古诗词

戴良

送班景道

戴良

乡邦南北异,姓字独先知。xiāng bāng nán běi yì,xìng zì dú xiān zhī。
忽见还成别,重逢总未期。hū jiàn hái chéng bié,zhòng féng zǒng wèi qī。
路分残雨外,马度夕阳时。lù fēn cán yǔ wài,mǎ dù xī yáng shí。
莫动林居兴,辕门新拜师。mò dòng lín jū xīng,yuán mén xīn bài shī。

经金绳废寺

戴良

寂寞唐朝寺,频年客到稀。jì mò táng cháo sì,pín nián kè dào xī。
空山孤殿在,荒径一僧归。kōng shān gū diàn zài,huāng jìng yī sēng guī。
苔色骄秋雨,松声振夕晖。tái sè jiāo qiū yǔ,sōng shēng zhèn xī huī。
惊乌初有托,近亦出林飞。jīng wū chū yǒu tuō,jìn yì chū lín fēi。

鄮城逢故人

戴良

一别无消息,谁知住此城。yī bié wú xiāo xī,shuí zhī zhù cǐ chéng。
忽逢难面认,骤语各心惊。hū féng nán miàn rèn,zhòu yǔ gè xīn jīng。
身世丹衷折,干戈白发生。shēn shì dān zhōng zhé,gàn gē bái fā shēng。
凭君陈往事,相看重含情。píng jūn chén wǎng shì,xiāng kàn zhòng hán qíng。

寄胡仲孚

戴良

客里游从近十年,一时朋旧羡君贤。kè lǐ yóu cóng jìn shí nián,yī shí péng jiù xiàn jūn xián。
学通上古长桑术,道悟《南华》散栎篇。xué tōng shàng gǔ zhǎng sāng shù,dào wù nán huá sàn lì piān。
交久直看书似笋,爱深时借笔如椽。jiāo jiǔ zhí kàn shū shì sǔn,ài shēn shí jiè bǐ rú chuán。
白头归倚西风立,一度相思一惘然。bái tóu guī yǐ xī fēng lì,yī dù xiāng sī yī wǎng rán。

承君衡叔干远送赋此以别

戴良

长风吹度海东边,惯听潮声已十年。zhǎng fēng chuī dù hǎi dōng biān,guàn tīng cháo shēng yǐ shí nián。
往事免成尘扑面,新愁唯有雪盈颠。wǎng shì miǎn chéng chén pū miàn,xīn chóu wéi yǒu xuě yíng diān。
半生望眼迷辽鹤,一夜归心到蜀鹃。bàn shēng wàng yǎn mí liáo hè,yī yè guī xīn dào shǔ juān。
远赋《骊驹》惭二妙,纵歌安得酒如川。yuǎn fù lí jū cán èr miào,zòng gē ān dé jiǔ rú chuān。

寄胡舜咨

戴良

曾著宫袍赋《上林》,一朝归卧白云深。céng zhù gōng páo fù shàng lín,yī cháo guī wò bái yún shēn。
昂昂老鹤鸣皋态,耿耿惊鸿避弋心。áng áng lǎo hè míng gāo tài,gěng gěng jīng hóng bì yì xīn。
病起尚馀颁送药,客过时共赐来金。bìng qǐ shàng yú bān sòng yào,kè guò shí gòng cì lái jīn。
乡邦珍重斯文寄,莫为愁多鬓雪侵。xiāng bāng zhēn zhòng sī wén jì,mò wèi chóu duō bìn xuě qīn。

寄俞伯熊兼柬李仲彬

戴良

东郭先生最老成,天才久已负时名。dōng guō xiān shēng zuì lǎo chéng,tiān cái jiǔ yǐ fù shí míng。
能诗不减唐工部,解酒浑如晋步兵。néng shī bù jiǎn táng gōng bù,jiě jiǔ hún rú jìn bù bīng。
塞上征鸿高避弋,海东归鹤暗闻声。sāi shàng zhēng hóng gāo bì yì,hǎi dōng guī hè àn wén shēng。
比邻喜有知心客,一夜弹棋直到明。bǐ lín xǐ yǒu zhī xīn kè,yī yè dàn qí zhí dào míng。

寄郑彦博

戴良

礼帙初携入奉常,濯缨又复向沧浪。lǐ zhì chū xié rù fèng cháng,zhuó yīng yòu fù xiàng cāng làng。
匡时未必惭长□,抚事无如归故乡。kuāng shí wèi bì cán zhǎng,fǔ shì wú rú guī gù xiāng。
雨钓海头机已息,云根谷口鬓俱苍。yǔ diào hǎi tóu jī yǐ xī,yún gēn gǔ kǒu bìn jù cāng。
客来若也询馀计,题得新诗满草堂。kè lái ruò yě xún yú jì,tí dé xīn shī mǎn cǎo táng。

怀宋庸庵

戴良

《麦秀》歌残已白头,逢人犹自说东周。mài xiù gē cán yǐ bái tóu,féng rén yóu zì shuō dōng zhōu。
风尘澒洞遗黎老,草木凋伤故国秋。fēng chén hòng dòng yí lí lǎo,cǎo mù diāo shāng gù guó qiū。
祖逖念时空击楫,仲宣多难但登楼。zǔ tì niàn shí kōng jī jí,zhòng xuān duō nán dàn dēng lóu。
何当去逐骑麟客,被发同为汗漫游。hé dāng qù zhú qí lín kè,bèi fā tóng wèi hàn màn yóu。

