古诗词

郭之奇

仲夏六日之下川三首

郭之奇

涯角繇来那有根,山中海外自晨昏。yá jiǎo yáo lái nà yǒu gēn,shān zhōng hǎi wài zì chén hūn。
谁招万水群相赴,漫许千峰共一尊。shuí zhāo wàn shuǐ qún xiāng fù,màn xǔ qiān fēng gòng yī zūn。
晓事林泉依淡漠,忘机草木任嚣烦。xiǎo shì lín quán yī dàn mò,wàng jī cǎo mù rèn xiāo fán。
乘槎泛斗何年事,举目天河露始痕。chéng chá fàn dòu hé nián shì,jǔ mù tiān hé lù shǐ hén。

仲夏六日之下川三首

郭之奇

晓夕无言独闭关,樵人牧子自来还。xiǎo xī wú yán dú bì guān,qiáo rén mù zi zì lái hái。
新亭有泪沾愁臆,旧国摧心沃病颜。xīn tíng yǒu lèi zhān chóu yì,jiù guó cuī xīn wò bìng yán。
日照蛛丝悬碧草,风吹虫语乱幽山。rì zhào zhū sī xuán bì cǎo,fēng chuī chóng yǔ luàn yōu shān。
且随耳目看时变,丛桂遥遥尚可攀。qiě suí ěr mù kàn shí biàn,cóng guì yáo yáo shàng kě pān。

自闰月五日作潮热联五日未已奋笔驱之

郭之奇

男儿一病岂终疲,拔剑披衣立暴吹。nán ér yī bìng qǐ zhōng pí,bá jiàn pī yī lì bào chuī。
顾影虽怜身命薄,雄心亦令鬼神痴。gù yǐng suī lián shēn mìng báo,xióng xīn yì lìng guǐ shén chī。
百年去半无多恋,千载孤舟总独持。bǎi nián qù bàn wú duō liàn,qiān zài gū zhōu zǒng dú chí。
未获诸魔空齿切,敢劳梦帝助魂离。wèi huò zhū mó kōng chǐ qiè,gǎn láo mèng dì zhù hún lí。

眺海外诸峰悠然有述二首

郭之奇

峰乃山之铓,非高铓不锐。fēng nǎi shān zhī máng,fēi gāo máng bù ruì。
高以下为基,峻极于斯缀。gāo yǐ xià wèi jī,jùn jí yú sī zhuì。
我思天半峰,独立云之际。wǒ sī tiān bàn fēng,dú lì yún zhī jì。
风霜明肃洁,日月互亏蔽。fēng shuāng míng sù jié,rì yuè hù kuī bì。
昆仑及五岳,浑沌初填砌。kūn lún jí wǔ yuè,hún dùn chū tián qì。
遂使中原心,各以司方帝。suì shǐ zhōng yuán xīn,gè yǐ sī fāng dì。
此外诸名山,神奇看所系。cǐ wài zhū míng shān,shén qí kàn suǒ xì。
百宝祝融生,大文山隐闭。bǎi bǎo zhù róng shēng,dà wén shān yǐn bì。
我闻不周倾,西北鲜平势。wǒ wén bù zhōu qīng,xī běi xiān píng shì。
逶迤就溟渤,万水互吞噬。wēi yí jiù míng bó,wàn shuǐ hù tūn shì。
罗浮四百峰,未敢肩营卫。luó fú sì bǎi fēng,wèi gǎn jiān yíng wèi。
谁挥巨灵掌,五岭于斯劂。shuí huī jù líng zhǎng,wǔ lǐng yú sī jué。
天池自波澜,地轴无崩替。tiān chí zì bō lán,dì zhóu wú bēng tì。
气象乃相联,条支安可计。qì xiàng nǎi xiāng lián,tiáo zhī ān kě jì。
潜分岛屿脉,共作东南柢。qián fēn dǎo yǔ mài,gòng zuò dōng nán dǐ。
漠漠三神山,可梦不可诣。mò mò sān shén shān,kě mèng bù kě yì。
我求泛月槎,聊假阆风憩。wǒ qiú fàn yuè chá,liáo jiǎ láng fēng qì。
精神空四出,凡骨犹惉滞。jīng shén kōng sì chū,fán gǔ yóu zhān zhì。
悠悠日望洋,身依卷石细。yōu yōu rì wàng yáng,shēn yī juǎn shí xì。
岩谷恣冥搜,陵峦释冗赘。yán gǔ zì míng sōu,líng luán shì rǒng zhuì。
所欲邻泰初,九霄供一睇。suǒ yù lín tài chū,jiǔ xiāo gōng yī dì。
始从县圃朔,以作诸山第。shǐ cóng xiàn pǔ shuò,yǐ zuò zhū shān dì。

