古诗词

唐顺之

迎仙馆

唐顺之

空斋寂无人,草木自森蔚。kōng zhāi jì wú rén,cǎo mù zì sēn wèi。
不因羽客游,安得有云气。bù yīn yǔ kè yóu,ān dé yǒu yún qì。

礼星台

唐顺之

昔在明光宫,日侍北斗傍。xī zài míng guāng gōng,rì shì běi dòu bàng。
此时卧空谷,频望北斗光。cǐ shí wò kōng gǔ,pín wàng běi dòu guāng。

灵芬精舍

唐顺之

山人爱长生,辟谷亦云久。shān rén ài zhǎng shēng,pì gǔ yì yún jiǔ。
何以济朝饥,紫芝大如手。hé yǐ jì cháo jī,zǐ zhī dà rú shǒu。

山田

唐顺之

从横乱峰里,忽此见平田。cóng héng luàn fēng lǐ,hū cǐ jiàn píng tián。
不须抱瓮汲,自有峰顶泉。bù xū bào wèng jí,zì yǒu fēng dǐng quán。

山池

唐顺之

百泉自奔注,更不费疏凿。bǎi quán zì bēn zhù,gèng bù fèi shū záo。
雨歇天气清,临池看洗鹤。yǔ xiē tiān qì qīng,lín chí kàn xǐ hè。

茅亭

唐顺之

孤亭簇群岫,宴坐增悄然。gū tíng cù qún xiù,yàn zuò zēng qiāo rán。
主人何所作,多应草太玄。zhǔ rén hé suǒ zuò,duō yīng cǎo tài xuán。

良友轩

唐顺之

里中耆旧多,谈笑每相聚。lǐ zhōng qí jiù duō,tán xiào měi xiāng jù。
日暮各自归,此君独不去。rì mù gè zì guī,cǐ jūn dú bù qù。

听莺阁

唐顺之

春催金谷晓,一望百花齐。chūn cuī jīn gǔ xiǎo,yī wàng bǎi huā qí。
不作辽西梦,从渠着意啼。bù zuò liáo xī mèng,cóng qú zhe yì tí。

贺陈吏部父母荣赠二首

唐顺之

岁月生涯短,诗书世泽长。suì yuè shēng yá duǎn,shī shū shì zé zhǎng。
今看墓木拱,犹自被恩光。jīn kàn mù mù gǒng,yóu zì bèi ēn guāng。

贺陈吏部父母荣赠二首

唐顺之

翠鸐裁新服,丹沙驻旧容。cuì dí cái xīn fú,dān shā zhù jiù róng。
为问天书宠,何如石窌封。wèi wèn tiān shū chǒng,hé rú shí jiào fēng。

山居

唐顺之

枪榆徙海鹏鸠笑,续短截长凫鹤悲。qiāng yú xǐ hǎi péng jiū xiào,xù duǎn jié zhǎng fú hè bēi。
山翁未解稽生癖,垢面蓬头也自宜。shān wēng wèi jiě jī shēng pǐ,gòu miàn péng tóu yě zì yí。

纪梦

唐顺之

万里归心促晓鸡,满岩寒月正街西。wàn lǐ guī xīn cù xiǎo jī,mǎn yán hán yuè zhèng jiē xī。
道人久谢天台梦,也学刘郎一度迷。dào rén jiǔ xiè tiān tái mèng,yě xué liú láng yī dù mí。

读王遵岩所为拙集序文自嘲四首

唐顺之

嘐嘐妄意空千载,没没安能盖一乡。xiāo xiāo wàng yì kōng qiān zài,méi méi ān néng gài yī xiāng。
江东若问如卿比,车载还应更斗量。jiāng dōng ruò wèn rú qīng bǐ,chē zài hái yīng gèng dòu liàng。

读王遵岩所为拙集序文自嘲四首

唐顺之

文章未出风土外,人品犹缠习气中。wén zhāng wèi chū fēng tǔ wài,rén pǐn yóu chán xí qì zhōng。
只可清狂惯吴语,却令识字笑吴蒙。zhǐ kě qīng kuáng guàn wú yǔ,què lìng shí zì xiào wú méng。

读王遵岩所为拙集序文自嘲四首

唐顺之

札也能轻千乘国,道□无能早□讥。zhá yě néng qīng qiān chéng guó,dào wú néng zǎo jī。
三十年来持戒意,于今四十已知非。sān shí nián lái chí jiè yì,yú jīn sì shí yǐ zhī fēi。

读王遵岩所为拙集序文自嘲四首

唐顺之

力希颜氏何能望,窃比言游未敢安。lì xī yán shì hé néng wàng,qiè bǐ yán yóu wèi gǎn ān。
老大渐知亲洒扫,试将妙用此中参。lǎo dà jiàn zhī qīn sǎ sǎo,shì jiāng miào yòng cǐ zhōng cān。

题画

唐顺之

山空夜静猿一鸣,磴转云深鸟不度。shān kōng yè jìng yuán yī míng,dèng zhuǎn yún shēn niǎo bù dù。
幽人何事长独栖,只为此中有佳处。yōu rén hé shì zhǎng dú qī,zhǐ wèi cǐ zhōng yǒu jiā chù。

廉使廖东雩丧后开所惠地黄酒临觞惨然

唐顺之

尺书满箧故人情,想象荒丘宿草生。chǐ shū mǎn qiè gù rén qíng,xiǎng xiàng huāng qiū sù cǎo shēng。
只余此日开尊意,堪作山阳听笛声。zhǐ yú cǐ rì kāi zūn yì,kān zuò shān yáng tīng dí shēng。

赠仪真沙君

唐顺之

葭菼苍苍水国秋,高楼明月古杨州。jiā tǎn cāng cāng shuǐ guó qiū,gāo lóu míng yuè gǔ yáng zhōu。
二十四桥云雾里,看君骑鹤上天游。èr shí sì qiáo yún wù lǐ,kàn jūn qí hè shàng tiān yóu。

赠史君渔沙号

唐顺之

问君何处挂渔蓑,予亦垂纶坐绿波。wèn jūn hé chù guà yú suō,yǔ yì chuí lún zuò lǜ bō。
他日相逢应一笑,不知若个得鱼多。tā rì xiāng féng yīng yī xiào,bù zhī ruò gè dé yú duō。