古诗词

元结

宿丹崖翁宅

元结

扁舟欲到泷口湍,春水湍泷上水难。biǎn zhōu yù dào lóng kǒu tuān,chūn shuǐ tuān lóng shàng shuǐ nán。
投竿来泊丹崖下,得与崖翁尽一欢。tóu gān lái pō dān yá xià,dé yǔ yá wēng jǐn yī huān。
丹崖之亭当石颠,破竹半山引寒泉。dān yá zhī tíng dāng shí diān,pò zhú bàn shān yǐn hán quán。
泉流掩映在木杪,有若白鸟飞林间。quán liú yǎn yìng zài mù miǎo,yǒu ruò bái niǎo fēi lín jiān。
往往随风作雾雨,湿人巾履满庭前。wǎng wǎng suí fēng zuò wù yǔ,shī rén jīn lǚ mǎn tíng qián。
丹崖翁,爱丹崖,弃官几年崖下家。dān yá wēng,ài dān yá,qì guān jǐ nián yá xià jiā。
儿孙棹船抱酒瓮,醉里长歌挥钓车。ér sūn zhào chuán bào jiǔ wèng,zuì lǐ zhǎng gē huī diào chē。
吾将求退与翁游,学翁歌醉在鱼舟。wú jiāng qiú tuì yǔ wēng yóu,xué wēng gē zuì zài yú zhōu。
官吏随人往未得,却望丹崖惭复羞。guān lì suí rén wǎng wèi dé,què wàng dān yá cán fù xiū。

石宫四咏

元结

石宫春云白,白云宜苍苔。shí gōng chūn yún bái,bái yún yí cāng tái。
拂云践石径,俗士谁能来。fú yún jiàn shí jìng,sú shì shuí néng lái。

石宫四咏

元结

石宫夏水寒,寒水宜高林。shí gōng xià shuǐ hán,hán shuǐ yí gāo lín。
远风吹萝蔓,野客熙清阴。yuǎn fēng chuī luó màn,yě kè xī qīng yīn。

石宫四咏

元结

石宫秋气清,清气宜山谷。shí gōng qiū qì qīng,qīng qì yí shān gǔ。
落叶逐霜风,幽人爱松竹。luò yè zhú shuāng fēng,yōu rén ài sōng zhú。

石宫四咏

元结

石宫冬日暖,暖日宜温泉。shí gōng dōng rì nuǎn,nuǎn rì yí wēn quán。
晨光静水雾,逸者犹安眠。chén guāng jìng shuǐ wù,yì zhě yóu ān mián。

二风诗十篇治风诗五篇其一至仁

元结

猗皇至圣兮,至惠至仁。yī huáng zhì shèng xī,zhì huì zhì rén。
德施蕴蕴,蕴蕴如何。dé shī yùn yùn,yùn yùn rú hé。
不全不缺,莫知所贶。bù quán bù quē,mò zhī suǒ kuàng。
猗皇至圣兮,至俭至明。yī huáng zhì shèng xī,zhì jiǎn zhì míng。
化流瀛瀛,瀛瀛如何。huà liú yíng yíng,yíng yíng rú hé。
不虢不赩,莫知其极。bù guó bù xì,mò zhī qí jí。

二风诗十篇治风诗五篇其二至慈

元结

至化之深兮,猗猗娭娭。zhì huà zhī shēn xī,yī yī āi āi。
如煦如吹,如负如持。rú xù rú chuī,rú fù rú chí。
而不知其慈,故莫周莫止,静和而止。ér bù zhī qí cí,gù mò zhōu mò zhǐ,jìng hé ér zhǐ。
至化之极兮,瀛瀛溶溶。zhì huà zhī jí xī,yíng yíng róng róng。
如涵如封,如随如从。rú hán rú fēng,rú suí rú cóng。
而不知其功,故莫由莫己,顺时而理。ér bù zhī qí gōng,gù mò yóu mò jǐ,shùn shí ér lǐ。

