古诗词

王世贞

寄少保殷公

王世贞

春酒如渑花满枝,醉谈归傅赐金时。chūn jiǔ rú miǎn huā mǎn zhī,zuì tán guī fù cì jīn shí。
天容弘景山中相,人识留侯帝者师。tiān róng hóng jǐng shān zhōng xiāng,rén shí liú hóu dì zhě shī。
听罢齐风知再表,秉来周礼未全施。tīng bà qí fēng zhī zài biǎo,bǐng lái zhōu lǐ wèi quán shī。
亦知咄咄非公事,海内苍生正系思。yì zhī duō duō fēi gōng shì,hǎi nèi cāng shēng zhèng xì sī。

岭右张羽王明府邀合郡诸名胜会饯虎丘时江右龙司理亦集辄成二章为谢

王世贞

府公高宴入春开,江左风流异代才。fǔ gōng gāo yàn rù chūn kāi,jiāng zuǒ fēng liú yì dài cái。
茂苑自骄群玉聚,桂林初见一枝来。mào yuàn zì jiāo qún yù jù,guì lín chū jiàn yī zhī lái。
分题竞胜灯前草,欲折还含雪后梅。fēn tí jìng shèng dēng qián cǎo,yù zhé hái hán xuě hòu méi。
赢得班生仙骨在,手携星藻向三台。yíng dé bān shēng xiān gǔ zài,shǒu xié xīng zǎo xiàng sān tái。

岭右张羽王明府邀合郡诸名胜会饯虎丘时江右龙司理亦集辄成二章为谢

王世贞

春山如黛水如罗,胜会还期胜地过。chūn shān rú dài shuǐ rú luó,shèng huì hái qī shèng dì guò。
南斗文随龙剑出,西山爽为马曹多。nán dòu wén suí lóng jiàn chū,xī shān shuǎng wèi mǎ cáo duō。
生公石冷思眠甚,陆羽泉遥奈渴何。shēng gōng shí lěng sī mián shén,lù yǔ quán yáo nài kě hé。
闻道阳春饶丽藻,阿谁先付雪儿歌。wén dào yáng chūn ráo lì zǎo,ā shuí xiān fù xuě ér gē。

寄调许殿卿左史

王世贞

㟙湖春水读书堂,谢客时时懒下床。zé hú chūn shuǐ dú shū táng,xiè kè shí shí lǎn xià chuáng。
稍出新篇曾御李,初携小妇为辞梁。shāo chū xīn piān céng yù lǐ,chū xié xiǎo fù wèi cí liáng。
贪听半语游僧偈,尽释南中奉使装。tān tīng bàn yǔ yóu sēng jì,jǐn shì nán zhōng fèng shǐ zhuāng。
便是相逢能解脱,已应无泪傍山阳。biàn shì xiāng féng néng jiě tuō,yǐ yīng wú lèi bàng shān yáng。

喜少师徐公杨公二子并成进士

王世贞

莫疑天意薄苍生,社稷功存退始轻。mò yí tiān yì báo cāng shēng,shè jì gōng cún tuì shǐ qīng。
契阔累朝鱼水旧,参差昭代凤毛成。qì kuò lèi cháo yú shuǐ jiù,cān chà zhāo dài fèng máo chéng。
双开绿野泥金色,并武青云振玉声。shuāng kāi lǜ yě ní jīn sè,bìng wǔ qīng yún zhèn yù shēng。
不独两家乔木在,中兴今见世臣名。bù dú liǎng jiā qiáo mù zài,zhōng xīng jīn jiàn shì chén míng。

过桃源作

王世贞

沙深老树欲全髡,湍急停云势若奔。shā shēn lǎo shù yù quán kūn,tuān jí tíng yún shì ruò bēn。
仅有堤存如瓠子,几曾花发号桃源。jǐn yǒu dī cún rú hù zi,jǐ céng huā fā hào táo yuán。
天过淮海疑全别,水出昆仑已自浑。tiān guò huái hǎi yí quán bié,shuǐ chū kūn lún yǐ zì hún。
却忆故乡诸季在,接䍦颠倒辟疆园。què yì gù xiāng zhū jì zài,jiē lí diān dào pì jiāng yuán。

阻风彭城下洪

王世贞

信宿维舟阻急湍,丛祠赛鼓问祈安。xìn sù wéi zhōu zǔ jí tuān,cóng cí sài gǔ wèn qí ān。
风狂怪石低昂见,渚枉荒山向背看。fēng kuáng guài shí dī áng jiàn,zhǔ wǎng huāng shān xiàng bèi kàn。
久仗束书成客计,还呼卮酒断愁端。jiǔ zhàng shù shū chéng kè jì,hái hū zhī jiǔ duàn chóu duān。
彭城咫尺君休拟,老惯人间行路难。péng chéng zhǐ chǐ jūn xiū nǐ,lǎo guàn rén jiān xíng lù nán。