眺海外诸峰悠然有述二首

郭之奇

维山必有藏,非深藏不固。wéi shān bì yǒu cáng,fēi shēn cáng bù gù。
深以秘为根,灵光之所聚。shēn yǐ mì wèi gēn,líng guāng zhī suǒ jù。
幽人索其奇,满目苍凉吐。yōu rén suǒ qí qí,mǎn mù cāng liáng tǔ。
披榛扣石扉,竟日无相遇。pī zhēn kòu shí fēi,jìng rì wú xiāng yù。
举足风烟满,翻畏鬼神怒。jǔ zú fēng yān mǎn,fān wèi guǐ shén nù。
返坐嘿而思,倏尔开微悟。fǎn zuò hēi ér sī,shū ěr kāi wēi wù。
人生耳目端,各与高深注。rén shēng ěr mù duān,gè yǔ gāo shēn zhù。
朝晖生晓岫,净扫诸岚雾。cháo huī shēng xiǎo xiù,jìng sǎo zhū lán wù。
是时我观之,万象堪历数。shì shí wǒ guān zhī,wàn xiàng kān lì shù。
萧森近远林,接瞬非前树。xiāo sēn jìn yuǎn lín,jiē shùn fēi qián shù。
青霭入看殊,窈谷当前骛。qīng ǎi rù kàn shū,yǎo gǔ dāng qián wù。
咫尺数峰迷,孤光眩盼顾。zhǐ chǐ shù fēng mí,gū guāng xuàn pàn gù。
天海日悠悠,陵壑相晚暮。tiān hǎi rì yōu yōu,líng hè xiāng wǎn mù。
飞飞落涧氛,次第青郊布。fēi fēi luò jiàn fēn,cì dì qīng jiāo bù。
是时我观之,一象谁堪驻。shì shí wǒ guān zhī,yī xiàng shuí kān zhù。
此惟竟日闲,未改迷冥路。cǐ wéi jìng rì xián,wèi gǎi mí míng lù。
我思天地钥,必有司方护。wǒ sī tiān dì yào,bì yǒu sī fāng hù。
二跳无停辙,遇物供陶铸。èr tiào wú tíng zhé,yù wù gōng táo zhù。
函关紫气玄,圯上黄石素。hán guān zǐ qì xuán,yí shàng huáng shí sù。
可望不可射,刻剑徒相误。kě wàng bù kě shè,kè jiàn tú xiāng wù。
至人方寸中,不受烟霞锢。zhì rén fāng cùn zhōng,bù shòu yān xiá gù。
岂复无新机,要道惟温故。qǐ fù wú xīn jī,yào dào wéi wēn gù。

集雅诗二十首许由

郭之奇

古之清节士,箕山有遗风。gǔ zhī qīng jié shì,jī shān yǒu yí fēng。
允作诗歌祖,以开时世聋。yǔn zuò shī gē zǔ,yǐ kāi shí shì lóng。
日月山中有,勋华此处穷。rì yuè shān zhōng yǒu,xūn huá cǐ chù qióng。
天下虽大物,不挂之子瞳。tiān xià suī dà wù,bù guà zhī zi tóng。
揖让虽美德,不留之子衷。yī ràng suī měi dé,bù liú zhī zi zhōng。
磐石尔为谁,山河自始终。pán shí ěr wèi shuí,shān hé zì shǐ zhōng。
嗟兹匹夫志,可傲帝王躬。jiē zī pǐ fū zhì,kě ào dì wáng gōng。
千载听其言,白云动虚空。qiān zài tīng qí yán,bái yún dòng xū kōng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

