古诗词

张以宁

有竹诗为张伯起子玄略作

张以宁

我昔对策大明宫,骑马躞蹀行春风。wǒ xī duì cè dà míng gōng,qí mǎ xiè dié xíng chūn fēng。
万花园亭会乡里,曾拜君家有竹翁。wàn huā yuán tíng huì xiāng lǐ,céng bài jūn jiā yǒu zhú wēng。
翁时中年我差少,同姓同乡复同调。wēng shí zhōng nián wǒ chà shǎo,tóng xìng tóng xiāng fù tóng diào。
酥茶清美酪酒浓,倒意倾情共谈笑。sū chá qīng měi lào jiǔ nóng,dào yì qīng qíng gòng tán xiào。
翁住剑津之上游,我家鸣玉溪水头。wēng zhù jiàn jīn zhī shàng yóu,wǒ jiā míng yù xī shuǐ tóu。
故山青琅动万个,相约老去营菟裘。gù shān qīng láng dòng wàn gè,xiāng yuē lǎo qù yíng tú qiú。
翁向滕州我淮县,四十年间两鸿燕。wēng xiàng téng zhōu wǒ huái xiàn,sì shí nián jiān liǎng hóng yàn。
忧葵空复寸心同,宿草宁期双泪泫。yōu kuí kōng fù cùn xīn tóng,sù cǎo níng qī shuāng lèi xuàn。
桄榔叶碧邕江清,见翁令子难为情。guāng láng yè bì yōng jiāng qīng,jiàn wēng lìng zi nán wèi qíng。
卷中恍觌此君面,爽气尚与秋峥嵘。juǎn zhōng huǎng dí cǐ jūn miàn,shuǎng qì shàng yǔ qiū zhēng róng。
闽山萧索飞寒怜,乔木故家几欲尽。mǐn shān xiāo suǒ fēi hán lián,qiáo mù gù jiā jǐ yù jǐn。
有竹有竹今何如,伤心久断平安信。yǒu zhú yǒu zhú jīn hé rú,shāng xīn jiǔ duàn píng ān xìn。
吾乡海上三神山,翁今弭节于其间。wú xiāng hǎi shàng sān shén shān,wēng jīn mǐ jié yú qí jiān。
令威来归想愁绝,节上冥冥都成斑。lìng wēi lái guī xiǎng chóu jué,jié shàng míng míng dōu chéng bān。
两江信美非吾土,子母少留还竹所。liǎng jiāng xìn měi fēi wú tǔ,zi mǔ shǎo liú hái zhú suǒ。
明年倘许乞悬车,共斫长竿钓烟渚。míng nián tǎng xǔ qǐ xuán chē,gòng zhuó zhǎng gān diào yān zhǔ。

别胡长之

张以宁

我家玉溪溪上头,流萍南北四十秋。wǒ jiā yù xī xī shàng tóu,liú píng nán běi sì shí qiū。
闽中故人稀会面,乃见二妙岭外之炎洲。mǐn zhōng gù rén xī huì miàn,nǎi jiàn èr miào lǐng wài zhī yán zhōu。
吾宗泫略佳公子,翠竹鸾停世其美。wú zōng xuàn lüè jiā gōng zi,cuì zhú luán tíng shì qí měi。
长之材名与之匹,三胡诸孙固应尔。zhǎng zhī cái míng yǔ zhī pǐ,sān hú zhū sūn gù yīng ěr。
我持使节安南行,忽逢联璧双眼明。wǒ chí shǐ jié ān nán xíng,hū féng lián bì shuāng yǎn míng。
建武驿中饮我酒,一笑万里蛮烟清。jiàn wǔ yì zhōng yǐn wǒ jiǔ,yī xiào wàn lǐ mán yān qīng。
桂花榕叶天涯雨,把臂谈诗喜欲舞。guì huā róng yè tiān yá yǔ,bǎ bì tán shī xǐ yù wǔ。
虚名误我走俗尘,满意看君听乡语。xū míng wù wǒ zǒu sú chén,mǎn yì kàn jūn tīng xiāng yǔ。
敝庐荒垄狐兔盈,每一念至几无生。bì lú huāng lǒng hú tù yíng,měi yī niàn zhì jǐ wú shēng。
君乘长风破巨浪,功成即为吾乡荣。jūn chéng zhǎng fēng pò jù làng,gōng chéng jí wèi wú xiāng róng。
邕江东流日千里,明年不归如此水。yōng jiāng dōng liú rì qiān lǐ,míng nián bù guī rú cǐ shuǐ。
锦衣行昼倘先予,为报音书万山里。jǐn yī xíng zhòu tǎng xiān yǔ,wèi bào yīn shū wàn shān lǐ。

