古诗词

薛能

送禅僧

薛能

寒空孤鸟度,落日一僧归。hán kōng gū niǎo dù,luò rì yī sēng guī。
近寺路闻梵,出郊风满衣。jìn sì lù wén fàn,chū jiāo fēng mǎn yī。
步摇瓶浪起,盂戛磬声微。bù yáo píng làng qǐ,yú jiá qìng shēng wēi。
还坐栖禅所,荒山月照扉。hái zuò qī chán suǒ,huāng shān yuè zhào fēi。

赠隐者

薛能

门前虽有径,绝向世间行。mén qián suī yǒu jìng,jué xiàng shì jiān xíng。
薙草因逢药,移花便得莺。tì cǎo yīn féng yào,yí huā biàn dé yīng。
甘贫原是道,苦学不为名。gān pín yuán shì dào,kǔ xué bù wèi míng。
莫怪苍髭晚,无机任世情。mò guài cāng zī wǎn,wú jī rèn shì qíng。

冬日送僧归吴中旧居

薛能

去扫冬林下,闲持未遍经。qù sǎo dōng lín xià,xián chí wèi biàn jīng。
为山低凿牖,容月广开庭。wèi shān dī záo yǒu,róng yuè guǎng kāi tíng。
旧叶云千里,生涯水一瓶。jiù yè yún qiān lǐ,shēng yá shuǐ yī píng。
还应觅新句,看雪倚禅扃。hái yīng mì xīn jù,kàn xuě yǐ chán jiōng。

送胡澳下第归蒲津

薛能

无媒甘下飞,君子尚麻衣。wú méi gān xià fēi,jūn zi shàng má yī。
岁月终荣在,家园近且归。suì yuè zhōng róng zài,jiā yuán jìn qiě guī。
山光临舜庙,河气隔王畿。shān guāng lín shùn miào,hé qì gé wáng jī。
甚积汤原思,青青宿麦肥。shén jī tāng yuán sī,qīng qīng sù mài féi。

春日闲居

薛能

权门多见薄,吾道岂终行。quán mén duō jiàn báo,wú dào qǐ zhōng xíng。
散地徒忧国,良时不在城。sàn dì tú yōu guó,liáng shí bù zài chéng。
花繁春正王,茶美梦初惊。huā fán chūn zhèng wáng,chá měi mèng chū jīng。
赖有兹文在,犹堪畅此生。lài yǒu zī wén zài,yóu kān chàng cǐ shēng。

题逃户

薛能

几世瞢农桑,凶年竟失乡。jǐ shì méng nóng sāng,xiōng nián jìng shī xiāng。
朽关生湿菌,倾屋照斜阳。xiǔ guān shēng shī jūn,qīng wū zhào xié yáng。
雨水淹残臼,葵花压倒墙。yǔ shuǐ yān cán jiù,kuí huā yā dào qiáng。
明时岂致此,应自负苍苍。míng shí qǐ zhì cǐ,yīng zì fù cāng cāng。

夏日蒲津寺居二首

薛能

日日闲车马,谁来访此身。rì rì xián chē mǎ,shuí lái fǎng cǐ shēn。
一门兼鹤静,四院与僧邻。yī mén jiān hè jìng,sì yuàn yǔ sēng lín。
雨室墙穿溜,风窗笔染尘。yǔ shì qiáng chuān liū,fēng chuāng bǐ rǎn chén。
空馀气长在,天子用平人。kōng yú qì zhǎng zài,tiān zi yòng píng rén。

夏日蒲津寺居二首

薛能

故国有如梦,省来长远游。gù guó yǒu rú mèng,shěng lái zhǎng yuǎn yóu。
清晨起闲院,疏雨似深秋。qīng chén qǐ xián yuàn,shū yǔ shì shēn qiū。
宿寝书棱叠,行吟杖迹稠。sù qǐn shū léng dié,xíng yín zhàng jì chóu。
天晴岂能出,春暖未更裘。tiān qíng qǐ néng chū,chūn nuǎn wèi gèng qiú。

北都题崇福寺

薛能

此地潜龙寺,何基即帝台。cǐ dì qián lóng sì,hé jī jí dì tái。
细花庭树荫,清气殿门开。xì huā tíng shù yīn,qīng qì diàn mén kāi。
长老多相识,旬休暂一来。zhǎng lǎo duō xiāng shí,xún xiū zàn yī lái。
空空亦拟解,干进幸无媒。kōng kōng yì nǐ jiě,gàn jìn xìng wú méi。

题龙兴寺

薛能

高户列禅房,松门到上方。gāo hù liè chán fáng,sōng mén dào shàng fāng。
像开祇树岭,人施蜀城香。xiàng kāi qí shù lǐng,rén shī shǔ chéng xiāng。
地遍磷磷石,江移孑孑樯。dì biàn lín lín shí,jiāng yí jié jié qiáng。
林僧语不尽,身役事梁王。lín sēng yǔ bù jǐn,shēn yì shì liáng wáng。

