古诗词

郑孝胥

秋分

郑孝胥

碧云翻墨坠秋光,残暑长廊一雨凉。bì yún fān mò zhuì qiū guāng,cán shǔ zhǎng láng yī yǔ liáng。
松竹欲成楼渐隐,阴晴数变桂初香。sōng zhú yù chéng lóu jiàn yǐn,yīn qíng shù biàn guì chū xiāng。
随波籍湜应俱叛,易暴夷齐故不亡。suí bō jí shí yīng jù pàn,yì bào yí qí gù bù wáng。
岁岁登高须强起,霜风好为作重阳。suì suì dēng gāo xū qiáng qǐ,shuāng fēng hǎo wèi zuò zhòng yáng。

重九

郑孝胥

云敛吴天日愈凉,风生雁影气初霜。yún liǎn wú tiān rì yù liáng,fēng shēng yàn yǐng qì chū shuāng。
添衣犹觉楼难倚,入肆翻怜酒未尝。tiān yī yóu jué lóu nán yǐ,rù sì fān lián jiǔ wèi cháng。
短发谁从蓝田客,放歌聊试接舆狂。duǎn fā shuí cóng lán tián kè,fàng gē liáo shì jiē yú kuáng。
栖迟自是违天者,莫为违人讶海藏。qī chí zì shì wéi tiān zhě,mò wèi wéi rén yà hǎi cáng。

送升吉甫东行

郑孝胥

蜍志厌厌久厌看,巍然达道出江干。chú zhì yàn yàn jiǔ yàn kàn,wēi rán dá dào chū jiāng gàn。
祈天可恃孤忠在,复辟谁言国事难。qí tiān kě shì gū zhōng zài,fù pì shuí yán guó shì nán。
动地波涛送残岁,伤心关陇话严寒。dòng dì bō tāo sòng cán suì,shāng xīn guān lǒng huà yán hán。
因公雪涕陶斋语,只许刘侯解报韩。yīn gōng xuě tì táo zhāi yǔ,zhǐ xǔ liú hóu jiě bào hán。

寿韬庵太保七十

郑孝胥

馀生海角望中兴,帝座扶持赖有人。yú shēng hǎi jiǎo wàng zhōng xīng,dì zuò fú chí lài yǒu rén。
德望卅年来畎亩,艰危孤立此君臣。dé wàng sà nián lái quǎn mǔ,jiān wēi gū lì cǐ jūn chén。
清吟谢客应争席,细楷涪翁愈逼真。qīng yín xiè kè yīng zhēng xí,xì kǎi fú wēng yù bī zhēn。
自是天公眷忠义,依然相敬见如宾。zì shì tiān gōng juàn zhōng yì,yī rán xiāng jìng jiàn rú bīn。

风雨过

郑孝胥

穿径贪依竹色凉,松涛渐觉到虚廊。chuān jìng tān yī zhú sè liáng,sōng tāo jiàn jué dào xū láng。
雨馀鸥队矜翔舞,风际蝉吟自抑扬。yǔ yú ōu duì jīn xiáng wǔ,fēng jì chán yín zì yì yáng。
忍道长安浑似奕,那知沧海又生桑。rěn dào zhǎng ān hún shì yì,nà zhī cāng hǎi yòu shēng sāng。
匆匆一枕怀根梦,未抵狞飙半日狂。cōng cōng yī zhěn huái gēn mèng,wèi dǐ níng biāo bàn rì kuáng。

思小乙

郑孝胥

挟册频年似我长,论昏未就意几忘。xié cè pín nián shì wǒ zhǎng,lùn hūn wèi jiù yì jǐ wàng。
病中泪尽言难晓,身后房空事可伤。bìng zhōng lèi jǐn yán nán xiǎo,shēn hòu fáng kōng shì kě shāng。
丛稿悲凉留宿业,遗姿抑郁对回肠。cóng gǎo bēi liáng liú sù yè,yí zī yì yù duì huí cháng。
层楼向曙看渠去,却剩危梯望杳茫。céng lóu xiàng shǔ kàn qú qù,què shèng wēi tī wàng yǎo máng。

哭爱苍

郑孝胥

共推左癖如元凯,酷慕诗流必老坡。gòng tuī zuǒ pǐ rú yuán kǎi,kù mù shī liú bì lǎo pō。
失路江湖空愤慨,戕生陵谷生销磨。shī lù jiāng hú kōng fèn kǎi,qiāng shēng líng gǔ shēng xiāo mó。
向来天际真人想,昨日寒斋一梦过。xiàng lái tiān jì zhēn rén xiǎng,zuó rì hán zhāi yī mèng guò。
垂死犁来虽莫逆,鼠肝虫臂奈君何。chuí sǐ lí lái suī mò nì,shǔ gān chóng bì nài jūn hé。

