古诗词

欧阳修

西斋小饮赠别陜州冲卿学士

欧阳修

今日胡不乐,众宾会高堂。jīn rì hú bù lè,zhòng bīn huì gāo táng。
坐中瀛洲客,新佩太守章。zuò zhōng yíng zhōu kè,xīn pèi tài shǒu zhāng。
岂无芳樽酒,笑语共一觞。qǐ wú fāng zūn jiǔ,xiào yǔ gòng yī shāng。
亦有嘉菊丛,新苞弄微黄。yì yǒu jiā jú cóng,xīn bāo nòng wēi huáng。
所嗟时易晚,节物已凄凉。suǒ jiē shí yì wǎn,jié wù yǐ qī liáng。
群鹭方盛集,离鸿独高翔。qún lù fāng shèng jí,lí hóng dú gāo xiáng。
山川正摇落,行李怯风霜。shān chuān zhèng yáo luò,xíng lǐ qiè fēng shuāng。
君子乐为政,朝廷须俊良。jūn zi lè wèi zhèng,cháo tíng xū jùn liáng。
归来紫微阁,遗爱在甘棠。guī lái zǐ wēi gé,yí ài zài gān táng。

奉答原甫九月八日见过会饮之作

欧阳修

老大惜时节,少年轻别离。lǎo dà xī shí jié,shǎo nián qīng bié lí。
我歌君当和,我酌君勿辞。wǒ gē jūn dāng hé,wǒ zhuó jūn wù cí。
艳艳庭下菊,与君吟绕之。yàn yàn tíng xià jú,yǔ jūn yín rào zhī。
撷其黄金蕊,泛此白玉卮。xié qí huáng jīn ruǐ,fàn cǐ bái yù zhī。
君勿爱此花,问君此何时。jūn wù ài cǐ huā,wèn jūn cǐ hé shí。
秋风日益高,霜露渐离披。qiū fēng rì yì gāo,shuāng lù jiàn lí pī。
芳岁忽已晚,朱颜从此衰。fāng suì hū yǐ wǎn,zhū yán cóng cǐ shuāi。
念君将舍我,车马去有期。niàn jūn jiāng shě wǒ,chē mǎ qù yǒu qī。
君行一何乐,我意独不怡。jūn xíng yī hé lè,wǒ yì dú bù yí。
飞兔不恋群,奔风谁能追。fēi tù bù liàn qún,bēn fēng shuí néng zhuī。
老骥但伏枥,壮心良可悲。lǎo jì dàn fú lì,zhuàng xīn liáng kě bēi。

予作归雁亭于滑州后十有五年梅公仪来守是邦因取余诗刻于石又以长韵见寄因以答之

欧阳修

风吹城头秋草黄,仰见鸣雁初南翔。fēng chuī chéng tóu qiū cǎo huáng,yǎng jiàn míng yàn chū nán xiáng。
秋草风吹春复绿,南雁北飞声肃肃。qiū cǎo fēng chuī chūn fù lǜ,nán yàn běi fēi shēng sù sù。
城下台边桃李蹊,忆初披荒手植之。chéng xià tái biān táo lǐ qī,yì chū pī huāng shǒu zhí zhī。
雪消冰解草木动,因记鸿雁将归时。xuě xiāo bīng jiě cǎo mù dòng,yīn jì hóng yàn jiāng guī shí。
尔来十载空遗迹,飞雁年年自南北。ěr lái shí zài kōng yí jì,fēi yàn nián nián zì nán běi。
台倾馀址草荒凉,树老无花春寂历。tái qīng yú zhǐ cǎo huāng liáng,shù lǎo wú huā chūn jì lì。
东州太守诗尤美,组织文章烂如绮。dōng zhōu tài shǒu shī yóu měi,zǔ zhī wén zhāng làn rú qǐ。
长篇大句琢方石,一日都城传百纸。zhǎng piān dà jù zuó fāng shí,yī rì dōu chéng chuán bǎi zhǐ。
我思古人无不然,慷慨功名垂百年。wǒ sī gǔ rén wú bù rán,kāng kǎi gōng míng chuí bǎi nián。
沉碑身后念陵谷,把酒泣下悲山川。chén bēi shēn hòu niàn líng gǔ,bǎ jiǔ qì xià bēi shān chuān。
一时留赏虽邂逅,后世传之因不朽。yī shí liú shǎng suī xiè hòu,hòu shì chuán zhī yīn bù xiǔ。