不能不征诛,时至天人动。bù néng bù zhēng zhū,shí zhì tiān rén dòng。
亦惟禅继穷,以开时日曚。yì wéi chán jì qióng,yǐ kāi shí rì méng。
南巢尚有惭,牧野何倥偬。nán cháo shàng yǒu cán,mù yě hé kōng zǒng。
未闻扣马言,仁孝谁相董。wèi wén kòu mǎ yán,rén xiào shuí xiāng dǒng。
吁嗟虞夏没,宇宙同昏懵。xū jiē yú xià méi,yǔ zhòu tóng hūn měng。
绵绵孤竹留,郁郁西薇蓊。mián mián gū zhú liú,yù yù xī wēi wěng。
首阳分寸地,独为三纲总。shǒu yáng fēn cùn dì,dú wèi sān gāng zǒng。
东海自鹰扬,西山自巃嵷。dōng hǎi zì yīng yáng,xī shān zì lóng sǒng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

于戏白马客,已罢玄王鞚。yú xì bái mǎ kè,yǐ bà xuán wáng kòng。
哀哉剖心人,墓石烦周砻。āi zāi pōu xīn rén,mù shí fán zhōu lóng。
颇疑披发子,信宿从殷众。pǒ yí pī fā zi,xìn sù cóng yīn zhòng。
酸风出故墟,秋黍伤心动。suān fēng chū gù xū,qiū shǔ shāng xīn dòng。
哭泣总非宜,悲歌隐馀恸。kū qì zǒng fēi yí,bēi gē yǐn yú tòng。
凄凄麦秀词,有泪无声送。qī qī mài xiù cí,yǒu lèi wú shēng sòng。
歌声百世存,存兹亡国痛。gē shēng bǎi shì cún,cún zī wáng guó tòng。
三仁共一歌,彼狡终如梦。sān rén gòng yī gē,bǐ jiǎo zhōng rú mèng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

漆吏何为者,逍遥人与天。qī lì hé wèi zhě,xiāo yáo rén yǔ tiān。
天地来胸臆,吐此玄中玄。tiān dì lái xiōng yì,tǔ cǐ xuán zhōng xuán。
鲲鹏心目际,蝴蝶梦魂边。kūn péng xīn mù jì,hú dié mèng hún biān。
当前风九万,上古春八千。dāng qián fēng jiǔ wàn,shàng gǔ chūn bā qiān。
我观齐物论,再读引声诠。wǒ guān qí wù lùn,zài dú yǐn shēng quán。
应从函谷注,如对藐姑妍。yīng cóng hán gǔ zhù,rú duì miǎo gū yán。
寓言皆比兴,真响独流传。yù yán jiē bǐ xīng,zhēn xiǎng dú liú chuán。
言乃诗中易,人则世外仙。yán nǎi shī zhōng yì,rén zé shì wài xiān。

集雅诗二十首许由

郭之奇

博闻强志者,此惟天地腹。bó wén qiáng zhì zhě,cǐ wéi tiān dì fù。
国人莫我知,乃以骚当哭。guó rén mò wǒ zhī,nǎi yǐ sāo dāng kū。
谁解泽丘弦,仍取嶰溪竹。shuí jiě zé qiū xián,réng qǔ xiè xī zhú。
流悲二千年,尽染灵均牍。liú bēi èr qiān nián,jǐn rǎn líng jūn dú。
骚留日月悬,骚没古今覆。sāo liú rì yuè xuán,sāo méi gǔ jīn fù。
孤臣抆泪吟,放子闻声蹙。gū chén wěn lèi yín,fàng zi wén shēng cù。
是以君子心,时开大雅目。shì yǐ jūn zi xīn,shí kāi dà yǎ mù。
流涕想其人,痛饮安能读。liú tì xiǎng qí rén,tòng yǐn ān néng dú。

集雅诗二十首许由

郭之奇

汉庭来雒少,宣室动馀丰。hàn tíng lái luò shǎo,xuān shì dòng yú fēng。
琅琅礼乐器,苍璧间璜琮。láng láng lǐ lè qì,cāng bì jiān huáng cóng。
酬知长太息,尽出治安胸。chóu zhī zhǎng tài xī,jǐn chū zhì ān xiōng。
诸臣微不足,帝欲敛其锋。zhū chén wēi bù zú,dì yù liǎn qí fēng。
长沙非赐玦,怀沙岂堪从。zhǎng shā fēi cì jué,huái shā qǐ kān cóng。
如何终哭泣,以继汨罗踪。rú hé zhōng kū qì,yǐ jì mì luó zōng。
千年悲屈贾,独使二怀逢。qiān nián bēi qū jiǎ,dú shǐ èr huái féng。
空留鵩鸟赋,永作大钧镛。kōng liú fú niǎo fù,yǒng zuò dà jūn yōng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