二风诗十篇治风诗五篇其三至劳

元结

至哉勤绩,不盈不延。zhì zāi qín jì,bù yíng bù yán。
谁能颂之,我请颂焉。shuí néng sòng zhī,wǒ qǐng sòng yān。
于戏劳王,勤亦何极。yú xì láo wáng,qín yì hé jí。
济尔九土,山川沟洫。jì ěr jiǔ tǔ,shān chuān gōu xù。
至哉俭德,不丰不敷。zhì zāi jiǎn dé,bù fēng bù fū。
谁能颂之,我请颂夫。shuí néng sòng zhī,wǒ qǐng sòng fū。
于戏劳王,俭亦何深。yú xì láo wáng,jiǎn yì hé shēn。
戒尔万代,奢侈荒淫。jiè ěr wàn dài,shē chǐ huāng yín。
至哉茂功,不升不圯。zhì zāi mào gōng,bù shēng bù yí。
谁能颂之,我请颂矣。shuí néng sòng zhī,wǒ qǐng sòng yǐ。
于戏劳王,功亦何大。yú xì láo wáng,gōng yì hé dà。
去尔兆庶,洪湮灾害。qù ěr zhào shù,hóng yān zāi hài。

二风诗十篇治风诗五篇其四至正

元结

为君之道,何以为明。wèi jūn zhī dào,hé yǐ wèi míng。
功不滥赏,罪不滥刑。gōng bù làn shǎng,zuì bù làn xíng。
谠言则听,谄言不听。dǎng yán zé tīng,chǎn yán bù tīng。
王至是然,可为明焉。wáng zhì shì rán,kě wèi míng yān。

二风诗十篇治风诗五篇其五至理

元结

理何为兮,系修文德。lǐ hé wèi xī,xì xiū wén dé。
加之清一,莫不顺则。jiā zhī qīng yī,mò bù shùn zé。
意彼刑法,设以化人。yì bǐ xíng fǎ,shè yǐ huà rén。
致使无之,而化益纯。zhì shǐ wú zhī,ér huà yì chún。
所谓代刑,以道去杀。suǒ wèi dài xíng,yǐ dào qù shā。
呜呼呜呼,人不斯察。wū hū wū hū,rén bù sī chá。

二风诗十篇乱风诗五篇其一至荒

元结

国有世谟,仁信勤欤。guó yǒu shì mó,rén xìn qín yú。
王实惛荒,终亡此乎。wáng shí hūn huāng,zhōng wáng cǐ hū。
焉有力恣谄惑,而不亡其国。yān yǒu lì zì chǎn huò,ér bù wáng qí guó。
呜呼亡王,忍为此心。wū hū wáng wáng,rěn wèi cǐ xīn。
敢正亡王,永为世箴。gǎn zhèng wáng wáng,yǒng wèi shì zhēn。

二风诗十篇乱风诗五篇其二至乱

元结

嘻乎王家,曾有凶王。xī hū wáng jiā,céng yǒu xiōng wáng。
中世失国,岂非骄荒。zhōng shì shī guó,qǐ fēi jiāo huāng。
复复之难,令则可忘。fù fù zhī nán,lìng zé kě wàng。
嘻乎乱王,王心何思。xī hū luàn wáng,wáng xīn hé sī。
暴淫虐惑,无思不为。bào yín nüè huò,wú sī bù wèi。
生人冤怨,言何极之。shēng rén yuān yuàn,yán hé jí zhī。

二风诗十篇乱风诗五篇其三至虐

元结

夫为君上兮,慈顺明恕。fū wèi jūn shàng xī,cí shùn míng shù。
可以化人,忍行昏恣。kě yǐ huà rén,rěn xíng hūn zì。
独乐其身,一徇所欲。dú lè qí shēn,yī xùn suǒ yù。
万方悲哀,于斯而喜,当云何哉?wàn fāng bēi āi,yú sī ér xǐ,dāng yún hé zāi?
夫为君上兮,兢慎俭约。fū wèi jūn shàng xī,jīng shèn jiǎn yuē。
可以保身,忍行荒惑。kě yǐ bǎo shēn,rěn xíng huāng huò。
虐暴于人,前世失国。nüè bào yú rén,qián shì shī guó。
如王者多,于斯不寤,当如之何?rú wáng zhě duō,yú sī bù wù,dāng rú zhī hé?