寄题洛阳致政第少卿静居堂

欧阳修

洛人皆种花,花发有时阑。luò rén jiē zhǒng huā,huā fā yǒu shí lán。
君家独种玉,种玉产琅玕。jūn jiā dú zhǒng yù,zhǒng yù chǎn láng gān。
子弟守家法,名声耸朝端。zi dì shǒu jiā fǎ,míng shēng sǒng cháo duān。
岁时归拜庆,闾里亦相欢。suì shí guī bài qìng,lǘ lǐ yì xiāng huān。
西台有道气,自少服灵丸。xī tái yǒu dào qì,zì shǎo fú líng wán。
春酒养眉寿,童颜如渥丹。chūn jiǔ yǎng méi shòu,tóng yán rú wò dān。
清谈不倦客,妙思喜挥翰。qīng tán bù juàn kè,miào sī xǐ huī hàn。
壮也已吏隐,兴馀方挂冠。zhuàng yě yǐ lì yǐn,xīng yú fāng guà guān。
临风想高谊,怀禄愧盘桓。lín fēng xiǎng gāo yì,huái lù kuì pán huán。

鬼车

欧阳修

嘉祐六年秋,九月二十有八日,天愁无光月不出。jiā yòu liù nián qiū,jiǔ yuè èr shí yǒu bā rì,tiān chóu wú guāng yuè bù chū。
浮云蔽天众星没,举手向空如抹漆。fú yún bì tiān zhòng xīng méi,jǔ shǒu xiàng kōng rú mǒ qī。
天昏地黑有一物,不见其形,但闻其声。tiān hūn dì hēi yǒu yī wù,bù jiàn qí xíng,dàn wén qí shēng。
其初切切凄凄,或高或低。qí chū qiè qiè qī qī,huò gāo huò dī。
乍似玉女调玉笙,众管参差而不齐。zhà shì yù nǚ diào yù shēng,zhòng guǎn cān chà ér bù qí。
既而咿咿呦呦,若轧若抽。jì ér yī yī yōu yōu,ruò yà ruò chōu。
又如百两江州车,回轮转轴声哑呕。yòu rú bǎi liǎng jiāng zhōu chē,huí lún zhuǎn zhóu shēng yǎ ǒu。
鸣机夜织锦江上,群雁惊起芦花洲。míng jī yè zhī jǐn jiāng shàng,qún yàn jīng qǐ lú huā zhōu。
吾谓此何声,初莫穷端由。wú wèi cǐ hé shēng,chū mò qióng duān yóu。
老婢扑灯呼儿曹,云此怪鸟无匹俦。lǎo bì pū dēng hū ér cáo,yún cǐ guài niǎo wú pǐ chóu。
其名为鬼车,夜载百鬼凌空游。qí míng wèi guǐ chē,yè zài bǎi guǐ líng kōng yóu。
其声虽小身甚大,翅如车轮排十头。qí shēng suī xiǎo shēn shén dà,chì rú chē lún pái shí tóu。
凡鸟有一口,其鸣已啾啾。fán niǎo yǒu yī kǒu,qí míng yǐ jiū jiū。
此鸟十头有十口,口插一舌连一喉。cǐ niǎo shí tóu yǒu shí kǒu,kǒu chā yī shé lián yī hóu。
一口出一声,千声百响更相酬。yī kǒu chū yī shēng,qiān shēng bǎi xiǎng gèng xiāng chóu。
昔时周公居东周,厌闻此鸟憎若雠。xī shí zhōu gōng jū dōng zhōu,yàn wén cǐ niǎo zēng ruò chóu。
夜呼庭氏率其属,弯弧俾逐出九州。yè hū tíng shì lǜ qí shǔ,wān hú bǐ zhú chū jiǔ zhōu。
射之三发不能中,天遣天狗从空投。shè zhī sān fā bù néng zhōng,tiān qiǎn tiān gǒu cóng kōng tóu。
自从狗啮一头落,断颈至今青血流。zì cóng gǒu niè yī tóu luò,duàn jǐng zhì jīn qīng xuè liú。
尔来相距三千秋,昼藏夜出如鸺鹠。ěr lái xiāng jù sān qiān qiū,zhòu cáng yè chū rú xiū liú。
每逢阴黑天外过,乍见火光惊辄堕。měi féng yīn hēi tiān wài guò,zhà jiàn huǒ guāng jīng zhé duò。
有时馀血下点污,所遭之家家必破。yǒu shí yú xuè xià diǎn wū,suǒ zāo zhī jiā jiā bì pò。
我闻此语惊且疑,反祝疾飞无我祸。wǒ wén cǐ yǔ jīng qiě yí,fǎn zhù jí fēi wú wǒ huò。
我思天地何茫茫,百物巨细理莫详。wǒ sī tiān dì hé máng máng,bǎi wù jù xì lǐ mò xiáng。
吉凶在人不在物,一蛇两头反为祥。jí xiōng zài rén bù zài wù,yī shé liǎng tóu fǎn wèi xiáng。
却呼老婢炷灯火,卷帘开户清华堂。què hū lǎo bì zhù dēng huǒ,juǎn lián kāi hù qīng huá táng。
须臾云散众星出,夜静皎月流清光。xū yú yún sàn zhòng xīng chū,yè jìng jiǎo yuè liú qīng guāng。