与道相从者,仙圣随肩踵。yǔ dào xiāng cóng zhě,xiān shèng suí jiān zhǒng。
入世无常家,玩世非一种。rù shì wú cháng jiā,wán shì fēi yī zhǒng。
深思众妙门,且绝群心陇。shēn sī zhòng miào mén,qiě jué qún xīn lǒng。
韬精赴玉庭,放志依垂拱。tāo jīng fù yù tíng,fàng zhì yī chuí gǒng。
虽复就威仪,安知有辱宠。suī fù jiù wēi yí,ān zhī yǒu rǔ chǒng。
胸前五岳浮,牙后十洲涌。xiōng qián wǔ yuè fú,yá hòu shí zhōu yǒng。
此外安足言,其中所独奉。cǐ wài ān zú yán,qí zhōng suǒ dú fèng。
东方尔何人,百代闻风踊。dōng fāng ěr hé rén,bǎi dài wén fēng yǒng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

曾经十九年,汉节胡沙壅。céng jīng shí jiǔ nián,hàn jié hú shā yōng。
魂销幽窖深,泪浥旃旄重。hún xiāo yōu jiào shēn,lèi yì zhān máo zhòng。
岂知陵继律,同彼蛮夷从。qǐ zhī líng jì lǜ,tóng bǐ mán yí cóng。
虽生何面目,是以生不用。suī shēng hé miàn mù,shì yǐ shēng bù yòng。
空馀北海上,雨雪洪飧饔。kōng yú běi hǎi shàng,yǔ xuě hóng sūn yōng。
羝乳方自怜,雁足谁相纵。dī rǔ fāng zì lián,yàn zú shuí xiāng zòng。
天留节士名,名成降虏诵。tiān liú jié shì míng,míng chéng jiàng lǔ sòng。
吁嗟录别词,未妨苏李共。xū jiē lù bié cí,wèi fáng sū lǐ gòng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

昂昂累世士,秉志值飘飖。áng áng lèi shì shì,bǐng zhì zhí piāo yáo。
榆日光蒙汜,秋天鸷鹗雕。yú rì guāng méng sì,qiū tiān zhì è diāo。
繇其严气性,将以戢奸骄。yáo qí yán qì xìng,jiāng yǐ jí jiān jiāo。
所欲驾夷齐,呈身于乱朝。suǒ yù jià yí qí,chéng shēn yú luàn cháo。
吕望尚不希,岂为篡子招。lǚ wàng shàng bù xī,qǐ wèi cuàn zi zhāo。
奖进无虚日,匡扶意颇昭。jiǎng jìn wú xū rì,kuāng fú yì pǒ zhāo。
公存炎鼎立,公亡赤帝销。gōng cún yán dǐng lì,gōng wáng chì dì xiāo。
鲁国真男子,其人在九霄。lǔ guó zhēn nán zi,qí rén zài jiǔ xiāo。

集雅诗二十首许由

郭之奇

南阳有布衣,抱膝本无欲。nán yáng yǒu bù yī,bào xī běn wú yù。
亦惟宁淡胸,久筹当世局。yì wéi níng dàn xiōng,jiǔ chóu dāng shì jú。
三顾入其心,三分为鼎足。sān gù rù qí xīn,sān fēn wèi dǐng zú。
古人成一事,良繇心所触。gǔ rén chéng yī shì,liáng yáo xīn suǒ chù。
吁嗟炎鼎微,岂非隆中辱。xū jiē yán dǐng wēi,qǐ fēi lóng zhōng rǔ。
煌煌帝室英,苦向耕庐告。huáng huáng dì shì yīng,kǔ xiàng gēng lú gào。
感激遂驱驰,此躬安可赎。gǎn jī suì qū chí,cǐ gōng ān kě shú。
当时梁父吟,已作众思录。dāng shí liáng fù yín,yǐ zuò zhòng sī lù。

集雅诗二十首许由

郭之奇

黄唐日已远,举世绝纯庞。huáng táng rì yǐ yuǎn,jǔ shì jué chún páng。
时心相迫促,其下乃河江。shí xīn xiāng pò cù,qí xià nǎi hé jiāng。
独慨者谁子,高人卧北窗。dú kǎi zhě shuí zi,gāo rén wò běi chuāng。
作诗仍饮酒,真意总盈腔。zuò shī réng yǐn jiǔ,zhēn yì zǒng yíng qiāng。
虚室有馀韵,素襟不可双。xū shì yǒu yú yùn,sù jīn bù kě shuāng。
拂衣归去来,岂为乡里降。fú yī guī qù lái,qǐ wèi xiāng lǐ jiàng。
门前五株柳,千秋处士杠。mén qián wǔ zhū liǔ,qiān qiū chù shì gāng。
桃津如可问,人在武陵艭。táo jīn rú kě wèn,rén zài wǔ líng shuāng。

