古诗词

唐顺之

雪诗和苏韵十首

唐顺之

寒江我亦弄纤纤,岂是羊裘人姓严。hán jiāng wǒ yì nòng xiān xiān,qǐ shì yáng qiú rén xìng yán。
履处幸不露足趾,啮余真觉厌酸盐。lǚ chù xìng bù lù zú zhǐ,niè yú zhēn jué yàn suān yán。
紫云黄竹千年调,白屋朱门一样檐。zǐ yún huáng zhú qiān nián diào,bái wū zhū mén yī yàng yán。
高岫尽教遮盖尽,物情元自碍孤尖。gāo xiù jǐn jiào zhē gài jǐn,wù qíng yuán zì ài gū jiān。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

寒皋白草尚余纤,墐户村村似戒严。hán gāo bái cǎo shàng yú xiān,jìn hù cūn cūn shì jiè yán。
飞舞千峰山吐练,妆成几树木蒸盐。fēi wǔ qiān fēng shān tǔ liàn,zhuāng chéng jǐ shù mù zhēng yán。
病多消渴宜调茗,老巳捐书莫映檐。bìng duō xiāo kě yí diào míng,lǎo sì juān shū mò yìng yán。
强欲摛毫追小谢,词锋久避六朝尖。qiáng yù chī háo zhuī xiǎo xiè,cí fēng jiǔ bì liù cháo jiān。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

宛转素娥腰带纤,回飙似应舞节严。wǎn zhuǎn sù é yāo dài xiān,huí biāo shì yīng wǔ jié yán。
三冬怪事惊粤客,一夜凄风结解盐。sān dōng guài shì jīng yuè kè,yī yè qī fēng jié jiě yán。
厌说包羔欢锦帐,思分挟纩到穷檐。yàn shuō bāo gāo huān jǐn zhàng,sī fēn xié kuàng dào qióng yán。
擒胡此日堪乘便,谁夺祈连万仞尖。qín hú cǐ rì kān chéng biàn,shuí duó qí lián wàn rèn jiān。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

萧萧冻树晚諠鸦,门外谁来长者车。xiāo xiāo dòng shù wǎn xuān yā,mén wài shuí lái zhǎng zhě chē。
入夜俄惊千里月,开帘相对满空花。rù yè é jīng qiān lǐ yuè,kāi lián xiāng duì mǎn kōng huā。
东郭先生犹敝履,西关迁客正思家。dōng guō xiān shēng yóu bì lǚ,xī guān qiān kè zhèng sī jiā。
最怜渔父沧江畔,闲倚孤舟独挺叉。zuì lián yú fù cāng jiāng pàn,xián yǐ gū zhōu dú tǐng chā。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

一片寒原满树鸦,幽人掩户罢柴车。yī piàn hán yuán mǎn shù yā,yōu rén yǎn hù bà chái chē。
聊凭浊酒延春色,试向疏梅问腊花。liáo píng zhuó jiǔ yán chūn sè,shì xiàng shū méi wèn là huā。
草阁映来书几卷,江城积处月千家。cǎo gé yìng lái shū jǐ juǎn,jiāng chéng jī chù yuè qiān jiā。
此时忽忆荆溪道,云际双峰耸玉叉。cǐ shí hū yì jīng xī dào,yún jì shuāng fēng sǒng yù chā。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

初看朝采扬金鸦,倏见玄云隐日车。chū kàn cháo cǎi yáng jīn yā,shū jiàn xuán yún yǐn rì chē。
恰似幻师能作雾,却惊翳眼骤生花。qià shì huàn shī néng zuò wù,què jīng yì yǎn zhòu shēng huā。
缃编暂借檐前影,银阁常思梦里家。xiāng biān zàn jiè yán qián yǐng,yín gé cháng sī mèng lǐ jiā。
笑道非盐亦非白,禅机一指为君叉。xiào dào fēi yán yì fēi bái,chán jī yī zhǐ wèi jūn chā。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

空城无粟噪饥鸦,陌上纷纷正满车。kōng chéng wú sù zào jī yā,mò shàng fēn fēn zhèng mǎn chē。
积涧暗随泉并滴,入帘应与笔争花。jī jiàn àn suí quán bìng dī,rù lián yīng yǔ bǐ zhēng huā。
刍米骤高新岁价,柴扉旋扫野人家。chú mǐ zhòu gāo xīn suì jià,chái fēi xuán sǎo yě rén jiā。
客来此日须沽酒,梁上青钱那得叉。kè lái cǐ rì xū gū jiǔ,liáng shàng qīng qián nà dé chā。