感二子

欧阳修

黄河一千年一清,岐山鸣凤不再鸣。huáng hé yī qiān nián yī qīng,qí shān míng fèng bù zài míng。
自从苏梅二子死,天地寂默收雷声。zì cóng sū méi èr zi sǐ,tiān dì jì mò shōu léi shēng。
百虫坏户不启蛰,万木逢春不发萌。bǎi chóng huài hù bù qǐ zhé,wàn mù féng chūn bù fā méng。
岂无百鸟解言语,喧啾终日无人听。qǐ wú bǎi niǎo jiě yán yǔ,xuān jiū zhōng rì wú rén tīng。
二子精思极搜抉,天地鬼神无遁情。èr zi jīng sī jí sōu jué,tiān dì guǐ shén wú dùn qíng。
及其放笔骋豪俊,笔下万物生光荣。jí qí fàng bǐ chěng háo jùn,bǐ xià wàn wù shēng guāng róng。
古人谓此觑天巧,命短疑为天公憎。gǔ rén wèi cǐ qù tiān qiǎo,mìng duǎn yí wèi tiān gōng zēng。
昔时李杜争横行,麒麟凤凰世所惊。xī shí lǐ dù zhēng héng xíng,qí lín fèng huáng shì suǒ jīng。
二物非能致太平,须时太平然后生。èr wù fēi néng zhì tài píng,xū shí tài píng rán hòu shēng。
开元天宝物盛极,自此中原疲战争。kāi yuán tiān bǎo wù shèng jí,zì cǐ zhōng yuán pí zhàn zhēng。
英雄白骨化黄土,富贵何止浮云轻。yīng xióng bái gǔ huà huáng tǔ,fù guì hé zhǐ fú yún qīng。
唯有文章烂日星,气凌山岳常峥嵘。wéi yǒu wén zhāng làn rì xīng,qì líng shān yuè cháng zhēng róng。
贤愚自古皆共尽,突兀空留后世名。xián yú zì gǔ jiē gòng jǐn,tū wù kōng liú hòu shì míng。