赠安南善书阮生生名太冲为予书春秋春王正月考及安南行稿予喜其楷法遒美更其字曰用和而诗以赠之

张以宁

安南有生阮太冲,隶书国中称最工。ān nán yǒu shēng ruǎn tài chōng,lì shū guó zhōng chēng zuì gōng。
劲如精兵槊善舞,疾若快匠斤成风。jìn rú jīng bīng shuò shàn wǔ,jí ruò kuài jiàng jīn chéng fēng。
老夫持节使绝域,眼昏头白垂龙钟。lǎo fū chí jié shǐ jué yù,yǎn hūn tóu bái chuí lóng zhōng。
著书暇日使之写,一笑聊足舒心胸。zhù shū xiá rì shǐ zhī xiě,yī xiào liáo zú shū xīn xiōng。
写书设官自汉代,嗟汝乃在炎荒中。xiě shū shè guān zì hàn dài,jiē rǔ nǎi zài yán huāng zhōng。
迢迢岭表产丹荔,郁郁涧底生青松。tiáo tiáo lǐng biǎo chǎn dān lì,yù yù jiàn dǐ shēng qīng sōng。
我兴为尔作长句,生起再拜生春容。wǒ xīng wèi ěr zuò zhǎng jù,shēng qǐ zài bài shēng chūn róng。
独不见琼州姜生遇苏子,姓名亦可传无穷。dú bù jiàn qióng zhōu jiāng shēng yù sū zi,xìng míng yì kě chuán wú qióng。

赠安南善书阮生生名廷玠为予书春秋春王正月考及安南行稿予喜其楷法遒美更其字曰宝善而诗以赠之

张以宁

安南有生阮廷玠,隶书国内知名最。ān nán yǒu shēng ruǎn tíng jiè,lì shū guó nèi zhī míng zuì。
整如老将严甲兵,庄若端人正冠带。zhěng rú lǎo jiāng yán jiǎ bīng,zhuāng ruò duān rén zhèng guān dài。
老夫持节使炎州,头白眼昏今老大。lǎo fū chí jié shǐ yán zhōu,tóu bái yǎn hūn jīn lǎo dà。
著书暇日使之写,一笑令人心目快。zhù shū xiá rì shǐ zhī xiě,yī xiào lìng rén xīn mù kuài。
唐时选人用楷法,嗟尔乃在要荒外。táng shí xuǎn rén yòng kǎi fǎ,jiē ěr nǎi zài yào huāng wài。
翡翠天涯隐羽毛,蛇珠海底沈光怪。fěi cuì tiān yá yǐn yǔ máo,shé zhū hǎi dǐ shěn guāng guài。
我兴为尔作长歌,生起修容重再拜。wǒ xīng wèi ěr zuò zhǎng gē,shēng qǐ xiū róng zhòng zài bài。
独不见儋耳黎生遇老坡,亦得姓名传后代。dú bù jiàn dān ěr lí shēng yù lǎo pō,yì dé xìng míng chuán hòu dài。

