古诗词

韩雍

题湖口上钟岩

韩雍

江上群山翠欲流,山腰江阁更清幽。jiāng shàng qún shān cuì yù liú,shān yāo jiāng gé gèng qīng yōu。
登临一啸留题去,山远江空谁唱酬。dēng lín yī xiào liú tí qù,shān yuǎn jiāng kōng shuí chàng chóu。

思亲堂为邻友唐户侯题

韩雍

汗马勋劳衍后昆,银章世守禄常存。hàn mǎ xūn láo yǎn hòu kūn,yín zhāng shì shǒu lù cháng cún。
空堂日日瞻遗像,一念难忘罔极恩。kōng táng rì rì zhān yí xiàng,yī niàn nán wàng wǎng jí ēn。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

医传董奉活人心,济物功成不受金。yī chuán dǒng fèng huó rén xīn,jì wù gōng chéng bù shòu jīn。
云谷年来春雨后,新栽红杏已成林。yún gǔ nián lái chūn yǔ hòu,xīn zāi hóng xìng yǐ chéng lín。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

一径深栽竹万竿,清风潇洒逼人寒。yī jìng shēn zāi zhú wàn gān,qīng fēng xiāo sǎ bī rén hán。
知君高节真相似,莫厌频频岁晚看。zhī jūn gāo jié zhēn xiāng shì,mò yàn pín pín suì wǎn kàn。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

石室香凝万虑空,制成新操付丝桐。shí shì xiāng níng wàn lǜ kōng,zhì chéng xīn cāo fù sī tóng。
寻常莫叹知音少,流水高山百世风。xún cháng mò tàn zhī yīn shǎo,liú shuǐ gāo shān bǎi shì fēng。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

静里乾坤玩古今,一轮明月正天心。jìng lǐ qián kūn wán gǔ jīn,yī lún míng yuè zhèng tiān xīn。
光辉不但来云谷,四海苍生仰照临。guāng huī bù dàn lái yún gǔ,sì hǎi cāng shēng yǎng zhào lín。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

学得新书逼二王,挥毫常在墨池旁。xué dé xīn shū bī èr wáng,huī háo cháng zài mò chí páng。
西风客棹曾经过,吹出云烟满路香。xī fēng kè zhào céng jīng guò,chuī chū yún yān mǎn lù xiāng。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

千峰万壑六花晴,着屐扶筇尽日行。qiān fēng wàn hè liù huā qíng,zhe jī fú qióng jǐn rì xíng。
应似古人能放达,独将宇宙作佳城。yīng shì gǔ rén néng fàng dá,dú jiāng yǔ zhòu zuò jiā chéng。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

坐倚梅窗俗客稀,一编终日究精微。zuò yǐ méi chuāng sú kè xī,yī biān zhōng rì jiū jīng wēi。
吉凶消长何须问,已悟先天造化机。jí xiōng xiāo zhǎng hé xū wèn,yǐ wù xiān tiān zào huà jī。

云谷八咏为乡人袁仲玉题杏林春雨

韩雍

种得灵苗数十畦,暖风吹动绿云移。zhǒng dé líng miáo shù shí qí,nuǎn fēng chuī dòng lǜ yún yí。
频锄慎莫辞劳倦,凋瘵苍生久望医。pín chú shèn mò cí láo juàn,diāo zhài cāng shēng jiǔ wàng yī。

醉渔图为苏庠生惠荣题

韩雍

沧海钓鳌鳌未得,梦中心事肯忘机。cāng hǎi diào áo áo wèi dé,mèng zhōng xīn shì kěn wàng jī。
终持万丈丝纶去,直上虞廷补衮衣。zhōng chí wàn zhàng sī lún qù,zhí shàng yú tíng bǔ gǔn yī。

寄乡人陈宗盛

韩雍

云树迢迢隔故园,与君何日叙寒暄。yún shù tiáo tiáo gé gù yuán,yǔ jūn hé rì xù hán xuān。
春来惯作思乡梦,几度曾飞到雪轩。chūn lái guàn zuò sī xiāng mèng,jǐ dù céng fēi dào xuě xuān。

寄乡人陈宗盛

韩雍

琴川才子人中杰,慷慨风流信少双。qín chuān cái zi rén zhōng jié,kāng kǎi fēng liú xìn shǎo shuāng。
别后相思不能歇,几时飞雁到西江。bié hòu xiāng sī bù néng xiē,jǐ shí fēi yàn dào xī jiāng。

雨阻游期答余同寅韵

韩雍

花正纷纷草正菲,登山久约谢元晖。huā zhèng fēn fēn cǎo zhèng fēi,dēng shān jiǔ yuē xiè yuán huī。
无情最是连朝雨,阻我东风倒载归。wú qíng zuì shì lián cháo yǔ,zǔ wǒ dōng fēng dào zài guī。

谢南昌罗宪副篪惠春盘酬文山集

韩雍

久欲乘闲访故人,无端风雨日阴阴。jiǔ yù chéng xián fǎng gù rén,wú duān fēng yǔ rì yīn yīn。
于今却拜春盘惠,翘首城南感愧深。yú jīn què bài chūn pán huì,qiào shǒu chéng nán gǎn kuì shēn。

谢南昌罗宪副篪惠春盘酬文山集

韩雍

不访相知半载馀,终堂情绪近何如。bù fǎng xiāng zhī bàn zài yú,zhōng táng qíng xù jìn hé rú。
应知读礼今将遍,邺架相资一卷书。yīng zhī dú lǐ jīn jiāng biàn,yè jià xiāng zī yī juǎn shū。

术士推康节前定数一生宦迹皆符合不爽感叹一绝

韩雍

先天数学信无乖,推得从前万事谐。xiān tiān shù xué xìn wú guāi,tuī dé cóng qián wàn shì xié。
从此谋身不须问,人生真有命安排。cóng cǐ móu shēn bù xū wèn,rén shēng zhēn yǒu mìng ān pái。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

春到江南最可人,梅花点点竹阴阴。chūn dào jiāng nán zuì kě rén,méi huā diǎn diǎn zhú yīn yīn。
闲来后乐亭中坐,水满方塘天影深。xián lái hòu lè tíng zhōng zuò,shuǐ mǎn fāng táng tiān yǐng shēn。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

阴云风扫净无馀,春满江山画不如。yīn yún fēng sǎo jìng wú yú,chūn mǎn jiāng shān huà bù rú。
第一楼头闲引望,乾坤万里混车书。dì yī lóu tóu xián yǐn wàng,qián kūn wàn lǐ hùn chē shū。

次韵再答罗宪副六首

韩雍

久羡君才最绝人,宦游随处有棠阴。jiǔ xiàn jūn cái zuì jué rén,huàn yóu suí chù yǒu táng yīn。
于今莫叹遭逢晚,海内苍生属望深。yú jīn mò tàn zāo féng wǎn,hǎi nèi cāng shēng shǔ wàng shēn。