二风诗十篇乱风诗五篇其四至惑

元结

贤圣为上兮,必俭约戒身。xián shèng wèi shàng xī,bì jiǎn yuē jiè shēn。
鉴察化人,所以保福也。jiàn chá huà rén,suǒ yǐ bǎo fú yě。
如何不思,荒恣是为。rú hé bù sī,huāng zì shì wèi。
上下隔塞,人神怨奰。shàng xià gé sāi,rén shén yuàn bì。
敖恶无厌,不畏颠坠。áo è wú yàn,bù wèi diān zhuì。
圣贤为上兮,必用贤正。shèng xián wèi shàng xī,bì yòng xián zhèng。
黜奸佞之臣,所以长久也。chù jiān nìng zhī chén,suǒ yǐ zhǎng jiǔ yě。
如何反是,以为乱矣。rú hé fǎn shì,yǐ wèi luàn yǐ。
宠邪信惑,近佞好谀。chǒng xié xìn huò,jìn nìng hǎo yú。
废嫡立庶,忍为祸谟。fèi dí lì shù,rěn wèi huò mó。

二风诗十篇乱风诗五篇其五至伤

元结

夫何伤兮,伤王乎。fū hé shāng xī,shāng wáng hū。
欲何为乎,将蠹枯矣。yù hé wèi hū,jiāng dù kū yǐ。
无人救乎,蠹枯及矣。wú rén jiù hū,dù kū jí yǐ。
不可救乎,嗟伤王。bù kě jiù hū,jiē shāng wáng。
自为人君,变为人奴。zì wèi rén jūn,biàn wèi rén nú。
为人君者,忘戒乎。wèi rén jūn zhě,wàng jiè hū。

补乐歌十首网罟

元结

吾人苦兮,水深深。wú rén kǔ xī,shuǐ shēn shēn。
网罟设兮,水不深。wǎng gǔ shè xī,shuǐ bù shēn。
吾人苦兮,山幽幽。wú rén kǔ xī,shān yōu yōu。
网罟设兮,山不幽。wǎng gǔ shè xī,shān bù yōu。

补乐歌十首网罟

元结

猗太帝兮,其智如神;分草实兮,济我生人。yī tài dì xī,qí zhì rú shén;fēn cǎo shí xī,jì wǒ shēng rén。
猗太帝兮,其功如天;yī tài dì xī,qí gōng rú tiān;
均四时兮,成我丰年。jūn sì shí xī,chéng wǒ fēng nián。

补乐歌十首网罟

元结

玄云溶溶兮,垂雨蒙蒙;类我圣泽兮,涵濡不穷。xuán yún róng róng xī,chuí yǔ méng méng;lèi wǒ shèng zé xī,hán rú bù qióng。
玄云漠漠兮,含映逾光;类我圣德兮,溥被无方。xuán yún mò mò xī,hán yìng yú guāng;lèi wǒ shèng dé xī,pǔ bèi wú fāng。

补乐歌十首网罟

元结

圣德至深兮,奫奫如渊;生类娭娭兮,孰知其然。shèng dé zhì shēn xī,yūn yūn rú yuān;shēng lèi āi āi xī,shú zhī qí rán。

补乐歌十首网罟

元结

植植万物兮,滔滔根茎;五德涵柔兮,沨沨而生。zhí zhí wàn wù xī,tāo tāo gēn jīng;wǔ dé hán róu xī,fēng fēng ér shēng。
其生如何兮秞秞,天下皆自我君兮化成。qí shēng rú hé xī yóu yóu,tiān xià jiē zì wǒ jūn xī huà chéng。
781234