古诗词

王寂

望月婆罗门引·元夕

王寂

小寒料峭,一番春意换年芳。xiǎo hán liào qiào,yī fān chūn yì huàn nián fāng。
蛾儿雪柳风光。é ér xuě liǔ fēng guāng。
开尽星桥铁锁,平地泻银潢。kāi jǐn xīng qiáo tiě suǒ,píng dì xiè yín huáng。
记当时行乐,年少如狂。jì dāng shí xíng lè,nián shǎo rú kuáng。
宦游异乡。huàn yóu yì xiāng。
对节物、只堪伤。duì jié wù zhǐ kān shāng。
冷落谯楼淡月,燕寝馀香。lěng luò qiáo lóu dàn yuè,yàn qǐn yú xiāng。
快呼伯雅,要洗我、穷愁九曲肠。kuài hū bó yǎ,yào xǐ wǒ qióng chóu jiǔ qū cháng。
休更问、勋业行藏。xiū gèng wèn xūn yè xíng cáng。

被檄平田讼投宿兔山院留题

王寂

人事绝纷譊,临轩面四郊。rén shì jué fēn náo,lín xuān miàn sì jiāo。
松风清不断,槐影密相交。sōng fēng qīng bù duàn,huái yǐng mì xiāng jiāo。
花蕊香蜂穴,芹泥落燕巢。huā ruǐ xiāng fēng xué,qín ní luò yàn cháo。
他年香火社,此地拟诛茅。tā nián xiāng huǒ shè,cǐ dì nǐ zhū máo。

中秋月下有感戏效乐天

王寂

此夜十分满,中秋万古情。cǐ yè shí fēn mǎn,zhōng qiū wàn gǔ qíng。
素娥应不老,苍鬓可怜生。sù é yīng bù lǎo,cāng bìn kě lián shēng。
追想欢呼处,翻成叹息声。zhuī xiǎng huān hū chù,fān chéng tàn xī shēng。
悲欢人自尔,月是一般明。bēi huān rén zì ěr,yuè shì yī bān míng。

送王平仲二首

王寂

潦倒少矍铄,臞儒馀愚迂。lǎo dào shǎo jué shuò,qú rú yú yú yū。
半面便健羡,无渠吾胡娱。bàn miàn biàn jiàn xiàn,wú qú wú hú yú。
袖手久不偶,铺书如枯株。xiù shǒu jiǔ bù ǒu,pù shū rú kū zhū。
索寞各作恶,呼车姑须臾。suǒ mò gè zuò è,hū chē gū xū yú。

送王平仲二首

王寂

放浪曩肮脏,囊装将长扬。fàng làng nǎng āng zàng,náng zhuāng jiāng zhǎng yáng。
偃蹇晚倦献,徜徉藏光茫。yǎn jiǎn wǎn juàn xiàn,cháng yáng cáng guāng máng。
着雨苦龃龉,苍茫荒羊肠。zhe yǔ kǔ jǔ yǔ,cāng máng huāng yáng cháng。
黯惨厌渐险,彷徨伤王阳。àn cǎn yàn jiàn xiǎn,páng huáng shāng wáng yáng。

沈州吊古

王寂

李唐遭百六,边事失经营。lǐ táng zāo bǎi liù,biān shì shī jīng yíng。
大氏十传世,辽人久弄兵。dà shì shí chuán shì,liáo rén jiǔ nòng bīng。
战场春草瘦,戍垒墓烟平。zhàn chǎng chūn cǎo shòu,shù lěi mù yān píng。
今日归皇化,居民自乐生。jīn rì guī huáng huà,jū mín zì lè shēng。

留寺壁

王寂

断桥环曲水,萧寺枕横坡。duàn qiáo huán qū shuǐ,xiāo sì zhěn héng pō。
佛壁书蜗篆,僧窗网雀罗。fú bì shū wō zhuàn,sēng chuāng wǎng què luó。
天高延月久,地润得春多。tiān gāo yán yuè jiǔ,dì rùn dé chūn duō。
粥板催行李,驱驰奈老何。zhōu bǎn cuī xíng lǐ,qū chí nài lǎo hé。

题药师院

王寂

富贵刹那顷,兴亡瞬息中。fù guì shā nà qǐng,xīng wáng shùn xī zhōng。
当年秦女第,浩劫梵王宫。dāng nián qín nǚ dì,hào jié fàn wáng gōng。
翠阁铅华歇,朱门锦绣空。cuì gé qiān huá xiē,zhū mén jǐn xiù kōng。
给园与祇树,千古共高风。gěi yuán yǔ qí shù,qiān gǔ gòng gāo fēng。