读书

欧阳修

吾生本寒儒,老尚把书卷。wú shēng běn hán rú,lǎo shàng bǎ shū juǎn。
眼力虽已疲,心意殊未倦。yǎn lì suī yǐ pí,xīn yì shū wèi juàn。
正经首唐虞,伪说起秦汉。zhèng jīng shǒu táng yú,wěi shuō qǐ qín hàn。
篇章异句读,解诂及笺传。piān zhāng yì jù dú,jiě gǔ jí jiān chuán。
是非自相攻,去取在勇断。shì fēi zì xiāng gōng,qù qǔ zài yǒng duàn。
初如两军交,乘胜方酣战。chū rú liǎng jūn jiāo,chéng shèng fāng hān zhàn。
当其旗鼓催,不觉人马汗。dāng qí qí gǔ cuī,bù jué rén mǎ hàn。
至哉天下乐,终日在几案。zhì zāi tiān xià lè,zhōng rì zài jǐ àn。
念昔始从师,力学希仕宦。niàn xī shǐ cóng shī,lì xué xī shì huàn。
岂敢取声名,惟期脱贫贱。qǐ gǎn qǔ shēng míng,wéi qī tuō pín jiàn。
忘食日已晡,燃薪夜侵旦。wàng shí rì yǐ bū,rán xīn yè qīn dàn。
谓言得志后,便可焚笔砚。wèi yán dé zhì hòu,biàn kě fén bǐ yàn。
少偿辛苦时,惟事寝与饭。shǎo cháng xīn kǔ shí,wéi shì qǐn yǔ fàn。
岁月不我留,一生今过半。suì yuè bù wǒ liú,yī shēng jīn guò bàn。
中间尝忝窃,内外职文翰。zhōng jiān cháng tiǎn qiè,nèi wài zhí wén hàn。
官荣日清近,廪给亦丰羡。guān róng rì qīng jìn,lǐn gěi yì fēng xiàn。
人情慎所习,鸩毒比安宴。rén qíng shèn suǒ xí,zhèn dú bǐ ān yàn。
渐追时俗流,稍稍学营办。jiàn zhuī shí sú liú,shāo shāo xué yíng bàn。
杯盘穷水陆,宾客罗俊彦。bēi pán qióng shuǐ lù,bīn kè luó jùn yàn。
自从中年来,人事攻百箭。zì cóng zhōng nián lái,rén shì gōng bǎi jiàn。
非惟职有忧,亦自老可叹。fēi wéi zhí yǒu yōu,yì zì lǎo kě tàn。
形骸苦衰病,心志亦退懦。xíng hái kǔ shuāi bìng,xīn zhì yì tuì nuò。
前时可喜事,闭眼不欲见。qián shí kě xǐ shì,bì yǎn bù yù jiàn。
惟寻旧读书,简编多朽断。wéi xún jiù dú shū,jiǎn biān duō xiǔ duàn。
古人重温故,官事幸有间。gǔ rén zhòng wēn gù,guān shì xìng yǒu jiān。
乃知读书勤,其乐固无限。nǎi zhī dú shū qín,qí lè gù wú xiàn。
少而干禄利,老用忘忧患。shǎo ér gàn lù lì,lǎo yòng wàng yōu huàn。
又知物贵久,至宝见百鍊。yòu zhī wù guì jiǔ,zhì bǎo jiàn bǎi liàn。
纷华暂时好,俯仰浮云散。fēn huá zàn shí hǎo,fǔ yǎng fú yún sàn。
淡泊味愈长,始终殊不变。dàn pō wèi yù zhǎng,shǐ zhōng shū bù biàn。
何时乞残骸,万一免罪谴。hé shí qǐ cán hái,wàn yī miǎn zuì qiǎn。
买书载舟归,筑室颍水岸。mǎi shū zài zhōu guī,zhù shì yǐng shuǐ àn。
平生颇论述,铨次加点窜。píng shēng pǒ lùn shù,quán cì jiā diǎn cuàn。
庶几垂后世,不默死刍豢。shù jǐ chuí hòu shì,bù mò sǐ chú huàn。
信哉蠹书鱼,韩子语非讪。xìn zāi dù shū yú,hán zi yǔ fēi shàn。