集雅诗二十首许由

郭之奇

文贞前洗马,青宫若系麭。wén zhēn qián xǐ mǎ,qīng gōng ruò xì pào。
灰心辞禁血,改意投漆胶。huī xīn cí jìn xuè,gǎi yì tóu qī jiāo。
日月初薰沐,乾坤始馔殽。rì yuè chū xūn mù,qián kūn shǐ zhuàn xiáo。
我视贞观日,真成上下交。wǒ shì zhēn guān rì,zhēn chéng shàng xià jiāo。
九功应独谛,十渐岂徒譊。jiǔ gōng yīng dú dì,shí jiàn qǐ tú náo。
凭兹郁结叹,翻来妩媚嘲。píng zī yù jié tàn,fān lái wǔ mèi cháo。
亡鉴时能几,踣碑忽在坳。wáng jiàn shí néng jǐ,bó bēi hū zài ào。
吁嗟田舍翁,独烦明主包。xū jiē tián shě wēng,dú fán míng zhǔ bāo。

集雅诗二十首许由

郭之奇

当今第一人,已从卑位觉。dāng jīn dì yī rén,yǐ cóng bēi wèi jué。
虽迟裂脑恨,应使祸心斸。suī chí liè nǎo hèn,yīng shǐ huò xīn zhǔ。
思勖何为者,远度安能捉。sī xù hé wèi zhě,yuǎn dù ān néng zhuō。
维风绝爱碑,宰论空龌龊。wéi fēng jué ài bēi,zǎi lùn kōng wò chuò。
方开对伏弹,岂畏优人诼。fāng kāi duì fú dàn,qǐ wèi yōu rén zhuó。
辞冕入东都,振衣昭华岳。cí miǎn rù dōng dōu,zhèn yī zhāo huá yuè。
从兹取客卮,未烦日中濯。cóng zī qǔ kè zhī,wèi fán rì zhōng zhuó。
何必赋梅花,始见冰心邈。hé bì fù méi huā,shǐ jiàn bīng xīn miǎo。

集雅诗二十首许由

郭之奇

许公苫块时,诚心动日知。xǔ gōng shān kuài shí,chéng xīn dòng rì zhī。
天子一忠臣,良繇孝子为。tiān zi yī zhōng chén,liáng yáo xiào zi wèi。
我观民与物,岂不自亲推。wǒ guān mín yǔ wù,qǐ bù zì qīn tuī。
已识裁成意,应教罗织衰。yǐ shí cái chéng yì,yīng jiào luó zhī shuāi。
及夫献替日,亦惟宽厚贻。jí fū xiàn tì rì,yì wéi kuān hòu yí。
箕裘洵国器,苏宋乃埙篪。jī qiú xún guó qì,sū sòng nǎi xūn chí。
文章虽小技,巨手必孤持。wén zhāng suī xiǎo jì,jù shǒu bì gū chí。
燕许如堪并,吴兢那可移。yàn xǔ rú kān bìng,wú jīng nà kě yí。

集雅诗二十首许由

郭之奇

文献钟南纪,风度无遐迩。wén xiàn zhōng nán jì,fēng dù wú xiá ěr。
当其拾遗时,首标为政理。dāng qí shí yí shí,shǒu biāo wèi zhèng lǐ。
从兹媚子容,翻作有才耻。cóng zī mèi zi róng,fān zuò yǒu cái chǐ。
移情入中书,何心希上旨。yí qíng rù zhōng shū,hé xīn xī shàng zhǐ。
酬恩惟尽力,力尽恩还徙。chóu ēn wéi jǐn lì,lì jǐn ēn hái xǐ。
忠良是羯奴,宰相归牛李。zhōng liáng shì jié nú,zǎi xiāng guī niú lǐ。
白羽犹效思,金鉴徒褒美。bái yǔ yóu xiào sī,jīn jiàn tú bāo měi。
岂知先见人,必俟他年使。qǐ zhī xiān jiàn rén,bì qí tā nián shǐ。