古诗词

苏轼

次韵杨公济奉议梅花十首

苏轼

君知早落坐先开,莫著新诗句句催。jūn zhī zǎo luò zuò xiān kāi,mò zhù xīn shī jù jù cuī。
岭北霜枝最多思,忍寒留待使君来。lǐng běi shuāng zhī zuì duō sī,rěn hán liú dài shǐ jūn lái。

次韵杨公济奉议梅花十首

苏轼

冰盘未荐含酸子,雪岭先看耐冻枝。bīng pán wèi jiàn hán suān zi,xuě lǐng xiān kàn nài dòng zhī。
应笑春风木芍药,丰肌弱骨要人医。yīng xiào chūn fēng mù sháo yào,fēng jī ruò gǔ yào rén yī。

次韵杨公济奉议梅花十首

苏轼

寒雀喧喧冻不飞,绕林空啅未开枝。hán què xuān xuān dòng bù fēi,rào lín kōng zhuó wèi kāi zhī。
多情好与风流伴,不到双双燕语时。duō qíng hǎo yǔ fēng liú bàn,bù dào shuāng shuāng yàn yǔ shí。

次韵杨公济奉议梅花十首

苏轼

鲛绡剪碎玉簪轻,檀晕妆成雪月明。jiāo xiāo jiǎn suì yù zān qīng,tán yūn zhuāng chéng xuě yuè míng。
肯伴老人春一醉,悬知欲落更多情。kěn bàn lǎo rén chūn yī zuì,xuán zhī yù luò gèng duō qíng。

次韵杨公济奉议梅花十首

苏轼

缟裙练帨玉川家,肝胆清新冷不邪。gǎo qún liàn shuì yù chuān jiā,gān dǎn qīng xīn lěng bù xié。
秾李争春犹办此,更教踏雪看梅花。nóng lǐ zhēng chūn yóu bàn cǐ,gèng jiào tà xuě kàn méi huā。

谢关景仁送红梅栽二首

苏轼

年年芳信负红梅,江畔垂垂又欲开。nián nián fāng xìn fù hóng méi,jiāng pàn chuí chuí yòu yù kāi。
珍重多情关令尹,直和根拨送春来。zhēn zhòng duō qíng guān lìng yǐn,zhí hé gēn bō sòng chūn lái。

谢关景仁送红梅栽二首

苏轼

为君栽向南堂下,记取他年著子时。wèi jūn zāi xiàng nán táng xià,jì qǔ tā nián zhù zi shí。
酸酽不堪调众口,使君风味好攒眉。suān yàn bù kān diào zhòng kǒu,shǐ jūn fēng wèi hǎo zǎn méi。

游宝云寺,得唐彦猷为杭州日送客舟中手书一绝句云:「山雨霏微不满空,画船来往疾轻鸿。谁知独卧朱帘里,一榻无尘四面风。」明日,送彦猷之子坰

苏轼

二妙凋零笔法空,忽惊云海戏群鸿。èr miào diāo líng bǐ fǎ kōng,hū jīng yún hǎi xì qún hóng。
清诗不敢私囊箧,人道黄门有父风。qīng shī bù gǎn sī náng qiè,rén dào huáng mén yǒu fù fēng。

游宝云寺,得唐彦猷为杭州日送客舟中手书一绝句云:「山雨霏微不满空,画船来往疾轻鸿。谁知独卧朱帘里,一榻无尘四面风。」明日,送彦猷之子坰

苏轼

出处荣枯一笑空,十年社燕与秋鸿。chū chù róng kū yī xiào kōng,shí nián shè yàn yǔ qiū hóng。
谁知白首长河路,还卧当时送客风。shuí zhī bái shǒu zhǎng hé lù,hái wò dāng shí sòng kè fēng。

次韵参寥咏雪

苏轼

朝来处处白毡铺,楼阁山川尽一如。cháo lái chù chù bái zhān pù,lóu gé shān chuān jǐn yī rú。
总是烂银并白玉,不知奇货有谁居。zǒng shì làn yín bìng bái yù,bù zhī qí huò yǒu shuí jū。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

一枝风物便清和,看尽千林未觉多。yī zhī fēng wù biàn qīng hé,kàn jǐn qiān lín wèi jué duō。
结习已空从著袂,不须天女问云何。jié xí yǐ kōng cóng zhù mèi,bù xū tiān nǚ wèn yún hé。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

天教桃李作舆台,故遣寒梅第一开。tiān jiào táo lǐ zuò yú tái,gù qiǎn hán méi dì yī kāi。
凭仗幽人收艾蒳,国香和雨入青苔。píng zhàng yōu rén shōu ài nà,guó xiāng hé yǔ rù qīng tái。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

白发思家万里回,小轩临水为花开。bái fā sī jiā wàn lǐ huí,xiǎo xuān lín shuǐ wèi huā kāi。
故应剩作诗千首,知是多情得得来。gù yīng shèng zuò shī qiān shǒu,zhī shì duō qíng dé dé lái。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

人去残英满酒樽,不堪细雨湿黄昏。rén qù cán yīng mǎn jiǔ zūn,bù kān xì yǔ shī huáng hūn。
夜寒那得穿花蝶,知是风流楚客魂。yè hán nà dé chuān huā dié,zhī shì fēng liú chǔ kè hún。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

春入西湖到处花,裙腰芳草抱山斜。chūn rù xī hú dào chù huā,qún yāo fāng cǎo bào shān xié。
盈盈解佩临烟浦,脉脉当垆傍酒家。yíng yíng jiě pèi lín yān pǔ,mài mài dāng lú bàng jiǔ jiā。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

莫向霜晨怨未开,白头朝夕自相催。mò xiàng shuāng chén yuàn wèi kāi,bái tóu cháo xī zì xiāng cuī。
斩新一朵含风露,恰似西厢待月来。zhǎn xīn yī duǒ hán fēng lù,qià shì xī xiāng dài yuè lái。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

洗尽铅华见雪肌,要将真色斗生枝。xǐ jǐn qiān huá jiàn xuě jī,yào jiāng zhēn sè dòu shēng zhī。
檀心已作龙涎吐,玉颊何劳獭髓医。tán xīn yǐ zuò lóng xián tǔ,yù jiá hé láo tǎ suǐ yī。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

湖面初惊片片飞,樽前吹折最繁枝。hú miàn chū jīng piàn piàn fēi,zūn qián chuī zhé zuì fán zhī。
何人会得春风意,怕见梅黄雨细时。hé rén huì dé chūn fēng yì,pà jiàn méi huáng yǔ xì shí。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

长恨漫天柳絮轻,只将飞舞占清明。zhǎng hèn màn tiān liǔ xù qīng,zhǐ jiāng fēi wǔ zhàn qīng míng。
寒梅似与春相避,未解无私造物情。hán méi shì yǔ chūn xiāng bì,wèi jiě wú sī zào wù qíng。

再和杨公济梅花十绝

苏轼

北客南来岂是家,醉看参月半横斜。běi kè nán lái qǐ shì jiā,zuì kàn cān yuè bàn héng xié。
他年欲识吴姬面,秉烛三更对此花。tā nián yù shí wú jī miàn,bǐng zhú sān gèng duì cǐ huā。