古诗词

罗隐

寄乔逸人

罗隐

南经湘浦北扬州,别后风帆几度游。nán jīng xiāng pǔ běi yáng zhōu,bié hòu fēng fān jǐ dù yóu。
春酒谁家禁烂熳,野花何处最淹留?chūn jiǔ shuí jiā jìn làn màn,yě huā hé chù zuì yān liú?
欲凭尺素边鸿懒,未定雕梁海燕愁。yù píng chǐ sù biān hóng lǎn,wèi dìng diāo liáng hǎi yàn chóu。
长短此行须入手,更饶君占一年秋。zhǎng duǎn cǐ xíng xū rù shǒu,gèng ráo jūn zhàn yī nián qiū。

塞外

罗隐

塞外偷儿塞内兵,圣君宵旰望升平。sāi wài tōu ér sāi nèi bīng,shèng jūn xiāo gàn wàng shēng píng。
碧幢未作朝廷计,白梃犹驱妇女行。bì chuáng wèi zuò cháo tíng jì,bái tǐng yóu qū fù nǚ xíng。
可使御戎无上策,只应忧国是虚声。kě shǐ yù róng wú shàng cè,zhǐ yīng yōu guó shì xū shēng。
汉王第宅秦田土,今日将军已自荣。hàn wáng dì zhái qín tián tǔ,jīn rì jiāng jūn yǐ zì róng。

裴庶子除太仆卿因贺

罗隐

楚圭班序未为轻,莫惜良途副圣明。chǔ guī bān xù wèi wèi qīng,mò xī liáng tú fù shèng míng。
宫省旧推皇甫谧,寺曹今得夏侯婴。gōng shěng jiù tuī huáng fǔ mì,sì cáo jīn dé xià hóu yīng。
秩随科第临时贵,官逐簪裾到处清。zhì suí kē dì lín shí guì,guān zhú zān jū dào chù qīng。
应笑马安虚巧宦,四回迁转始为卿。yīng xiào mǎ ān xū qiǎo huàn,sì huí qiān zhuǎn shǐ wèi qīng。

咏史

罗隐

蠹简遗编试一寻,寂寥前事似如今。dù jiǎn yí biān shì yī xún,jì liáo qián shì shì rú jīn。
徐陵笔砚珊瑚架,赵胜宾朋玳瑁簪。xú líng bǐ yàn shān hú jià,zhào shèng bīn péng dài mào zān。
未必片言资国计,只应邪说动人心。wèi bì piàn yán zī guó jì,zhǐ yīng xié shuō dòng rén xīn。
九原郝泚何由起,虚误西蕃八尺金。jiǔ yuán hǎo cǐ hé yóu qǐ,xū wù xī fān bā chǐ jīn。

中元夜泊淮口

罗隐

木叶回飘水面平,偶因孤棹已三更。mù yè huí piāo shuǐ miàn píng,ǒu yīn gū zhào yǐ sān gèng。
秋凉雾露侵灯下,夜静鱼龙逼岸行。qiū liáng wù lù qīn dēng xià,yè jìng yú lóng bī àn xíng。
欹枕正牵题柱思,隔楼谁转绕梁声。yī zhěn zhèng qiān tí zhù sī,gé lóu shuí zhuǎn rào liáng shēng。
锦帆天子狂魂魄,应过扬州看月明。jǐn fān tiān zi kuáng hún pò,yīng guò yáng zhōu kàn yuè míng。

寄池州郑员外

罗隐

兽绕朱轮酒满船,郡城萧洒贵池边。shòu rào zhū lún jiǔ mǎn chuán,jùn chéng xiāo sǎ guì chí biān。
衣同莱子曾分笔,扇似袁宏别有天。yī tóng lái zi céng fēn bǐ,shàn shì yuán hóng bié yǒu tiān。
九点好山楼上客,两行高柳雨中烟。jiǔ diǎn hǎo shān lóu shàng kè,liǎng xíng gāo liǔ yǔ zhōng yān。
陵阳百姓将何福,社舞村歌又一年。líng yáng bǎi xìng jiāng hé fú,shè wǔ cūn gē yòu yī nián。

归梦

罗隐

陆海波涛渐渐深,一回归梦抵千金。lù hǎi bō tāo jiàn jiàn shēn,yī huí guī mèng dǐ qiān jīn。
路傍草色休多事,墙外莺声肯有心。lù bàng cǎo sè xiū duō shì,qiáng wài yīng shēng kěn yǒu xīn。
日晚向隅悲断梗,夜阑浇酒哭知音。rì wǎn xiàng yú bēi duàn gěng,yè lán jiāo jiǔ kū zhī yīn。
贪财败阵谁相悉,鲍叔如今不可寻。tān cái bài zhèn shuí xiāng xī,bào shū rú jīn bù kě xún。