鹎鵊词

欧阳修

龙楼凤阙郁峥嵘,深宫不闻更漏声。lóng lóu fèng quē yù zhēng róng,shēn gōng bù wén gèng lòu shēng。
红纱蜡烛愁夜短,绿窗鹎鵊催天明。hóng shā là zhú chóu yè duǎn,lǜ chuāng bēi jiá cuī tiān míng。
一声两声人渐起,金井辘轳闻汲水。yī shēng liǎng shēng rén jiàn qǐ,jīn jǐng lù lú wén jí shuǐ。
三声四声促严妆,红靴玉带奉君王。sān shēng sì shēng cù yán zhuāng,hóng xuē yù dài fèng jūn wáng。
万年枝软风露湿,上下枝间声转急。wàn nián zhī ruǎn fēng lù shī,shàng xià zhī jiān shēng zhuǎn jí。
南衙促仗三卫列,九门放钥千官入。nán yá cù zhàng sān wèi liè,jiǔ mén fàng yào qiān guān rù。
重城禁籞锁池台,此鸟飞从何处来。zhòng chéng jìn yù suǒ chí tái,cǐ niǎo fēi cóng hé chù lái。
君不见颍河东岸村陂阔,山禽野鸟常嘲哳。jūn bù jiàn yǐng hé dōng àn cūn bēi kuò,shān qín yě niǎo cháng cháo zhā。
田家惟听夏鸡声,夜夜垄头耕晓月。tián jiā wéi tīng xià jī shēng,yè yè lǒng tóu gēng xiǎo yuè。
可怜此乐独吾知,眷恋君恩今白发。kě lián cǐ lè dú wú zhī,juàn liàn jūn ēn jīn bái fā。

初食鸡头有感

欧阳修

六月京师暑雨多,夜夜南风吹芡嘴。liù yuè jīng shī shǔ yǔ duō,yè yè nán fēng chuī qiàn zuǐ。
凝祥池锁会灵园,仆射荒陂安可拟。níng xiáng chí suǒ huì líng yuán,pū shè huāng bēi ān kě nǐ。
争先园客采新苞,剖蚌得珠从海底。zhēng xiān yuán kè cǎi xīn bāo,pōu bàng dé zhū cóng hǎi dǐ。
都城百物贵新鲜,厥价难酬与珠比。dōu chéng bǎi wù guì xīn xiān,jué jià nán chóu yǔ zhū bǐ。
金盘磊落何所荐,滑台拨醅如玉醴。jīn pán lěi luò hé suǒ jiàn,huá tái bō pēi rú yù lǐ。
自惭窃食万钱厨,满口飘浮嗟病齿。zì cán qiè shí wàn qián chú,mǎn kǒu piāo fú jiē bìng chǐ。
却思年少在江湖,野艇高歌菱荇里。què sī nián shǎo zài jiāng hú,yě tǐng gāo gē líng xìng lǐ。
香新味全手自摘,玉洁沙磨软还美。xiāng xīn wèi quán shǒu zì zhāi,yù jié shā mó ruǎn hái měi。
一瓢固不羡五鼎,万事适情为可喜。yī piáo gù bù xiàn wǔ dǐng,wàn shì shì qíng wèi kě xǐ。
何时遂买颍东田,归去结茅临野水。hé shí suì mǎi yǐng dōng tián,guī qù jié máo lín yě shuǐ。

