古诗词

谭宗浚

泊舟南昌大雪作歌

谭宗浚

吾家岭海居南陲,赤日长照恒炎曦。wú jiā lǐng hǎi jū nán chuí,chì rì zhǎng zhào héng yán xī。
隆冬飞雪洒不到,但有千树梅参差。lóng dōng fēi xuě sǎ bù dào,dàn yǒu qiān shù méi cān chà。
朅来豫章偶携酒,云气昼黯纷迷离。qiè lái yù zhāng ǒu xié jiǔ,yún qì zhòu àn fēn mí lí。
波涛叫呼朔阴集,山石凛冽寒飙吹。bō tāo jiào hū shuò yīn jí,shān shí lǐn liè hán biāo chuī。
天公忽蹴痴龙起,倒泻琼瑶八千里。tiān gōng hū cù chī lóng qǐ,dào xiè qióng yáo bā qiān lǐ。
横空欲度西山来,疾雨斜吹入江水。héng kōng yù dù xī shān lái,jí yǔ xié chuī rù jiāng shuǐ。
若有人兮在云中,跨缟鹤兮骖素鸿。ruò yǒu rén xī zài yún zhōng,kuà gǎo hè xī cān sù hóng。
瑶池阆风赴高会,堕羽飘坠来虚空。yáo chí láng fēng fù gāo huì,duò yǔ piāo zhuì lái xū kōng。
盘旋回折不相下,变灭的皪难为容。pán xuán huí zhé bù xiāng xià,biàn miè de lì nán wèi róng。
不然河伯张宴浓,洞庭乐奏酣笙钟。bù rán hé bó zhāng yàn nóng,dòng tíng lè zòu hān shēng zhōng。
缠头十万剪鲛縠,片片映出蛟鼍宫。chán tóu shí wàn jiǎn jiāo hú,piàn piàn yìng chū jiāo tuó gōng。
前者迸入烟蒙蒙,后者卷作涛汹汹。qián zhě bèng rù yān méng méng,hòu zhě juǎn zuò tāo xiōng xiōng。
噫号声势塞大块,一洗万古尘沙胸。yī hào shēng shì sāi dà kuài,yī xǐ wàn gǔ chén shā xiōng。
隔岸遥看雾痕湿,枉渚回汀纷出入。gé àn yáo kàn wù hén shī,wǎng zhǔ huí tīng fēn chū rù。
天前阔远千树涌,沙际冥茫万鸥立。tiān qián kuò yuǎn qiān shù yǒng,shā jì míng máng wàn ōu lì。
我生憔悴百不宜,穷愁惯被江神欺。wǒ shēng qiáo cuì bǎi bù yí,qióng chóu guàn bèi jiāng shén qī。
倦游千里厌久泊,忽看世界堆琉璃。juàn yóu qiān lǐ yàn jiǔ pō,hū kàn shì jiè duī liú lí。
江山奇景恣游眺,造物贶我原非私。jiāng shān qí jǐng zì yóu tiào,zào wù kuàng wǒ yuán fēi sī。
偶然留滞亦殊得,岂必捷足争先驰。ǒu rán liú zhì yì shū dé,qǐ bì jié zú zhēng xiān chí。
君不见章江门外帆如织,千枝万枝作竿直。jūn bù jiàn zhāng jiāng mén wài fān rú zhī,qiān zhī wàn zhī zuò gān zhí。
几人住乡得安适,大半风尘走南北。jǐ rén zhù xiāng dé ān shì,dà bàn fēng chén zǒu nán běi。
烹羔暖酒渠有命,此乐岂须吾辈得。pēng gāo nuǎn jiǔ qú yǒu mìng,cǐ lè qǐ xū wú bèi dé。
眼前欢会且高歌,何用牢愁叹湮塞。yǎn qián huān huì qiě gāo gē,hé yòng láo chóu tàn yān sāi。
夜来沈沈月无色,万种愁心乱难极。yè lái shěn shěn yuè wú sè,wàn zhǒng chóu xīn luàn nán jí。
会当唤取潜潭蛟,起弄霜天吼铜笛。huì dāng huàn qǔ qián tán jiāo,qǐ nòng shuāng tiān hǒu tóng dí。

循狮子岭度十八盘

谭宗浚

奇峰欲干天,失势忽斜落。qí fēng yù gàn tiān,shī shì hū xié luò。
弯环疑互缠,奋击起相搏。wān huán yí hù chán,fèn jī qǐ xiāng bó。
万叠凭巑岏,一条开荦确。wàn dié píng cuán wán,yī tiáo kāi luò què。
望中见纡郁,意外出巉恶。wàng zhōng jiàn yū yù,yì wài chū chán è。
怪棱低钩衣,仄势怒齿索。guài léng dī gōu yī,zè shì nù chǐ suǒ。
兹为入山路,有似门启钥。zī wèi rù shān lù,yǒu shì mén qǐ yào。
微生寄舆夫,喘息不敢作。wēi shēng jì yú fū,chuǎn xī bù gǎn zuò。
登顿愁趼疲,窥觑虑魂弱。dēng dùn chóu jiǎn pí,kuī qù lǜ hún ruò。
不信人世间,坦途尚清廓。bù xìn rén shì jiān,tǎn tú shàng qīng kuò。
遥见青林端,秃当响檐铎。yáo jiàn qīng lín duān,tū dāng xiǎng yán duó。
知有梵宇崇,盘空横岝崿。zhī yǒu fàn yǔ chóng,pán kōng héng zuò è。