舟行至平羌

薛能

貔虎直沙壖,严更护早眠。pí hǔ zhí shā ruán,yán gèng hù zǎo mián。
簇霜孤驿树,落日下江船。cù shuāng gū yì shù,luò rì xià jiāng chuán。
暂去非吴起,终休爱鲁连。zàn qù fēi wú qǐ,zhōng xiū ài lǔ lián。
平羌无一术,候吏莫加笾。píng qiāng wú yī shù,hòu lì mò jiā biān。

题开元寺阁

薛能

一阁见一郡,乱流仍乱山。yī gé jiàn yī jùn,luàn liú réng luàn shān。
未能终日住,尤爱暂时闲。wèi néng zhōng rì zhù,yóu ài zàn shí xián。
唱棹吴门去,啼林杜宇还。chàng zhào wú mén qù,tí lín dù yǔ hái。
高僧不可羡,西景掩禅关。gāo sēng bù kě xiàn,xī jǐng yǎn chán guān。

凌云寺

薛能

像阁与山齐,何人致石梯。xiàng gé yǔ shān qí,hé rén zhì shí tī。
万烟生聚落,一崦露招提。wàn yān shēng jù luò,yī yān lù zhāo tí。
斋月人来上,残阳鸽去栖。zhāi yuè rén lái shàng,cán yáng gē qù qī。
从边亦已极,烽火是沈黎。cóng biān yì yǐ jí,fēng huǒ shì shěn lí。

石堂溪

薛能

三面接渔樵,前门向郡桥。sān miàn jiē yú qiáo,qián mén xiàng jùn qiáo。
岸沙崩橘树,山径入茶苗。àn shā bēng jú shù,shān jìng rù chá miáo。
夜拥军烟合,春浮妓舸邀。yè yōng jūn yān hé,chūn fú jì gě yāo。
此心无与醉,花影莫相烧。cǐ xīn wú yǔ zuì,huā yǐng mò xiāng shāo。

荔枝楼

薛能

高槛起边愁,荔枝谁致楼。gāo kǎn qǐ biān chóu,lì zhī shuí zhì lóu。
会须教匠坼,不欲见蛮陬。huì xū jiào jiàng chè,bù yù jiàn mán zōu。
树痹无春影,天连觉汉流。shù bì wú chūn yǐng,tiān lián jué hàn liú。
仲宣如可拟,即此是荆州。zhòng xuān rú kě nǐ,jí cǐ shì jīng zhōu。

圣冈

薛能

古迹是何王,平身入石房。gǔ jì shì hé wáng,píng shēn rù shí fáng。
远村通后径,一郡隔前冈。yuǎn cūn tōng hòu jìng,yī jùn gé qián gāng。
昼静唯禅客,春来有女郎。zhòu jìng wéi chán kè,chūn lái yǒu nǚ láng。
独醒回不得,无事可焚香。dú xǐng huí bù dé,wú shì kě fén xiāng。

春日寓怀

薛能

幽拙未谋身,无端患不均。yōu zhuō wèi móu shēn,wú duān huàn bù jūn。
盗憎犹念物,花尽不知春。dào zēng yóu niàn wù,huā jǐn bù zhī chūn。
井邑常多弊,江山岂有神。jǐng yì cháng duō bì,jiāng shān qǐ yǒu shén。
犍为何处在,一拟吊埋轮。jiān wèi hé chù zài,yī nǐ diào mái lún。

江柳

薛能

条绿似垂缨,离筵日照轻。tiáo lǜ shì chuí yīng,lí yán rì zhào qīng。
向人虽有态,伤我为无情。xiàng rén suī yǒu tài,shāng wǒ wèi wú qíng。
桥远孤临水,墙低半出营。qiáo yuǎn gū lín shuǐ,qiáng dī bàn chū yíng。
天津曾此见,亦是怆行行。tiān jīn céng cǐ jiàn,yì shì chuàng xíng xíng。

平盖观

薛能

巨柏与山高,玄门静有猱。jù bǎi yǔ shān gāo,xuán mén jìng yǒu náo。
春风开野杏,落日照江涛。chūn fēng kāi yě xìng,luò rì zhào jiāng tāo。
白璧心难说,青云世未遭。bái bì xīn nán shuō,qīng yún shì wèi zāo。
天涯望不极,谁识咏离骚。tiān yá wàng bù jí,shuí shí yǒng lí sāo。

春霁

薛能

久客孤舟上,天涯漱晓津。jiǔ kè gū zhōu shàng,tiān yá shù xiǎo jīn。
野芳桤似柳,江霁雪和春。yě fāng qī shì liǔ,jiāng jì xuě hé chūn。
吏叫能惊鹭,官粗实害身。lì jiào néng jīng lù,guān cū shí hài shēn。
何当穷蜀境,却忆滞游人。hé dāng qióng shǔ jìng,què yì zhì yóu rén。
2631234567»