双井茶

欧阳修

西江水清江石老,石上生茶如凤爪。xī jiāng shuǐ qīng jiāng shí lǎo,shí shàng shēng chá rú fèng zhǎo。
穷腊不寒春气早,双井芽生先百草。qióng là bù hán chūn qì zǎo,shuāng jǐng yá shēng xiān bǎi cǎo。
白毛囊以红碧纱,十斤茶养一两芽。bái máo náng yǐ hóng bì shā,shí jīn chá yǎng yī liǎng yá。
长安富贵五侯家,一啜犹须三日夸。zhǎng ān fù guì wǔ hóu jiā,yī chuài yóu xū sān rì kuā。
宝云日注非不精,争新弃旧世人情。bǎo yún rì zhù fēi bù jīng,zhēng xīn qì jiù shì rén qíng。
岂知君子有常德,至宝不随时变易。qǐ zhī jūn zi yǒu cháng dé,zhì bǎo bù suí shí biàn yì。
君不见建溪龙凤团,不改旧时香味色。jūn bù jiàn jiàn xī lóng fèng tuán,bù gǎi jiù shí xiāng wèi sè。

赠李士宁

欧阳修

蜀狂士宁者,不邪亦不正。shǔ kuáng shì níng zhě,bù xié yì bù zhèng。
混世使人疑,诡谲非一行。hùn shì shǐ rén yí,guǐ jué fēi yī xíng。
平生不把笔,对酒时高咏。píng shēng bù bǎ bǐ,duì jiǔ shí gāo yǒng。
初如不着意,语出多奇劲。chū rú bù zhe yì,yǔ chū duō qí jìn。
倾财解人难,去不道名姓。qīng cái jiě rén nán,qù bù dào míng xìng。
金钱买酒醉高楼,明月空床眠不醒。jīn qián mǎi jiǔ zuì gāo lóu,míng yuè kōng chuáng mián bù xǐng。
一身四海即为家,独行万里聊乘兴。yī shēn sì hǎi jí wèi jiā,dú xíng wàn lǐ liáo chéng xīng。
既不采药卖都市,又不点石化黄金。jì bù cǎi yào mài dōu shì,yòu bù diǎn shí huà huáng jīn。
进不干公卿,退不隐山林。jìn bù gàn gōng qīng,tuì bù yǐn shān lín。
与之游者但爱其人而莫见其术,安知其心。yǔ zhī yóu zhě dàn ài qí rén ér mò jiàn qí shù,ān zhī qí xīn。
吾闻有道之士游心太虚,逍遥出入,常与道俱。wú wén yǒu dào zhī shì yóu xīn tài xū,xiāo yáo chū rù,cháng yǔ dào jù。
故能入火不热,入水不濡。gù néng rù huǒ bù rè,rù shuǐ bù rú。
尝闻其语,而未见其人也,岂斯人之徒欤。cháng wén qí yǔ,ér wèi jiàn qí rén yě,qǐ sī rén zhī tú yú。
不然言不纯师,行不纯德。bù rán yán bù chún shī,xíng bù chún dé。
而滑稽玩世,其东方朔之流乎。ér huá jī wán shì,qí dōng fāng shuò zhī liú hū。

明妃小引

欧阳修

汉宫诸女严妆罢,共送明妃沟水头。hàn gōng zhū nǚ yán zhuāng bà,gòng sòng míng fēi gōu shuǐ tóu。
沟上水声来不断,花随水去不回流。gōu shàng shuǐ shēng lái bù duàn,huā suí shuǐ qù bù huí liú。
上马即知无返日,不须出塞始堪愁。shàng mǎ jí zhī wú fǎn rì,bù xū chū sāi shǐ kān chóu。

感事四首

欧阳修

老者觉时速,闲人知日长。lǎo zhě jué shí sù,xián rén zhī rì zhǎng。
日月本无情,人心有闲忙。rì yuè běn wú qíng,rén xīn yǒu xián máng。
努力取功名,断碑埋路傍。nǔ lì qǔ gōng míng,duàn bēi mái lù bàng。
逍遥林下士,丘垄亦相望。xiāo yáo lín xià shì,qiū lǒng yì xiāng wàng。
长生既无药,浊酒且盈觞。zhǎng shēng jì wú yào,zhuó jiǔ qiě yíng shāng。