怀滑撄宁

戴良

海日苍凉两鬓丝,异乡飘泊已多时。hǎi rì cāng liáng liǎng bìn sī,yì xiāng piāo pō yǐ duō shí。
欲为散木居官道,故托长桑说上池。yù wèi sàn mù jū guān dào,gù tuō zhǎng sāng shuō shàng chí。
蜀客著书人岂识,韩公卖药世偏知。shǔ kè zhù shū rén qǐ shí,hán gōng mài yào shì piān zhī。
道涂同是伤心者,只合相从赋《黍离》。dào tú tóng shì shāng xīn zhě,zhǐ hé xiāng cóng fù shǔ lí。

怀项彦昌

戴良

渭树江云每忆君,别来惟见白头新。wèi shù jiāng yún měi yì jūn,bié lái wéi jiàn bái tóu xīn。
百年谁是知心者,千里同为叹世人。bǎi nián shuí shì zhī xīn zhě,qiān lǐ tóng wèi tàn shì rén。
内景琴心筼谷夜,外丹火候杏园晨。nèi jǐng qín xīn yún gǔ yè,wài dān huǒ hòu xìng yuán chén。
极知养道多馀暇,何得长生及老身。jí zhī yǎng dào duō yú xiá,hé dé zhǎng shēng jí lǎo shēn。

题高节书院

戴良

万丈层厓置屋牢,子陵冢墓压灵鳌。wàn zhàng céng yá zhì wū láo,zi líng zhǒng mù yā líng áo。
绕庭云气皆山雨,满壑风声是海涛。rào tíng yún qì jiē shān yǔ,mǎn hè fēng shēng shì hǎi tāo。
隐德昔烦天使下,祠光今并客星高。yǐn dé xī fán tiān shǐ xià,cí guāng jīn bìng kè xīng gāo。
回头却忆当年事,几度舂陵鬼夜号。huí tóu què yì dāng nián shì,jǐ dù chōng líng guǐ yè hào。

咏怀古迹

戴良

客来慎勿说姑苏,吊古令人百感俱。kè lái shèn wù shuō gū sū,diào gǔ lìng rén bǎi gǎn jù。
已讶当年尝越胆,更堪此日听《吴趋》。yǐ yà dāng nián cháng yuè dǎn,gèng kān cǐ rì tīng wú qū。
荒台鹿下江声咽,古木乌啼月影孤。huāng tái lù xià jiāng shēng yàn,gǔ mù wū tí yuè yǐng gū。
欲问阖闾埋葬地,五湖东畔已荒芜。yù wèn hé lǘ mái zàng dì,wǔ hú dōng pàn yǐ huāng wú。

哭陈夷白二首

戴良

白发江湖一病身,平生精力瘁斯文。bái fā jiāng hú yī bìng shēn,píng shēng jīng lì cuì sī wén。
师门伟器今馀几,藩国奇才独数君。shī mén wěi qì jīn yú jǐ,fān guó qí cái dú shù jūn。
共爱辞华追董贾,肯将出处累机云。gòng ài cí huá zhuī dǒng jiǎ,kěn jiāng chū chù lèi jī yún。
生刍不到黄琼墓,目极五湖西日曛。shēng chú bù dào huáng qióng mù,mù jí wǔ hú xī rì xūn。

哭陈夷白二首

戴良

老我归来托远林,仙桡犹泛五湖深。lǎo wǒ guī lái tuō yuǎn lín,xiān ráo yóu fàn wǔ hú shēn。
身名已喜全离乱,生死俄闻变古今。shēn míng yǐ xǐ quán lí luàn,shēng sǐ é wén biàn gǔ jīn。
悬榻空馀徐孺恨,绝弦真乱伯牙心。xuán tà kōng yú xú rú hèn,jué xián zhēn luàn bó yá xīn。
无端又向溪桥立,望断秋鸿泪满襟。wú duān yòu xiàng xī qiáo lì,wàng duàn qiū hóng lèi mǎn jīn。

插秧妇

戴良

青袱蒙头作野妆,轻移莲步水云乡。qīng fú méng tóu zuò yě zhuāng,qīng yí lián bù shuǐ yún xiāng。
裙翻蛱蝶随风舞,手学蜻蜓点水忙。qún fān jiá dié suí fēng wǔ,shǒu xué qīng tíng diǎn shuǐ máng。
紧束暖烟青满地,细分春雨绿成行。jǐn shù nuǎn yān qīng mǎn dì,xì fēn chūn yǔ lǜ chéng xíng。
村歌欲和声难调,羞杀扬鞭马上郎。cūn gē yù hé shēng nán diào,xiū shā yáng biān mǎ shàng láng。

送陈仲宣东还

戴良

长途漠漠思凄凄,人尽东还我独西。zhǎng tú mò mò sī qī qī,rén jǐn dōng hái wǒ dú xī。
家在江南消息断,烦君问讯重悲啼。jiā zài jiāng nán xiāo xī duàn,fán jūn wèn xùn zhòng bēi tí。

秋思

戴良

往事分明似梦中,敝衣破帽立西风。wǎng shì fēn míng shì mèng zhōng,bì yī pò mào lì xī fēng。
河流不为愁人计,势逐长江日夜东。hé liú bù wèi chóu rén jì,shì zhú zhǎng jiāng rì yè dōng。

忆汪遁斋二首

戴良

四明羁客近如何,别去今才一月过。sì míng jī kè jìn rú hé,bié qù jīn cái yī yuè guò。
记得小斋多野色,豆花阴里唱离歌。jì dé xiǎo zhāi duō yě sè,dòu huā yīn lǐ chàng lí gē。

忆汪遁斋二首

戴良

一身独向中原去,每到前涂忆故知。yī shēn dú xiàng zhōng yuán qù,měi dào qián tú yì gù zhī。
折得柳条无寄者,小桥东畔立多时。zhé dé liǔ tiáo wú jì zhě,xiǎo qiáo dōng pàn lì duō shí。
1831234567»