送溪州使君

罗隐

兵寇伤残国力衰,就中南土藉良医。bīng kòu shāng cán guó lì shuāi,jiù zhōng nán tǔ jí liáng yī。
凤衔泥诏辞丹阙,雕倚霜风上画旗。fèng xián ní zhào cí dān quē,diāo yǐ shuāng fēng shàng huà qí。
官职不须轻远地,生灵只是计临时。guān zhí bù xū qīng yuǎn dì,shēng líng zhǐ shì jì lín shí。
灞桥酒盏黔巫月,从此江心两所思。bà qiáo jiǔ zhǎn qián wū yuè,cóng cǐ jiāng xīn liǎng suǒ sī。

送霅川郑员外

罗隐

明时塞诏列分麾,东拥朱轮出帝畿。míng shí sāi zhào liè fēn huī,dōng yōng zhū lún chū dì jī。
铜虎贵提天子印,银鱼荣傍老莱衣。tóng hǔ guì tí tiān zi yìn,yín yú róng bàng lǎo lái yī。
歌听茗坞春山暖,诗咏蘋洲暮鸟飞。gē tīng míng wù chūn shān nuǎn,shī yǒng píng zhōu mù niǎo fēi。
知有掖垣南步在,可能须待政成归。zhī yǒu yē yuán nán bù zài,kě néng xū dài zhèng chéng guī。

酬寄右司李员外

罗隐

当年忆见桂枝春,自此清途未四旬。dāng nián yì jiàn guì zhī chūn,zì cǐ qīng tú wèi sì xún。
左省望高推健笔,右曹官重得名人。zuǒ shěng wàng gāo tuī jiàn bǐ,yòu cáo guān zhòng dé míng rén。
闲摛丽藻嫌秋兴,静猎遗编笑过秦。xián chī lì zǎo xián qiū xīng,jìng liè yí biān xiào guò qín。
犹把随和向泥滓,应怜疏散任天真。yóu bǎ suí hé xiàng ní zǐ,yīng lián shū sàn rèn tiān zhēn。

甘露寺火后

罗隐

六朝胜事已尘埃,犹有闲人怅望来。liù cháo shèng shì yǐ chén āi,yóu yǒu xián rén chàng wàng lái。
只道鬼神能护物,不知龙象自成灰。zhǐ dào guǐ shén néng hù wù,bù zhī lóng xiàng zì chéng huī。
犀惭水府浑非怪,燕说吴宫未是灾。xī cán shuǐ fǔ hún fēi guài,yàn shuō wú gōng wèi shì zāi。
还识平泉故侯否,一生踪迹比楼台。hái shí píng quán gù hóu fǒu,yī shēng zōng jì bǐ lóu tái。

春日登上元石头故城

罗隐

万里伤心极目春,东南王气只逡巡。wàn lǐ shāng xīn jí mù chūn,dōng nán wáng qì zhǐ qūn xún。
野花相笑落满地,山鸟自惊啼傍人。yě huā xiāng xiào luò mǎn dì,shān niǎo zì jīng tí bàng rén。
谩道城池须险阻,可知豪杰亦埃尘。mán dào chéng chí xū xiǎn zǔ,kě zhī háo jié yì āi chén。
太平寺主惟轻薄,却把三公与贼臣。tài píng sì zhǔ wéi qīng báo,què bǎ sān gōng yǔ zéi chén。

冬暮寄裴郎中

罗隐

晓发星星入镜宜,早年容易近年悲。xiǎo fā xīng xīng rù jìng yí,zǎo nián róng yì jìn nián bēi。
敢言得事时将晚,只恐酬恩日渐迟。gǎn yán dé shì shí jiāng wǎn,zhǐ kǒng chóu ēn rì jiàn chí。
南国倾心应望速,东堂开口欲从谁。nán guó qīng xīn yīng wàng sù,dōng táng kāi kǒu yù cóng shuí。
仙郎旧有黄金约,沥胆隳肝更祷祈。xiān láng jiù yǒu huáng jīn yuē,lì dǎn huī gān gèng dǎo qí。