雪诗和苏韵十首

唐顺之

巢风欲动始占鸦,空里悡翻百宝车。cháo fēng yù dòng shǐ zhàn yā,kōng lǐ lí fān bǎi bǎo chē。
葱岭未消阿耨水,珠林忽散鬘陀花。cōng lǐng wèi xiāo ā nòu shuǐ,zhū lín hū sàn mán tuó huā。
故毡犹在能禁冷,好客相寻懒卧家。gù zhān yóu zài néng jìn lěng,hǎo kè xiāng xún lǎn wò jiā。
且似瞿昙逃世网,雪山跏坐足为叉。qiě shì qú tán táo shì wǎng,xuě shān jiā zuò zú wèi chā。

家僮自野田携黄菊二株至轩中感而有作三首

唐顺之

旷野阴阴万木霜,谁携数蕊到茆堂。kuàng yě yīn yīn wàn mù shuāng,shuí xié shù ruǐ dào máo táng。
冷质本非堪竞秀,闲情敢谓爱孤芳。lěng zhì běn fēi kān jìng xiù,xián qíng gǎn wèi ài gū fāng。
在野宁辞众草掩,入帘聊作满庭香。zài yě níng cí zhòng cǎo yǎn,rù lián liáo zuò mǎn tíng xiāng。
自笑吾生花兴少,欣然对尔亦相忘。zì xiào wú shēng huā xīng shǎo,xīn rán duì ěr yì xiāng wàng。

家僮自野田携黄菊二株至轩中感而有作三首

唐顺之

巳?寒谷不须媒,让宠何嫌并朵开。sì pīn hán gǔ bù xū méi,ràng chǒng hé xián bìng duǒ kāi。
花意幽闲当艳丽,天心霜霰是栽培。huā yì yōu xián dāng yàn lì,tiān xīn shuāng xiàn shì zāi péi。
浔阳逸客瞢腾醉,姑射仙人绰约来。xún yáng yì kè méng téng zuì,gū shè xiān rén chuò yuē lái。
寂寞于人诚少用,试将服食制龄颓。jì mò yú rén chéng shǎo yòng,shì jiāng fú shí zhì líng tuí。

家僮自野田携黄菊二株至轩中感而有作三首

唐顺之

不沾春色也秾纤,小院疏篱秘靓严。bù zhān chūn sè yě nóng xiān,xiǎo yuàn shū lí mì jìng yán。
人比孤花清入圣,天然真味淡非盐。rén bǐ gū huā qīng rù shèng,tiān rán zhēn wèi dàn fēi yán。
未须采摘供调药,为嗅馨香置近檐。wèi xū cǎi zhāi gōng diào yào,wèi xiù xīn xiāng zhì jìn yán。
落英好护余根在,来岁还看茁玉尖。luò yīng hǎo hù yú gēn zài,lái suì hái kàn zhuó yù jiān。

病中食江鱼作自海寇乱此鱼不至者六年矣

唐顺之

腥风暂说静鲛潭,石首新尝到草庵。xīng fēng zàn shuō jìng jiāo tán,shí shǒu xīn cháng dào cǎo ān。
常味番令食指动,病身未觉水鲜甘。cháng wèi fān lìng shí zhǐ dòng,bìng shēn wèi jué shuǐ xiān gān。
试和芹子心仍在,欲荐椿庭恨岂堪。shì hé qín zi xīn réng zài,yù jiàn chūn tíng hèn qǐ kān。
莫谓有无关口腹,安危消息系江南。mò wèi yǒu wú guān kǒu fù,ān wēi xiāo xī xì jiāng nán。

漂布架二首

唐顺之

皎皎亦知尘易染,置身特在半虚空。jiǎo jiǎo yì zhī chén yì rǎn,zhì shēn tè zài bàn xū kōng。
素娥罢浴仍余湿,靓女凭高欲御风。sù é bà yù réng yú shī,jìng nǚ píng gāo yù yù fēng。
潮翻净练江楼上,雾卷轻绡海市中。cháo fān jìng liàn jiāng lóu shàng,wù juǎn qīng xiāo hǎi shì zhōng。
□向太阳蒙一暴,剪裁谁使得成□。xiàng tài yáng méng yī bào,jiǎn cái shuí shǐ dé chéng。