初自彭城山行闻莺

王世贞

水宿逶迤不计程,有无春事未分明。shuǐ sù wēi yí bù jì chéng,yǒu wú chūn shì wèi fēn míng。
白门渡口逢三月,黄鸟行边始一声。bái mén dù kǒu féng sān yuè,huáng niǎo xíng biān shǐ yī shēng。
句向清时稀感慨,官因迟暮减心情。jù xiàng qīng shí xī gǎn kǎi,guān yīn chí mù jiǎn xīn qíng。
祇园桃李花如锦,只为游人特底生。qí yuán táo lǐ huā rú jǐn,zhǐ wèi yóu rén tè dǐ shēng。

河间道中

王世贞

历乱鸣鸡夜未阑,客程何处不加餐。lì luàn míng jī yè wèi lán,kè chéng hé chù bù jiā cān。
担头书卷风时堕,马首桃花云并残。dān tóu shū juǎn fēng shí duò,mǎ shǒu táo huā yún bìng cán。
望国望乡春思杂,中寒中暑客衣难。wàng guó wàng xiāng chūn sī zá,zhōng hán zhōng shǔ kè yī nán。
河间正是班班地,衰鬓朱帘懒向看。hé jiān zhèng shì bān bān dì,shuāi bìn zhū lián lǎn xiàng kàn。

送王太史胤昌册封关内便道省寿太夫人

王世贞

玉节新从北极开,彩衣仍出尚方裁。yù jié xīn cóng běi jí kāi,cǎi yī réng chū shàng fāng cái。
犹龙紫气将西度,如带黄河自北来。yóu lóng zǐ qì jiāng xī dù,rú dài huáng hé zì běi lái。
岳色昼晴回菡萏,珂声春晓散蓬莱。yuè sè zhòu qíng huí hàn dàn,kē shēng chūn xiǎo sàn péng lái。
称觞不贷夷门酒,分得君王露一杯。chēng shāng bù dài yí mén jiǔ,fēn dé jūn wáng lù yī bēi。

送少宰刘公宪谦迁南大司空

王世贞

凤池分手惜飞蓬,平土留京地望雄。fèng chí fēn shǒu xī fēi péng,píng tǔ liú jīng dì wàng xióng。
启自山公传吏部,班应云母隔司空。qǐ zì shān gōng chuán lì bù,bān yīng yún mǔ gé sī kōng。
鹓行八座星辰表,鹢首三江暮霭中。yuān xíng bā zuò xīng chén biǎo,yì shǒu sān jiāng mù ǎi zhōng。
我欲无言浑未得,可应桃李忘春风。wǒ yù wú yán hún wèi dé,kě yīng táo lǐ wàng chūn fēng。

王学士元驭留饮花下作

王世贞

学士高斋傍玉清,入门幽兴剧纵横。xué shì gāo zhāi bàng yù qīng,rù mén yōu xīng jù zòng héng。
已拚芍药似人老,忽送榴花令眼明。yǐ pàn sháo yào shì rén lǎo,hū sòng liú huā lìng yǎn míng。
文酒竟成吾党事,笑谈真见故乡情。wén jiǔ jìng chéng wú dǎng shì,xiào tán zhēn jiàn gù xiāng qíng。
毋惊百遍相过语,若到郇厨体自轻。wú jīng bǎi biàn xiāng guò yǔ,ruò dào huán chú tǐ zì qīng。

端午日楚人丘户部汝谦要饮显灵宫即事

王世贞

逃暑仙都静不扃,杂花红雾昼冥冥。táo shǔ xiān dōu jìng bù jiōng,zá huā hóng wù zhòu míng míng。
彩丝留景真堪续,白苎含薰且细听。cǎi sī liú jǐng zhēn kān xù,bái zhù hán xūn qiě xì tīng。
酹屈怀沙人渐少,辟兵飞警事初宁。lèi qū huái shā rén jiàn shǎo,pì bīng fēi jǐng shì chū níng。
从他稚子行觞数,楚客于今肯爱醒。cóng tā zhì zi xíng shāng shù,chǔ kè yú jīn kěn ài xǐng。