感事四首

欧阳修

空山一道士,辛苦学延龄。kōng shān yī dào shì,xīn kǔ xué yán líng。
一旦随物化,反言仙已成。yī dàn suí wù huà,fǎn yán xiān yǐ chéng。
开坟见空棺,谓已超青冥。kāi fén jiàn kōng guān,wèi yǐ chāo qīng míng。
尸解如蛇蝉,换骨蜕其形。shī jiě rú shé chán,huàn gǔ tuì qí xíng。
既云须变化,何不任死生。jì yún xū biàn huà,hé bù rèn sǐ shēng。

感事四首

欧阳修

仙境不可到,谁知仙有无。xiān jìng bù kě dào,shuí zhī xiān yǒu wú。
或乘九斑虬,或驾五云车。huò chéng jiǔ bān qiú,huò jià wǔ yún chē。
朝倚扶桑枝,暮游昆仑墟。cháo yǐ fú sāng zhī,mù yóu kūn lún xū。
往来几万里,谁复遇诸涂。wǎng lái jǐ wàn lǐ,shuí fù yù zhū tú。
富贵不还乡,安事富贵欤。fù guì bù hái xiāng,ān shì fù guì yú。
神仙人不见,魑魅与为徒。shén xiān rén bù jiàn,chī mèi yǔ wèi tú。
人生不免死,魂魄入幽都。rén shēng bù miǎn sǐ,hún pò rù yōu dōu。
仙者得长生,又云超太虚。xiān zhě dé zhǎng shēng,yòu yún chāo tài xū。
等为不在世,与鬼亦何殊。děng wèi bù zài shì,yǔ guǐ yì hé shū。
得仙犹若此,何况不得乎。dé xiān yóu ruò cǐ,hé kuàng bù dé hū。
寄谢山中人,辛勤一何愚。jì xiè shān zhōng rén,xīn qín yī hé yú。

感事四首

欧阳修

莫笑学仙人,山中苦岑寂。mò xiào xué xiān rén,shān zhōng kǔ cén jì。
试看青松鹤,何似朱门客。shì kàn qīng sōng hè,hé shì zhū mén kè。
朱门炙手热,来者无时息。zhū mén zhì shǒu rè,lái zhě wú shí xī。
何尝问寒暑,岂暇谋寝食。hé cháng wèn hán shǔ,qǐ xiá móu qǐn shí。
彊颜悦憎怨,择语防仇敌。jiàng yán yuè zēng yuàn,zé yǔ fáng chóu dí。
众欲苦无厌,有求期必获。zhòng yù kǔ wú yàn,yǒu qiú qī bì huò。
敢辞一身劳,岂塞天下责。gǎn cí yī shēn láo,qǐ sāi tiān xià zé。
风波卒然起,祸患藏不测。fēng bō zú rán qǐ,huò huàn cáng bù cè。
神仙虽杳茫,富贵意何得。shén xiān suī yǎo máng,fù guì yì hé dé。

新春有感寄常夷甫

欧阳修

余生本羁孤,自少已非壮。yú shēng běn jī gū,zì shǎo yǐ fēi zhuàng。
今而老且病,何用苦惆怅。jīn ér lǎo qiě bìng,hé yòng kǔ chóu chàng。
误蒙三圣知,贪得过其量。wù méng sān shèng zhī,tān dé guò qí liàng。
恩私未知报,心志已凋丧。ēn sī wèi zhī bào,xīn zhì yǐ diāo sàng。
轩裳德不称,徒自取讥谤。xuān shang dé bù chēng,tú zì qǔ jī bàng。
岂若常夫子,一瓢安陋巷。qǐ ruò cháng fū zi,yī piáo ān lòu xiàng。
身虽草莽间,名在朝廷上。shēn suī cǎo mǎng jiān,míng zài cháo tíng shàng。
惟余服德义,久已慕恬旷。wéi yú fú dé yì,jiǔ yǐ mù tián kuàng。
矧亦有吾庐,东西正相望。shěn yì yǒu wú lú,dōng xī zhèng xiāng wàng。
不须驾柴车,自可策藜杖。bù xū jià chái chē,zì kě cè lí zhàng。
坐惊颜鬓日摧颓,及取新春归去来。zuò jīng yán bìn rì cuī tuí,jí qǔ xīn chūn guī qù lái。
共载一舟浮野水,焦陂四面百花开。gòng zài yī zhōu fú yě shuǐ,jiāo bēi sì miàn bǎi huā kāi。