游百花洲其一

谭宗浚

闻道东湖胜,寻幽惬讨论。wén dào dōng hú shèng,xún yōu qiè tǎo lùn。
雪光寒照座,水气暗侵门。xuě guāng hán zhào zuò,shuǐ qì àn qīn mén。
鹭起沙堤净,鱼噞石穴潭。lù qǐ shā dī jìng,yú yǎn shí xué tán。
尘阛隔咫尺,佳景俨郊樊。chén huán gé zhǐ chǐ,jiā jǐng yǎn jiāo fán。

雨中由黄草坪过武陵山

谭宗浚

涉想登灵峰,昏旦忽移景。shè xiǎng dēng líng fēng,hūn dàn hū yí jǐng。
飞阴失寸晖,晦色惑诸岭。fēi yīn shī cùn huī,huì sè huò zhū lǐng。
贾勇循涧崖,笋鞋任驰骋。jiǎ yǒng xún jiàn yá,sǔn xié rèn chí chěng。
风霆浩啸翻,草树逞妍靓。fēng tíng hào xiào fān,cǎo shù chěng yán jìng。
陡缘万松巅,趋下若窥井。dǒu yuán wàn sōng diān,qū xià ruò kuī jǐng。
一诺许山灵,颠踣吾有命。yī nuò xǔ shān líng,diān bó wú yǒu mìng。
媻姗趁蒙茸,暗昧露光炯。pán shān chèn méng rōng,àn mèi lù guāng jiǒng。
缒幽一岩穿,造极万峰迸。zhuì yōu yī yán chuān,zào jí wàn fēng bèng。
却乘险阻尝,喜得妄邪屏。què chéng xiǎn zǔ cháng,xǐ dé wàng xié píng。
险中博欢娱,事过趣弥永。xiǎn zhōng bó huān yú,shì guò qù mí yǒng。
轩冕有危机,何者真乐境。xuān miǎn yǒu wēi jī,hé zhě zhēn lè jìng。
平生游屐多,屈指半天幸。píng shēng yóu jī duō,qū zhǐ bàn tiān xìng。
山中难久留,浩歌下萝径。shān zhōng nán jiǔ liú,hào gē xià luó jìng。

青莲洞

谭宗浚

仰窥石下垂,仄步石横拒。yǎng kuī shí xià chuí,zè bù shí héng jù。
平生耻折腰,至此随仰俯。píng shēng chǐ zhé yāo,zhì cǐ suí yǎng fǔ。
兹为青莲龛,榛莽限深阻。zī wèi qīng lián kān,zhēn mǎng xiàn shēn zǔ。
扪苔负壁行,魂弱不敢语。mén tái fù bì xíng,hún ruò bù gǎn yǔ。
悄然风叶飞,恐有山魈觑。qiāo rán fēng yè fēi,kǒng yǒu shān xiāo qù。
元人旧镵碑,洞狭不容武。yuán rén jiù chán bēi,dòng xiá bù róng wǔ。
侧身偶蹲窥,砐硪垂玉箸。cè shēn ǒu dūn kuī,è wò chuí yù zhù。
昔人绝技传,未肯草木伍。xī rén jué jì chuán,wèi kěn cǎo mù wǔ。
好奇此雕镌,作计亦良苦。hǎo qí cǐ diāo juān,zuò jì yì liáng kǔ。
久立畏森寒,攓衣出苔户。jiǔ lì wèi sēn hán,qiān yī chū tái hù。
携将白石还,好向僧厨煮。xié jiāng bái shí hái,hǎo xiàng sēng chú zhǔ。

小蓬莱峰下有瀑泉三叠旁列横石可坐十人

谭宗浚

是谁觞群真,涧底置瑶席。shì shuí shāng qún zhēn,jiàn dǐ zhì yáo xí。
洼尊久不存,罗列剩奇石。wā zūn jiǔ bù cún,luó liè shèng qí shí。
遥对清泠泉,各各据高壁。yáo duì qīng líng quán,gè gè jù gāo bì。
出窦纷窒通,注溪错回直。chū dòu fēn zhì tōng,zhù xī cuò huí zhí。
意同长风争,急起赴石隙。yì tóng zhǎng fēng zhēng,jí qǐ fù shí xì。
群山如踔跳,声过有余力。qún shān rú chuō tiào,shēng guò yǒu yú lì。
道人了不闻,合掌对凝碧。dào rén le bù wén,hé zhǎng duì níng bì。
泄怒任叫嚣,守柔自冲默。xiè nù rèn jiào xiāo,shǒu róu zì chōng mò。
渐进岂不佳,胡为苦相激。jiàn jìn qǐ bù jiā,hú wèi kǔ xiāng jī。
感物遂写怀,浩歌日将夕。gǎn wù suì xiě huái,hào gē rì jiāng xī。
2612