叔伊以诗索剪菊插瓶

郑孝胥

故人苦忆故山青,抛却东篱只独醒。gù rén kǔ yì gù shān qīng,pāo què dōng lí zhǐ dú xǐng。
病起吟笺能小草,梦回丛菊在双瓶。bìng qǐ yín jiān néng xiǎo cǎo,mèng huí cóng jú zài shuāng píng。
客中欲问愁何味,晚景相看鬓已星。kè zhōng yù wèn chóu hé wèi,wǎn jǐng xiāng kàn bìn yǐ xīng。
且约窗间常促膝,海天寒雨任冥冥。qiě yuē chuāng jiān cháng cù xī,hǎi tiān hán yǔ rèn míng míng。

正月三日昧爽作以下己未

郑孝胥

楼头熄灯夜微明,回首仓皇意自惊。lóu tóu xī dēng yè wēi míng,huí shǒu cāng huáng yì zì jīng。
志气太强翻一折,奔波苦学竟何成。zhì qì tài qiáng fān yī zhé,bēn bō kǔ xué jìng hé chéng。
早令从我寻文字,或幸延年换性情。zǎo lìng cóng wǒ xún wén zì,huò xìng yán nián huàn xìng qíng。
今日馀哀兼痛悔,弥天踪戢恨难平。jīn rì yú āi jiān tòng huǐ,mí tiān zōng jí hèn nán píng。

寄题杭州樟亭

郑孝胥

惨淡苍穹久屈蟠,沧波老树想高寒。cǎn dàn cāng qióng jiǔ qū pán,cāng bō lǎo shù xiǎng gāo hán。
天鸡白鹄愁霄汉,志士仁人伤肺肝。tiān jī bái gǔ chóu xiāo hàn,zhì shì rén rén shāng fèi gān。
一日缚茅成故事,诸君抱膝恣游观。yī rì fù máo chéng gù shì,zhū jūn bào xī zì yóu guān。
何当侧杖追公等,徙倚亭前话戒坛。hé dāng cè zhàng zhuī gōng děng,xǐ yǐ tíng qián huà jiè tán。

丁恪敏公挽诗

郑孝胥

坐上白虹贯酒卮,酒阑人散别君时。zuò shàng bái hóng guàn jiǔ zhī,jiǔ lán rén sàn bié jūn shí。
三人来告欲惊走,一瞑讵知无见期。sān rén lái gào yù jīng zǒu,yī míng jù zhī wú jiàn qī。
肝胆平生心已许,雷霆独立识堪悲。gān dǎn píng shēng xīn yǐ xǔ,léi tíng dú lì shí kān bēi。
挝门夜访从今绝,寂寞凭谁说项斯。wō mén yè fǎng cóng jīn jué,jì mò píng shuí shuō xiàng sī。

九日

郑孝胥

却病因之废酒杯,杜门谁复揽崔嵬。què bìng yīn zhī fèi jiǔ bēi,dù mén shuí fù lǎn cuī wéi。
一庭秋气人先觉,累日霜风菊又开。yī tíng qiū qì rén xiān jué,lèi rì shuāng fēng jú yòu kāi。
遂付虫沙期共灭,并疏文字但馀哀。suì fù chóng shā qī gòng miè,bìng shū wén zì dàn yú āi。
朋侪乱后凋零甚,怅望斜阳更不回。péng chái luàn hòu diāo líng shén,chàng wàng xié yáng gèng bù huí。

消寒会示同坐

郑孝胥

蒙难灵修久苦辛,玩时愒日坐诸臣。méng nán líng xiū jiǔ kǔ xīn,wán shí kài rì zuò zhū chén。
一为孤注机旋失,再卜中兴义未申。yī wèi gū zhù jī xuán shī,zài bo zhōng xīng yì wèi shēn。
江左夷吾虚想象,黄图赤县付何人?jiāng zuǒ yí wú xū xiǎng xiàng,huáng tú chì xiàn fù hé rén?
楚囚君子吾何敢,深觉新亭愧伯仁。chǔ qiú jūn zi wú hé gǎn,shēn jué xīn tíng kuì bó rén。