漂布架二首

唐顺之

娟娟素质寄孤标,出浴仙娥湿未销。juān juān sù zhì jì gū biāo,chū yù xiān é shī wèi xiāo。
弄影自知迎日早,凭虚特觉去尘遥。nòng yǐng zì zhī yíng rì zǎo,píng xū tè jué qù chén yáo。
将乘灏气晞冰骨,一任轻飔扬舞腰。jiāng chéng hào qì xī bīng gǔ,yī rèn qīng sī yáng wǔ yāo。
移向海傍堪望处,错疑鲛室挂寒绡。yí xiàng hǎi bàng kān wàng chù,cuò yí jiāo shì guà hán xiāo。

弟儿次江鱼诗韵深不称意偶坐水榭无事再迭前韵教之

唐顺之

罟舶夷舟递占潭,凌人忽为启冰庵。gǔ bó yí zhōu dì zhàn tán,líng rén hū wèi qǐ bīng ān。
百船十死众争利,一尾半金人买甘。bǎi chuán shí sǐ zhòng zhēng lì,yī wěi bàn jīn rén mǎi gān。
偶尝贫士已知足,数饱豪家亦未堪。ǒu cháng pín shì yǐ zhī zú,shù bǎo háo jiā yì wèi kān。
遥忆金盘充贡处,九重当食念江南。yáo yì jīn pán chōng gòng chù,jiǔ zhòng dāng shí niàn jiāng nán。

袜架二首

唐顺之

氄毛水打初成袜,余湿还应待日消。rǒng máo shuǐ dǎ chū chéng wà,yú shī hái yīng dài rì xiāo。
御冷何辞古下体,负暄早巳托高标。yù lěng hé cí gǔ xià tǐ,fù xuān zǎo sì tuō gāo biāo。
似随仙舄乘云近,未蹍芳尘去地遥。shì suí xiān xì chéng yún jìn,wèi niǎn fāng chén qù dì yáo。
却讶缘橦诸佞子,倒投绝足试轻趫。què yà yuán tóng zhū nìng zi,dào tóu jué zú shì qīng qiáo。

袜架二首

唐顺之

袜材温厚剪羔群,绒□初匀湿未熏。wà cái wēn hòu jiǎn gāo qún,róng chū yún shī wèi xūn。
就日且须缘峻木,凌波将不让罗文。jiù rì qiě xū yuán jùn mù,líng bō jiāng bù ràng luó wén。
色逃玉磬齐悬簴,影伴仙凫半入云。sè táo yù qìng qí xuán jù,yǐng bàn xiān fú bàn rù yún。
终属美人施锦系,画檐风起暂缤纷。zhōng shǔ měi rén shī jǐn xì,huà yán fēng qǐ zàn bīn fēn。

至职方作余初释褐补官武选主事今适三十年

唐顺之

画省栖迟已卅年,今来似有再生缘。huà shěng qī chí yǐ sà nián,jīn lái shì yǒu zài shēng yuán。
署郎冯叟何言晚,薄望东坡半是仙。shǔ láng féng sǒu hé yán wǎn,báo wàng dōng pō bàn shì xiān。
心事江湖思报主,兵戈南北愧筹边。xīn shì jiāng hú sī bào zhǔ,bīng gē nán běi kuì chóu biān。
簿书若谓真成懒,日画先天几个圈。bù shū ruò wèi zhēn chéng lǎn,rì huà xiān tiān jǐ gè quān。

再官京师怀赵浚谷中丞

唐顺之

江潭讵意复修门,旧侣京华讶几存。jiāng tán jù yì fù xiū mén,jiù lǚ jīng huá yà jǐ cún。
迹比孤云难有托,心思公子欲何言。jì bǐ gū yún nán yǒu tuō,xīn sī gōng zi yù hé yán。
太白几时还避昼,鬼方计日想称藩。tài bái jǐ shí hái bì zhòu,guǐ fāng jì rì xiǎng chēng fān。
李广雁门今罢守,短衣猎骑正秋原。lǐ guǎng yàn mén jīn bà shǒu,duǎn yī liè qí zhèng qiū yuán。

卧病作二首

唐顺之

孤踪原自与时屯,两月郎官半闭门。gū zōng yuán zì yǔ shí tún,liǎng yuè láng guān bàn bì mén。
药石番为二孺笑,精华只觉百骸存。yào shí fān wèi èr rú xiào,jīng huá zhǐ jué bǎi hái cún。
鲁门未惯爰居性,楚客愁窥虎豹阍。lǔ mén wèi guàn yuán jū xìng,chǔ kè chóu kuī hǔ bào hūn。
却忆扁舟秋泛处,洞庭木叶水波翻。què yì biǎn zhōu qiū fàn chù,dòng tíng mù yè shuǐ bō fān。