古诗词

朱熹

至凤凰山再作

朱熹

门前寒水青铜阙,林外晴峰紫帽孤。mén qián hán shuǐ qīng tóng quē,lín wài qíng fēng zǐ mào gū。
记得南垞通柳浪,依稀全是辋川图。jì dé nán chá tōng liǔ làng,yī xī quán shì wǎng chuān tú。

见梅用攀字韵

朱熹

年来羞把玉梅攀,万树争春我独顽。nián lái xiū bǎ yù méi pān,wàn shù zhēng chūn wǒ dú wán。
只有颠狂无告诉,诗肠欲断酒肠宽。zhǐ yǒu diān kuáng wú gào sù,shī cháng yù duàn jiǔ cháng kuān。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

浅绿深红出短篱,望中都是可怜枝。qiǎn lǜ shēn hóng chū duǎn lí,wàng zhōng dōu shì kě lián zhī。
要看乱飐寒塘水,更待金风满意吹。yào kàn luàn zhǎn hán táng shuǐ,gèng dài jīn fēng mǎn yì chuī。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

凌波直欲渡横塘,却爱无人独自芳。líng bō zhí yù dù héng táng,què ài wú rén dú zì fāng。
且倚新漪闲照影,更凭女伴一扶将。qiě yǐ xīn yī xián zhào yǐng,gèng píng nǚ bàn yī fú jiāng。

次刘正之芙蓉韵三首

朱熹

微吟泽畔几扶筇,自笑摧颓一秃翁。wēi yín zé pàn jǐ fú qióng,zì xiào cuī tuí yī tū wēng。
羞见芙蓉好颜色,且凭诗律傲西风。xiū jiàn fú róng hǎo yán sè,qiě píng shī lǜ ào xī fēng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

武夷山上有仙灵,山下寒流曲曲清。wǔ yí shān shàng yǒu xiān líng,shān xià hán liú qū qū qīng。
欲识个中奇绝处,棹歌闲听两三声。yù shí gè zhōng qí jué chù,zhào gē xián tīng liǎng sān shēng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

一曲溪边上钓船,幔亭峰影蘸晴川。yī qū xī biān shàng diào chuán,màn tíng fēng yǐng zhàn qíng chuān。
虹桥一断无消息,万壑千岩锁翠烟。hóng qiáo yī duàn wú xiāo xī,wàn hè qiān yán suǒ cuì yān。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

二曲亭亭玉女峰,插花临水为谁容。èr qū tíng tíng yù nǚ fēng,chā huā lín shuǐ wèi shuí róng。
道人不复荒台梦,兴入前山翠几重。dào rén bù fù huāng tái mèng,xīng rù qián shān cuì jǐ zhòng。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

三曲君看架壑船,不知停棹几何年。sān qū jūn kàn jià hè chuán,bù zhī tíng zhào jǐ hé nián。
桑田海水今如许,泡沫风灯敢自怜。sāng tián hǎi shuǐ jīn rú xǔ,pào mò fēng dēng gǎn zì lián。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

四曲东西两石岩,岩花垂露碧?毵。sì qū dōng xī liǎng shí yán,yán huā chuí lù bì rán sān。
金鸡叫罢无人见,月满空山水满潭。jīn jī jiào bà wú rén jiàn,yuè mǎn kōng shān shuǐ mǎn tán。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

五曲山高云气深,长时烟雨暗平林。wǔ qū shān gāo yún qì shēn,zhǎng shí yān yǔ àn píng lín。
林间有客无人识,欸乃声中万古心。lín jiān yǒu kè wú rén shí,āi nǎi shēng zhōng wàn gǔ xīn。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

六曲苍屏绕碧湾,茅茨终日掩柴关。liù qū cāng píng rào bì wān,máo cí zhōng rì yǎn chái guān。
客来倚棹岩花落,猿鸟不惊春意闲。kè lái yǐ zhào yán huā luò,yuán niǎo bù jīng chūn yì xián。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

七曲移船上碧滩,隐屏仙掌更回看。qī qū yí chuán shàng bì tān,yǐn píng xiān zhǎng gèng huí kàn。
人言此处无佳景,只有石堂空翠寒。rén yán cǐ chù wú jiā jǐng,zhǐ yǒu shí táng kōng cuì hán。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

八曲风烟势欲开,鼓楼岩下水萦洄。bā qū fēng yān shì yù kāi,gǔ lóu yán xià shuǐ yíng huí。
莫言此处无佳景,自是游人不上来。mò yán cǐ chù wú jiā jǐng,zì shì yóu rén bù shàng lái。

淳熙甲辰中春精舍闲居戏作武夷棹歌十首呈诸同游相与一笑

朱熹

九曲将穷眼豁然,桑麻雨露见平川。jiǔ qū jiāng qióng yǎn huō rán,sāng má yǔ lù jiàn píng chuān。
渔郎更觅桃源路,除是人间别有天。yú láng gèng mì táo yuán lù,chú shì rén jiān bié yǒu tiān。

刘子澄远寄羊裘且有怀仁辅义之语戏成两绝为谢以发千里一笑

朱熹

短棹长蓑九曲滩,晚来闲弄钓鱼竿。duǎn zhào zhǎng suō jiǔ qū tān,wǎn lái xián nòng diào yú gān。
几回欲过前湾去,却怕斜风特地寒。jǐ huí yù guò qián wān qù,què pà xié fēng tè dì hán。

刘子澄远寄羊裘且有怀仁辅义之语戏成两绝为谢以发千里一笑

朱熹

谁把羊裘与醉披,故人心事不相违。shuí bǎ yáng qiú yǔ zuì pī,gù rén xīn shì bù xiāng wéi。
狂奴今夜知何处,月冷风凄未肯归。kuáng nú jīn yè zhī hé chù,yuè lěng fēng qī wèi kěn guī。

过盖竹作二首

朱熹

二月春风特地寒,江楼独自倚栏干。èr yuè chūn fēng tè dì hán,jiāng lóu dú zì yǐ lán gàn。
个中讵有行藏意,且把前峰细数看。gè zhōng jù yǒu xíng cáng yì,qiě bǎ qián fēng xì shù kàn。

过盖竹作二首

朱熹

浩荡鸥盟久未寒,征骖聊此驻江干。hào dàng ōu méng jiǔ wèi hán,zhēng cān liáo cǐ zhù jiāng gàn。
何时买得鱼船就,乞与人间画里看。hé shí mǎi dé yú chuán jiù,qǐ yǔ rén jiān huà lǐ kàn。

拜鸿庆宫有感

朱熹

旧京原庙久烟尘,白发祠官感慨新。jiù jīng yuán miào jiǔ yān chén,bái fā cí guān gǎn kǎi xīn。
北望千门空引籍,不知何日去朝真。běi wàng qiān mén kōng yǐn jí,bù zhī hé rì qù cháo zhēn。