小乙忌日

郑孝胥

埋骨虹桥即九原,年年草色与愁痕。mái gǔ hóng qiáo jí jiǔ yuán,nián nián cǎo sè yǔ chóu hén。
浮生如梦空流传,宿泪难干复抱孙。fú shēng rú mèng kōng liú chuán,sù lèi nán gàn fù bào sūn。
画本英雄增短气,人间成败动惊魂。huà běn yīng xióng zēng duǎn qì,rén jiān chéng bài dòng jīng hún。
锋铓休痛干将折,战士残骸等负冤。fēng máng xiū tòng gàn jiāng zhé,zhàn shì cán hái děng fù yuān。

咏月当头

郑孝胥

霏霜蚀月月魂寒,可奈当头隔雾看。fēi shuāng shí yuè yuè hún hán,kě nài dāng tóu gé wù kàn。
宫阙天高归已晚,江湖夜永梦将残。gōng quē tiān gāo guī yǐ wǎn,jiāng hú yè yǒng mèng jiāng cán。
未斜何碍悬银汉,自转休疑失玉盘。wèi xié hé ài xuán yín hàn,zì zhuǎn xiū yí shī yù pán。
白发丹心人渐老,绕枝乌鹊待谁安?bái fā dān xīn rén jiàn lǎo,rào zhī wū què dài shuí ān?

吴淞望海

郑孝胥

郁郁楼居动累年,胸中正欠海吞天。yù yù lóu jū dòng lèi nián,xiōng zhōng zhèng qiàn hǎi tūn tiān。
潮回淞市成高垒,帆落崇沙见葑田。cháo huí sōng shì chéng gāo lěi,fān luò chóng shā jiàn fēng tián。
伤逝招魂须一放,行歌散发入无边。shāng shì zhāo hún xū yī fàng,xíng gē sàn fā rù wú biān。
人间善败犹难死,却为童乌废《太玄》。rén jiān shàn bài yóu nán sǐ,què wèi tóng wū fèi tài xuán。

答梅泉风雨见过

郑孝胥

地旷风号势始张,触楼益怒转成狂。dì kuàng fēng hào shì shǐ zhāng,chù lóu yì nù zhuǎn chéng kuáng。
垂杨万里柔将绝,黄雀一群轻自翔。chuí yáng wàn lǐ róu jiāng jué,huáng què yī qún qīng zì xiáng。
挥扇暂停迎晚雨,披襟对坐爱虚廊。huī shàn zàn tíng yíng wǎn yǔ,pī jīn duì zuò ài xū láng。
灌坛神女应相避,可怪封姨戏海藏。guàn tán shén nǚ yīng xiāng bì,kě guài fēng yí xì hǎi cáng。

九日

郑孝胥

十年几见海扬尘,犹是登高北望人。shí nián jǐ jiàn hǎi yáng chén,yóu shì dēng gāo běi wàng rén。
霜菊有情全性命,夜楼何地数星辰?shuāng jú yǒu qíng quán xìng mìng,yè lóu hé dì shù xīng chén?
晚涂莫问功名意,往事惟馀梦寐亲。wǎn tú mò wèn gōng míng yì,wǎng shì wéi yú mèng mèi qīn。
枉被人称郑重九,更无豪语压悲辛。wǎng bèi rén chēng zhèng zhòng jiǔ,gèng wú háo yǔ yā bēi xīn。

孝胥以戊戌九月出京至庚戌七月入京凡十三年有诗纪之辛亥九月出京至癸亥七月入京亦十三年且出京皆以九月入京皆以七月悟而嗟叹自念生逢世乱穷老无所就复为此诗

郑孝胥

世弃天留等可哀,黍离荆棘更能来。shì qì tiān liú děng kě āi,shǔ lí jīng jí gèng néng lái。
还从铜辇寻残梦,早向昆明辨劫灰。hái cóng tóng niǎn xún cán mèng,zǎo xiàng kūn míng biàn jié huī。
吞炭漆身殊未避,触山逐日漫相猜。tūn tàn qī shēn shū wèi bì,chù shān zhú rì màn xiāng cāi。
两朝国士虚名在,骏骨聊堪比郭隗。liǎng cháo guó shì xū míng zài,jùn gǔ liáo kān bǐ guō kuí。

入都车中和病山韵

郑孝胥

闻命须为岁暮行,敢辞风雪犯峥嵘。wén mìng xū wèi suì mù xíng,gǎn cí fēng xuě fàn zhēng róng。
喑呜朔吹车初发,浩荡江声夜欲明。yīn wū shuò chuī chē chū fā,hào dàng jiāng shēng yè yù míng。
忧患万端天正醉,蹉跎一老世方轻。yōu huàn wàn duān tiān zhèng zuì,cuō tuó yī lǎo shì fāng qīng。
病山此作增人气,众浊何妨号独清。bìng shān cǐ zuò zēng rén qì,zhòng zhuó hé fáng hào dú qīng。