。què yì duǎn tíng huí shǒu chù,yè lái yān yǔ mǎn chí táng。

县中恼饮席

李商隐

晚醉题诗赠物华,罢吟还醉忘归家。wǎn zuì tí shī zèng wù huá,bà yín hái zuì wàng guī jiā。
若无江氏五色笔,争奈河阳一县花。ruò wú jiāng shì wǔ sè bǐ,zhēng nài hé yáng yī xiàn huā。

漫成五章

李商隐

沈宋裁辞矜变律,王杨落笔得良朋。shěn sòng cái cí jīn biàn lǜ,wáng yáng luò bǐ dé liáng péng。
当时自谓宗师妙,今日惟观对属能。dāng shí zì wèi zōng shī miào,jīn rì wéi guān duì shǔ néng。

漫成五章

李商隐

李杜操持事略齐,三才万象共端倪。lǐ dù cāo chí shì lüè qí,sān cái wàn xiàng gòng duān ní。
集仙殿与金銮殿,可是苍蝇惑曙鸡。jí xiān diàn yǔ jīn luán diàn,kě shì cāng yíng huò shǔ jī。