次韵黄观复见贻古意

张以宁

世本良家子,环佩不下堂。shì běn liáng jiā zi,huán pèi bù xià táng。
结发承光宠,被服兰茝香。jié fā chéng guāng chǒng,bèi fú lán chǎi xiāng。
援琴操国风,古意何微茫。yuán qín cāo guó fēng,gǔ yì hé wēi máng。
君恩逾山岳,妾命良自伤。jūn ēn yú shān yuè,qiè mìng liáng zì shāng。
高堂拜明月,为妾照衣裳。gāo táng bài míng yuè,wèi qiè zhào yī shang。
衣上罗带长,三岁不改芳。yī shàng luó dài zhǎng,sān suì bù gǎi fāng。
岂惭下体薄,所贵中怀臧。qǐ cán xià tǐ báo,suǒ guì zhōng huái zāng。
愿言充扫除,矢心侍君王。yuàn yán chōng sǎo chú,shǐ xīn shì jūn wáng。

赋段节妇

张以宁

莫磨青铜镜,莫理冰丝弦。mò mó qīng tóng jìng,mò lǐ bīng sī xián。
黄鹄不重行,女贞难再妍。huáng gǔ bù zhòng xíng,nǚ zhēn nán zài yán。
嗟嗟未亡人,寂寂长自怜。jiē jiē wèi wáng rén,jì jì zhǎng zì lián。
百死何足惜,但惜负所天。bǎi sǐ hé zú xī,dàn xī fù suǒ tiān。
嫁时旧巾栉,不忍弃且捐。jià shí jiù jīn zhì,bù rěn qì qiě juān。
所天谅有知,携之见黄泉。suǒ tiān liàng yǒu zhī,xié zhī jiàn huáng quán。

春厓堂诗

张以宁

上天生万汇,何物能报之?所以古孝子,感兹《蓼莪》诗。shàng tiān shēng wàn huì,hé wù néng bào zhī?suǒ yǐ gǔ xiào zi,gǎn zī liǎo é shī。
况母红芳年,手提黄口儿。kuàng mǔ hóng fāng nián,shǒu tí huáng kǒu ér。
独于霜雪际,回此阳春熙。dú yú shuāng xuě jì,huí cǐ yáng chūn xī。
昔为断蓬根,今如芳兰枝。xī wèi duàn péng gēn,jīn rú fāng lán zhī。
母恩虽莫报,子职当何为。mǔ ēn suī mò bào,zi zhí dāng hé wèi。
愿将一寸草,化作倾阳葵。yuàn jiāng yī cùn cǎo,huà zuò qīng yáng kuí。
上以承君宠,下以报母慈。shàng yǐ chéng jūn chǒng,xià yǐ bào mǔ cí。

题松石图

张以宁

繄松之苍,繄石之刚。yī sōng zhī cāng,yī shí zhī gāng。
曷以比德,维士之良。hé yǐ bǐ dé,wéi shì zhī liáng。
有苍者松,有刚者石。yǒu cāng zhě sōng,yǒu gāng zhě shí。
繄士之良,维以比德。yī shì zhī liáng,wéi yǐ bǐ dé。

题松隐图

张以宁

苍苍藓石,谡谡云松。cāng cāng xiǎn shí,sù sù yún sōng。
空山无人,明月在筇。kōng shān wú rén,míng yuè zài qióng。
我思武夷,三十六峰。wǒ sī wǔ yí,sān shí liù fēng。
之子之迈,携琴曷从。zhī zi zhī mài,xié qín hé cóng。

江南曲

张以宁

中原万里莽空阔,山过长江翠如泼。zhōng yuán wàn lǐ mǎng kōng kuò,shān guò zhǎng jiāng cuì rú pō。
楼台高下垂柳阴,丝管啁啾乱花发。lóu tái gāo xià chuí liǔ yīn,sī guǎn zhāo jiū luàn huā fā。
北人却爱江南春,穹碑城外如鱼鳞。běi rén què ài jiāng nán chūn,qióng bēi chéng wài rú yú lín。
青山江上何曾老,曾见南人是北人。qīng shān jiāng shàng hé céng lǎo,céng jiàn nán rén shì běi rén。