古诗词

郭之奇

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

翳然林水濮濠间,鱼鸟亲人合闭关。yì rán lín shuǐ pú háo jiān,yú niǎo qīn rén hé bì guān。
不用行云依晓岫,恐妨初日照寒山。bù yòng xíng yún yī xiǎo xiù,kǒng fáng chū rì zhào hán shān。

搆秋思亭于百宜山中作诗六绝

郭之奇

碧云流影就幽芳,明月含情待夕阳。bì yún liú yǐng jiù yōu fāng,míng yuè hán qíng dài xī yáng。
幸可须臾收物象,且将寥廓驻时光。xìng kě xū yú shōu wù xiàng,qiě jiāng liáo kuò zhù shí guāng。

或曰秋何思以厝五节而结是亭也又成五绝

郭之奇

秋思渐逐晓云空,秋梦还须夜月同。qiū sī jiàn zhú xiǎo yún kōng,qiū mèng hái xū yè yuè tóng。
从此香泉留万壑,每依霜木散馀风。cóng cǐ xiāng quán liú wàn hè,měi yī shuāng mù sàn yú fēng。

或曰秋何思以厝五节而结是亭也又成五绝

郭之奇

未必京泉遂可深,颇因空色自搜寻。wèi bì jīng quán suì kě shēn,pǒ yīn kōng sè zì sōu xún。
迎风小燕多端舞,吊月寒虫几处吟。yíng fēng xiǎo yàn duō duān wǔ,diào yuè hán chóng jǐ chù yín。

或曰秋何思以厝五节而结是亭也又成五绝

郭之奇

每当斜月到幽扃,几度临风拂翠屏。měi dāng xié yuè dào yōu jiōng,jǐ dù lín fēng fú cuì píng。
三载天涯流恨水,百宜山下结愁亭。sān zài tiān yá liú hèn shuǐ,bǎi yí shān xià jié chóu tíng。

或曰秋何思以厝五节而结是亭也又成五绝

郭之奇

竹影微摇秋露残,分明咫尺意中看。zhú yǐng wēi yáo qiū lù cán,fēn míng zhǐ chǐ yì zhōng kàn。
倚棂目断如千里,罗袂无声一水寒。yǐ líng mù duàn rú qiān lǐ,luó mèi wú shēng yī shuǐ hán。

或曰秋何思以厝五节而结是亭也又成五绝

郭之奇

茑附游丝一树牵,风飞木末倍缠绵。niǎo fù yóu sī yī shù qiān,fēng fēi mù mò bèi chán mián。
久拚秋叶为双鬓,留取寒枝共百年。jiǔ pàn qiū yè wèi shuāng bìn,liú qǔ hán zhī gòng bǎi nián。

思亭已就游焉息焉开芜植援漫成二律

郭之奇

一榻初悬静者轩,千峰幽意此中存。yī tà chū xuán jìng zhě xuān,qiān fēng yōu yì cǐ zhōng cún。
春池草色经秋碧,晓谷林烟向日暄。chūn chí cǎo sè jīng qiū bì,xiǎo gǔ lín yān xiàng rì xuān。
绿墅堂开松竹径,辋川图写薜萝门。lǜ shù táng kāi sōng zhú jìng,wǎng chuān tú xiě bì luó mén。
风光莫漫成今古,气象犹能作旦昏。fēng guāng mò màn chéng jīn gǔ,qì xiàng yóu néng zuò dàn hūn。

思亭已就游焉息焉开芜植援漫成二律

郭之奇

幽山只合付幽人,宁淡相求自有真。yōu shān zhǐ hé fù yōu rén,níng dàn xiāng qiú zì yǒu zhēn。
冬树得霜齐气色,秋英馀露转精神。dōng shù dé shuāng qí qì sè,qiū yīng yú lù zhuǎn jīng shén。
剪芜植荫非徒尔,选胜栖玄念宿因。jiǎn wú zhí yīn fēi tú ěr,xuǎn shèng qī xuán niàn sù yīn。
谁谓吾庐千叠外,未妨此地一为邻。shuí wèi wú lú qiān dié wài,wèi fáng cǐ dì yī wèi lín。