鸡儿花

王寂

花有鸡儿号,形殊意却同。huā yǒu jī ér hào,xíng shū yì què tóng。
封包敷玉卵,含蕊啄秋虫。fēng bāo fū yù luǎn,hán ruǐ zhuó qiū chóng。
影卧夜栖月,头骈晓舞风。yǐng wò yè qī yuè,tóu pián xiǎo wǔ fēng。
但令无夭折,甘作白头翁。dàn lìng wú yāo zhé,gān zuò bái tóu wēng。

寄王周拙道人

王寂

几年风浪汨迷津,一息烟霞遂隐沦。jǐ nián fēng làng mì mí jīn,yī xī yān xiá suì yǐn lún。
结屋正宜居子午,投巾聊复记庚申。jié wū zhèng yí jū zi wǔ,tóu jīn liáo fù jì gēng shēn。
儿孙又继平生志,姑妇能甘抵死贫。ér sūn yòu jì píng shēng zhì,gū fù néng gān dǐ sǐ pín。
邂逅相逢应笑我,苍头华发走红尘。xiè hòu xiāng féng yīng xiào wǒ,cāng tóu huá fā zǒu hóng chén。

寄李致美

王寂

别来岁月遽如许,鳞羽沈浮绝往还。bié lái suì yuè jù rú xǔ,lín yǔ shěn fú jué wǎng hái。
款接清谈思寓直,未忘习气梦催班。kuǎn jiē qīng tán sī yù zhí,wèi wàng xí qì mèng cuī bān。
信知天上玉堂好,何似江西道院闲。xìn zhī tiān shàng yù táng hǎo,hé shì jiāng xī dào yuàn xián。
他日相逢能似旧,只应君眼与南山。tā rì xiāng féng néng shì jiù,zhǐ yīng jūn yǎn yǔ nán shān。

受谏职夜久不寐

王寂

责重还忧力不任,中宵未寝念之深。zé zhòng hái yōu lì bù rèn,zhōng xiāo wèi qǐn niàn zhī shēn。
姚虞已拱垂衣手,山甫空劳补衮心。yáo yú yǐ gǒng chuí yī shǒu,shān fǔ kōng láo bǔ gǔn xīn。
仗马不鸣羞短豆,野麋有志老长林。zhàng mǎ bù míng xiū duǎn dòu,yě mí yǒu zhì lǎo zhǎng lín。
横身会有涓埃报,莫笑年来便学喑。héng shēn huì yǒu juān āi bào,mò xiào nián lái biàn xué yīn。

予叨谏员恨无补报矧年来归计未成昼夕梗于胸中作诗以见意

王寂

漏尽钟鸣谁执咎,望轻责重难为功。lòu jǐn zhōng míng shuí zhí jiù,wàng qīng zé zhòng nán wèi gōng。
老蚕无地可作茧,惊雁见月思伤弓。lǎo cán wú dì kě zuò jiǎn,jīng yàn jiàn yuè sī shāng gōng。
言忠政恐祝三佞,句好岂辞黄九穷。yán zhōng zhèng kǒng zhù sān nìng,jù hǎo qǐ cí huáng jiǔ qióng。
吾非匏瓜能不食,朝暮喜怒从狙公。wú fēi páo guā néng bù shí,cháo mù xǐ nù cóng jū gōng。

至新蔡寓居开元寺暇日与文伯起登经楼赋诗寺壁旧有秦少游题咏计其年尚少于此作学官当时坡谷钜公皆推重意为远到而竟不然所谓方行万里出门车折轴惜哉

王寂

往昔秦郎妙天下,淹留尝倚仲宣楼。wǎng xī qín láng miào tiān xià,yān liú cháng yǐ zhòng xuān lóu。
长材不用虎为鼠,塌翼竟从蜩与鸠。zhǎng cái bù yòng hǔ wèi shǔ,tā yì jìng cóng tiáo yǔ jiū。
夭矫飞云蜕仙骨,连卷雌霓落墙头。yāo jiǎo fēi yún tuì xiān gǔ,lián juǎn cí ní luò qiáng tóu。
世闲玉人岂复有,应与晁张地下游。shì xián yù rén qǐ fù yǒu,yīng yǔ cháo zhāng dì xià yóu。