江右彭翼射策不第俟予至都投诗为贽即日告归答赠一首

王世贞

寂寂公车意未平,为谁骧首忽雄鸣。jì jì gōng chē yì wèi píng,wèi shuí xiāng shǒu hū xióng míng。
才高一出能同调,客好何妨与借名。cái gāo yī chū néng tóng diào,kè hǎo hé fáng yǔ jiè míng。
斗气丰城归自出,暮云湓浦到来生。dòu qì fēng chéng guī zì chū,mù yún pén pǔ dào lái shēng。
他时莫诧安昌旧,籍甚声华在汉京。tā shí mò chà ān chāng jiù,jí shén shēng huá zài hàn jīng。

少宰学士陶公虞臣挽章

王世贞

五月輀旌发上都,群公雪涕万人呼。wǔ yuè ér jīng fā shàng dōu,qún gōng xuě tì wàn rén hū。
仍开地下修文馆,不拜宫中续命符。réng kāi dì xià xiū wén guǎn,bù bài gōng zhōng xù mìng fú。
吏部斗山初罢仰,君王雨露肯回枯。lì bù dòu shān chū bà yǎng,jūn wáng yǔ lù kěn huí kū。
从知续史心犹在,握手龙门事未孤。cóng zhī xù shǐ xīn yóu zài,wò shǒu lóng mén shì wèi gū。

寄答明卿使君

王世贞

谁言天远故人疏,尺一虽微意有馀。shuí yán tiān yuǎn gù rén shū,chǐ yī suī wēi yì yǒu yú。
信过衡阳那是雁,书从蛮府不呼鱼。xìn guò héng yáng nà shì yàn,shū cóng mán fǔ bù hū yú。
衰颜近日红从借,劲发安霜绿自如。shuāi yán jìn rì hóng cóng jiè,jìn fā ān shuāng lǜ zì rú。
共道楚工今识察,莫将清泪染琼琚。gòng dào chǔ gōng jīn shí chá,mò jiāng qīng lèi rǎn qióng jū。

送吴城归吴

王世贞

季子揖余归故园,懒骑羸马傍人门。jì zi yī yú guī gù yuán,lǎn qí léi mǎ bàng rén mén。
燕中貂敝那曾怨,吴下猿惊且莫论。yàn zhōng diāo bì nà céng yuàn,wú xià yuán jīng qiě mò lùn。
唯是客星时失职,况多才鬼未招魂。wéi shì kè xīng shí shī zhí,kuàng duō cái guǐ wèi zhāo hún。
衡荆也自饶功业,细拓黄庭倒绿尊。héng jīng yě zì ráo gōng yè,xì tuò huáng tíng dào lǜ zūn。

予与自闽明卿自贵同日书至有感

王世贞

参差青鸟建章宫,忽有瑶音慰转蓬。cān chà qīng niǎo jiàn zhāng gōng,hū yǒu yáo yīn wèi zhuǎn péng。
两地虹霓书远近,各天雷雨剑雌雄。liǎng dì hóng ní shū yuǎn jìn,gè tiān léi yǔ jiàn cí xióng。
俱夸拙宦身犹在,且喜加餐字每同。jù kuā zhuō huàn shēn yóu zài,qiě xǐ jiā cān zì měi tóng。
寄语图南争矫翼,燕台四起大王风。jì yǔ tú nán zhēng jiǎo yì,yàn tái sì qǐ dà wáng fēng。

予与自闽明卿自贵同日书至有感

王世贞

故人岭海尚栖迟,九列虽叨敢道宜。gù rén lǐng hǎi shàng qī chí,jiǔ liè suī dāo gǎn dào yí。
季重有书方悔侠,伟长中论未逢知。jì zhòng yǒu shū fāng huǐ xiá,wěi zhǎng zhōng lùn wèi féng zhī。
谁偏谢豹啼丹地,并许娵隅托素时。shuí piān xiè bào tí dān dì,bìng xǔ jū yú tuō sù shí。
莫怪承恩还避辇,至今犹自怯蛾眉。mò guài chéng ēn hái bì niǎn,zhì jīn yóu zì qiè é méi。

送御史大夫馀姚赵公领南台

王世贞

晓传除命下明堂,西第停钟减舞行。xiǎo chuán chú mìng xià míng táng,xī dì tíng zhōng jiǎn wǔ xíng。
此去风棱归独坐,向来霜色满南床。cǐ qù fēng léng guī dú zuò,xiàng lái shuāng sè mǎn nán chuáng。
千乌旧是台城侣,一鹤居然御史装。qiān wū jiù shì tái chéng lǚ,yī hè jū rán yù shǐ zhuāng。
见说太平堤上树,廪秋犹自拂云苍。jiàn shuō tài píng dī shàng shù,lǐn qiū yóu zì fú yún cāng。