升天桧

欧阳修

青牛西出关,老聃始著五千言。qīng niú xī chū guān,lǎo dān shǐ zhù wǔ qiān yán。
白鹿去升天,尔来忽已三千年。bái lù qù shēng tiān,ěr lái hū yǐ sān qiān nián。
当时遗迹至今在,隐起苍桧犹依然。dāng shí yí jì zhì jīn zài,yǐn qǐ cāng guì yóu yī rán。
惟能乘变化,所以为神仙。wéi néng chéng biàn huà,suǒ yǐ wèi shén xiān。
驱鸾驾鹤须臾间,飘忽不见如云烟。qū luán jià hè xū yú jiān,piāo hū bù jiàn rú yún yān。
奈何此鹿起平地,更假草木相攀缘。nài hé cǐ lù qǐ píng dì,gèng jiǎ cǎo mù xiāng pān yuán。
乃知神仙事茫昧,真伪莫究徒自传。nǎi zhī shén xiān shì máng mèi,zhēn wěi mò jiū tú zì chuán。
雪霜不改终古色,风雨有声当夏寒。xuě shuāng bù gǎi zhōng gǔ sè,fēng yǔ yǒu shēng dāng xià hán。
境清物老自可爱,何必诡怪穷根源。jìng qīng wù lǎo zì kě ài,hé bì guǐ guài qióng gēn yuán。

忆焦陂

欧阳修

焦陂荷花照水光,未到十里闻花香。jiāo bēi hé huā zhào shuǐ guāng,wèi dào shí lǐ wén huā xiāng。
焦陂八月新酒熟,秋水鱼肥鲙如玉。jiāo bēi bā yuè xīn jiǔ shú,qiū shuǐ yú féi kuài rú yù。
清河两岸柳鸣蝉,直到焦陂不下船。qīng hé liǎng àn liǔ míng chán,zhí dào jiāo bēi bù xià chuán。
笑向渔翁酒家保,金龟可解不须钱。xiào xiàng yú wēng jiǔ jiā bǎo,jīn guī kě jiě bù xū qián。
明日君恩许归去,白头酣咏太平年。míng rì jūn ēn xǔ guī qù,bái tóu hān yǒng tài píng nián。

赠许道人

欧阳修

洛城三月乱莺飞,颍阳山中花发时。luò chéng sān yuè luàn yīng fēi,yǐng yáng shān zhōng huā fā shí。
往来车马游山客,贪看山花踏山石。wǎng lái chē mǎ yóu shān kè,tān kàn shān huā tà shān shí。
紫云仙洞锁云深,洞中有人人不识。zǐ yún xiān dòng suǒ yún shēn,dòng zhōng yǒu rén rén bù shí。
飘飘许子旌阳后,道骨仙风本仙胄。piāo piāo xǔ zi jīng yáng hòu,dào gǔ xiān fēng běn xiān zhòu。
多年洗耳避世喧,独卧寒岩听山溜。duō nián xǐ ěr bì shì xuān,dú wò hán yán tīng shān liū。
至人无心不算心,无心自得无穷寿。zhì rén wú xīn bù suàn xīn,wú xīn zì dé wú qióng shòu。
忽来顾我何殷勤,笑我白发老红尘。hū lái gù wǒ hé yīn qín,xiào wǒ bái fā lǎo hóng chén。
子归为筑岩前室,待我明年乞得身。zi guī wèi zhù yán qián shì,dài wǒ míng nián qǐ dé shēn。