亭之东四章章二十句

郭之奇

亭之东,幽山红。tíng zhī dōng,yōu shān hóng。
东来紫,有无中。dōng lái zǐ,yǒu wú zhōng。
青阳动,甲荄通。qīng yáng dòng,jiǎ gāi tōng。
鞭列缺,驾丰隆。biān liè quē,jià fēng lóng。
发其英,百宝丛。fā qí yīng,bǎi bǎo cóng。
神哉沛,落花风。shén zāi pèi,luò huā fēng。
花谁始,风无终。huā shuí shǐ,fēng wú zhōng。
澹容与,曳遥衷。dàn róng yǔ,yè yáo zhōng。
群生啿,众嫭同。qún shēng dàn,zhòng hù tóng。
芳菲菲,布空蒙。fāng fēi fēi,bù kōng méng。

亭之东四章章二十句

郭之奇

亭之南,郁毵毵。tíng zhī nán,yù sān sān。
分夕霭,散朝岚。fēn xī ǎi,sàn cháo lán。
朱明盛,绿云涵。zhū míng shèng,lǜ yún hán。
扬碧荷,自芳潭。yáng bì hé,zì fāng tán。
兰蕙风,忽此参。lán huì fēng,hū cǐ cān。
华烨烨,情所憨。huá yè yè,qíng suǒ hān。
快哉披,暮薰湛。kuài zāi pī,mù xūn zhàn。
明月来,与亭三。míng yuè lái,yǔ tíng sān。
开远志,动幽谈。kāi yuǎn zhì,dòng yōu tán。
谅非望,今谁惭。liàng fēi wàng,jīn shuí cán。

亭之东四章章二十句

郭之奇

亭之西,碧岫齐。tíng zhī xī,bì xiù qí。
秋素景,泛前溪。qiū sù jǐng,fàn qián xī。
云光落,露华低。yún guāng luò,lù huá dī。
幽人钓,隐士犁。yōu rén diào,yǐn shì lí。
与漻泬,共荒畦。yǔ liáo jué,gòng huāng qí。
畦中人,孰可携。qí zhōng rén,shú kě xié。
榛山出,苓隰迷。zhēn shān chū,líng xí mí。
思彼美,西方兮。sī bǐ měi,xī fāng xī。
乐莫乐,心所题。lè mò lè,xīn suǒ tí。
悲莫悲,意所刲。bēi mò bēi,yì suǒ kuī。

亭之东四章章二十句

郭之奇

亭之北,寒光逼。tíng zhī běi,hán guāng bī。
露为霜,霜林拭。lù wèi shuāng,shuāng lín shì。
梢櫹椮,万邪匿。shāo xiāo sēn,wàn xié nì。
洗玄冥,齐兆亿。xǐ xuán míng,qí zhào yì。
物何归,归所息。wù hé guī,guī suǒ xī。
人何归,归有德。rén hé guī,guī yǒu dé。
君子心,岁寒力。jūn zi xīn,suì hán lì。
谅非遥,起春色。liàng fēi yáo,qǐ chūn sè。
岁如环,安可极。suì rú huán,ān kě jí。
四时情,环堵得。sì shí qíng,huán dǔ dé。

我思四章章八句

郭之奇

春非我春,我思春晨。chūn fēi wǒ chūn,wǒ sī chūn chén。
遵彼水滨,春则有邻。zūn bǐ shuǐ bīn,chūn zé yǒu lín。
我心伤悲,春水其沦。wǒ xīn shāng bēi,chūn shuǐ qí lún。
彼姝者子,水中人兮。bǐ shū zhě zi,shuǐ zhōng rén xī。

我思四章章八句

郭之奇

夏非我夏,我思夏夜。xià fēi wǒ xià,wǒ sī xià yè。
蕙荷亭榭,花开花谢。huì hé tíng xiè,huā kāi huā xiè。
南薰既来,蕙翻荷泻。nán xūn jì lái,huì fān hé xiè。
彼姝者子,芳菲卸兮。bǐ shū zhě zi,fāng fēi xiè xī。

我思四章章八句

郭之奇

秋非我秋,我思秋流。qiū fēi wǒ qiū,wǒ sī qiū liú。
驾言出游,以涤我愁。jià yán chū yóu,yǐ dí wǒ chóu。
采芳洲兮,秋风浮兮。cǎi fāng zhōu xī,qiū fēng fú xī。
彼姝者子,逝肯留兮。bǐ shū zhě zi,shì kěn liú xī。

我思四章章八句

郭之奇

冬非我冬,我思冬峰。dōng fēi wǒ dōng,wǒ sī dōng fēng。
霜日相从,有寒者松。shuāng rì xiāng cóng,yǒu hán zhě sōng。
何彼秾兮,为冬容兮。hé bǐ nóng xī,wèi dōng róng xī。
彼姝者子,逝肯逢兮。bǐ shū zhě zi,shì kěn féng xī。