初倒蔡下已有春意

王寂

向辞北阙犹飞雪,及到南州便得春。xiàng cí běi quē yóu fēi xuě,jí dào nán zhōu biàn dé chūn。
知有胜游供胜具,况宜闲处著闲身。zhī yǒu shèng yóu gōng shèng jù,kuàng yí xián chù zhù xián shēn。
江湖且作龟鱼主,天地能容虮虱臣。jiāng hú qiě zuò guī yú zhǔ,tiān dì néng róng jǐ shī chén。
兀坐静思心语口,此来无愧汝阳人。wù zuò jìng sī xīn yǔ kǒu,cǐ lái wú kuì rǔ yáng rén。

巩义卿游学蔡下积年今虽老豪气不除此州因兵火后乡校几废义卿独能徒步千里请所费于有司今复告成亦可谓能张吾军者也

王寂

泮宫俎豆几息矣,极力赞成时乃功。pàn gōng zǔ dòu jǐ xī yǐ,jí lì zàn chéng shí nǎi gōng。
词源滔滔注绝壑,侠气凛凛凌层空。cí yuán tāo tāo zhù jué hè,xiá qì lǐn lǐn líng céng kōng。
乡人敢易苏季子,坐客尽惊陈孟公。xiāng rén gǎn yì sū jì zi,zuò kè jǐn jīng chén mèng gōng。
相见明年春更好,杏园人醉马嘶风。xiāng jiàn míng nián chūn gèng hǎo,xìng yuán rén zuì mǎ sī fēng。

方山闻有代者坐中或至潸然

王寂

五年不去任推挤,惭愧铅刀试割鸡。wǔ nián bù qù rèn tuī jǐ,cán kuì qiān dāo shì gē jī。
妻子久甘尘满甑,儿童尝笑醉如泥。qī zi jiǔ gān chén mǎn zèng,ér tóng cháng xiào zuì rú ní。
恨无遗爱宽齐市,空有馀愚汗冉溪。hèn wú yí ài kuān qí shì,kōng yǒu yú yú hàn rǎn xī。
此去会应书下考,於潜痴女勿轻啼。cǐ qù huì yīng shū xià kǎo,yú qián chī nǚ wù qīng tí。

思归

王寂

擢贾之发罪莫数,君恩犹许牧边州。zhuó jiǎ zhī fā zuì mò shù,jūn ēn yóu xǔ mù biān zhōu。
梦寻蓟北山深处,身在淮西天尽头。mèng xún jì běi shān shēn chù,shēn zài huái xī tiān jǐn tóu。
袖手不应书咄咄,乞骸端欲榜休休。xiù shǒu bù yīng shū duō duō,qǐ hái duān yù bǎng xiū xiū。
求田问舍真良策,卧地还胜百尺楼。qiú tián wèn shě zhēn liáng cè,wò dì hái shèng bǎi chǐ lóu。

夜宿淮阴城下

王寂

将军旗鼓渡中流,明旦孤城土一丘。jiāng jūn qí gǔ dù zhōng liú,míng dàn gū chéng tǔ yī qiū。
埋没游魂随野草,烦冤新鬼哭沙洲。mái méi yóu hún suí yě cǎo,fán yuān xīn guǐ kū shā zhōu。
坐看赤壁飞灰灭,行想金陵王气收。zuò kàn chì bì fēi huī miè,xíng xiǎng jīn líng wáng qì shōu。
惟有多情淮上月,夜深还照女墙头。wéi yǒu duō qíng huái shàng yuè,yè shēn hái zhào nǚ qiáng tóu。

故人翟仲谋潦倒场屋今复见之所异于昔者苍颜白发耳适以诗陈情辄次其韵因以勉之

王寂

忆昔妙年仝射策,今谁存者苦无多。yì xī miào nián tóng shè cè,jīn shuí cún zhě kǔ wú duō。
酆城久矣埋长剑,陶壁依然挂短梭。fēng chéng jiǔ yǐ mái zhǎng jiàn,táo bì yī rán guà duǎn suō。
铅椠功夫真戏耳,齑盐活计奈贫何。qiān qiàn gōng fū zhēn xì ěr,jī yán huó jì nài pín hé。
鹏图九万平生事,老翮青云尚可摩。péng tú jiǔ wàn píng shēng shì,lǎo hé qīng yún shàng kě mó。
1871234567»