中元甲子以辛丑驾幸蜀四首

罗隐

子仪不起浑瑊亡,西幸谁人从武皇。zi yí bù qǐ hún jiān wáng,xī xìng shuí rén cóng wǔ huáng。
四海为家虽未远,九州多事竟难防。sì hǎi wèi jiā suī wèi yuǎn,jiǔ zhōu duō shì jìng nán fáng。
已闻旰食思真将,会待畋游致假王。yǐ wén gàn shí sī zhēn jiāng,huì dài tián yóu zhì jiǎ wáng。
应感两朝巡狩迹,绿槐端正驿荒凉。yīng gǎn liǎng cháo xún shòu jì,lǜ huái duān zhèng yì huāng liáng。

中元甲子以辛丑驾幸蜀四首

罗隐

爪牙柱石两俱销,一点渝尘九土摇。zhǎo yá zhù shí liǎng jù xiāo,yī diǎn yú chén jiǔ tǔ yáo。
敢恨甲兵为弃物,所嗟流品误清朝。gǎn hèn jiǎ bīng wèi qì wù,suǒ jiē liú pǐn wù qīng cháo。
几时睿算歼张角,何处愚人戴隗嚣?jǐ shí ruì suàn jiān zhāng jiǎo,hé chù yú rén dài kuí xiāo?
跪望嵏山重启告,可能馀烈不胜妖。guì wàng zōng shān zhòng qǐ gào,kě néng yú liè bù shèng yāo。

中元甲子以辛丑驾幸蜀四首

罗隐

邪气奔屯瑞气移,清平过尽到艰危。xié qì bēn tún ruì qì yí,qīng píng guò jǐn dào jiān wēi。
纵饶犬彘迷常理,不奈豺狼幸此时。zòng ráo quǎn zhì mí cháng lǐ,bù nài chái láng xìng cǐ shí。
九庙有灵思李令,三川悲忆恨张仪。jiǔ miào yǒu líng sī lǐ lìng,sān chuān bēi yì hèn zhāng yí。
可怜一曲还京乐,重对红蕉教蜀儿。kě lián yī qū hái jīng lè,zhòng duì hóng jiāo jiào shǔ ér。

中元甲子以辛丑驾幸蜀四首

罗隐

白丁攘臂犯长安,翠辇苍黄路屈盘。bái dīng rǎng bì fàn zhǎng ān,cuì niǎn cāng huáng lù qū pán。
丹凤有情尘外远,玉龙无迹渡头寒。dān fèng yǒu qíng chén wài yuǎn,yù lóng wú jì dù tóu hán。
静怜贵族谋身易,危惜文皇创业难。jìng lián guì zú móu shēn yì,wēi xī wén huáng chuàng yè nán。
不将不侯何计是,钓鱼船上泪阑干。bù jiāng bù hóu hé jì shì,diào yú chuán shàng lèi lán gàn。

题润州妙善前石羊

罗隐

紫髯桑盖此沉吟,很石犹存事可寻。zǐ rán sāng gài cǐ chén yín,hěn shí yóu cún shì kě xún。
汉鼎未安聊把手,楚醪虽满肯同心。hàn dǐng wèi ān liáo bǎ shǒu,chǔ láo suī mǎn kěn tóng xīn。
英雄已往时难问,苔藓何知日渐深。yīng xióng yǐ wǎng shí nán wèn,tái xiǎn hé zhī rì jiàn shēn。
还有市廛沽酒客,雀喧鸠聚话蹄涔。hái yǒu shì chán gū jiǔ kè,què xuān jiū jù huà tí cén。

登宛陵条风楼寄窦常侍

罗隐

乱罹时节懒登临,试借条风半日吟。luàn lí shí jié lǎn dēng lín,shì jiè tiáo fēng bàn rì yín。
只有远山含暖律,不知高阁动归心。zhǐ yǒu yuǎn shān hán nuǎn lǜ,bù zhī gāo gé dòng guī xīn。
溪喧晚棹千声浪,云护寒郊数丈阴。xī xuān wǎn zhào qiān shēng làng,yún hù hán jiāo shù zhàng yīn。
自笑疏慵似麇鹿,也教台上费黄金。zì xiào shū yōng shì jūn lù,yě jiào tái shàng fèi huáng jīn。

台城

罗隐

晚云阴映下空城,六代累累夕照明。wǎn yún yīn yìng xià kōng chéng,liù dài lèi lèi xī zhào míng。
玉井已干龙不起,金瓯虽破虎曾争。yù jǐng yǐ gàn lóng bù qǐ,jīn ōu suī pò hǔ céng zhēng。
亦知霸世才难得,却是蒙尘事最平。yì zhī bà shì cái nán dé,què shì méng chén shì zuì píng。
深谷作陵山作海,茂弘流辈莫伤情。shēn gǔ zuò líng shān zuò hǎi,mào hóng liú bèi mò shāng qíng。