秋思不已作思玄歌一篇以自广

郭之奇

造化为炉铸九丘,群生寄命本蜉蝣。zào huà wèi lú zhù jiǔ qiū,qún shēng jì mìng běn fú yóu。
百年转盼赴东流,跛踦相随就隙沟。bǎi nián zhuǎn pàn fù dōng liú,bǒ yǐ xiāng suí jiù xì gōu。
顾彼诸愚何啾啾,奔驰索死莫言休。gù bǐ zhū yú hé jiū jiū,bēn chí suǒ sǐ mò yán xiū。
如火如金各背雠,为光为鬼眯双眸。rú huǒ rú jīn gè bèi chóu,wèi guāng wèi guǐ mī shuāng móu。
逐狐鸣鼓向阴幽,被发兽心孰可柔。zhú hú míng gǔ xiàng yīn yōu,bèi fā shòu xīn shú kě róu。
贪财惜费伏深谋,言如鳖咳夜相酬。tān cái xī fèi fú shēn móu,yán rú biē ké yè xiāng chóu。
燕雀悲飞入海啁,海客安能复从鸥。yàn què bēi fēi rù hǎi zhāo,hǎi kè ān néng fù cóng ōu。
电光石火须臾偷,薤稀蒿里聚鸣楸。diàn guāng shí huǒ xū yú tōu,xiè xī hāo lǐ jù míng qiū。
岂无高人廑远忧,明分曲直异弦钩。qǐ wú gāo rén jǐn yuǎn yōu,míng fēn qū zhí yì xián gōu。
岂无达士抱前羞,舍利为名名颇留。qǐ wú dá shì bào qián xiū,shě lì wèi míng míng pǒ liú。
以今观之亦赘疣,名利相差总一矛。yǐ jīn guān zhī yì zhuì yóu,míng lì xiāng chà zǒng yī máo。
未闻回首志玄修,岂令丹青救白头。wèi wén huí shǒu zhì xuán xiū,qǐ lìng dān qīng jiù bái tóu。
予将往问逍遥游。yǔ jiāng wǎng wèn xiāo yáo yóu。
物外人间恣窈搜。wù wài rén jiān zì yǎo sōu。
寄愁天上不须愁,埋忧地下不须忧。jì chóu tiān shàng bù xū chóu,mái yōu dì xià bù xū yōu。
微风为柁气为舟,百虑俱排至要收。wēi fēng wèi duò qì wèi zhōu,bǎi lǜ jù pái zhì yào shōu。
芝草翩翩动十洲,予入名山手自抽。zhī cǎo piān piān dòng shí zhōu,yǔ rù míng shān shǒu zì chōu。
仙人聚语白云浮,神丹度世许诚求。xiān rén jù yǔ bái yún fú,shén dān dù shì xǔ chéng qiú。
胸专意一苟无尤,为白为雌道所邮。xiōng zhuān yì yī gǒu wú yóu,wèi bái wèi cí dào suǒ yóu。
或云上古有春秋,能使今人作古俦。huò yún shàng gǔ yǒu chūn qiū,néng shǐ jīn rén zuò gǔ chóu。
今人果信予言不,予姑与世日繇繇。jīn rén guǒ xìn yǔ yán bù,yǔ gū yǔ shì rì yáo yáo。

仲冬六日发百宜二首

郭之奇

野色虚无判,飞烟近远同。yě sè xū wú pàn,fēi yān jìn yuǎn tóng。
旌旟霄汉里,人马画图中。jīng yú xiāo hàn lǐ,rén mǎ huà tú zhōng。
久对霜林碧,徐看晓岫红。jiǔ duì shuāng lín bì,xú kàn xiǎo xiù hóng。
光华随望出,紫气日来东。guāng huá suí wàng chū,zǐ qì rì lái dōng。

仲冬六日发百宜二首

郭之奇

行迈终何止,徂东意曰归。xíng mài zhōng hé zhǐ,cú dōng yì yuē guī。
义将私爱割,思入故园飞。yì jiāng sī ài gē,sī rù gù yuán fēi。
鸟道殊荒寂,松声出翠微。niǎo dào shū huāng jì,sōng shēng chū cuì wēi。
离心虽此际,不可泪征衣。lí xīn suī cǐ jì,bù kě lèi zhēng yī。