古诗词

邵雍

天津感事二十六首

邵雍

凤凰楼观冷横秋,桥下长波入海流。fèng huáng lóu guān lěng héng qiū,qiáo xià zhǎng bō rù hǎi liú。
千百年来旧朝市,几番人向此经由。qiān bǎi nián lái jiù cháo shì,jǐ fān rén xiàng cǐ jīng yóu。

天津感事二十六首

邵雍

轮蹄交错未尝停,去若相追来若争。lún tí jiāo cuò wèi cháng tíng,qù ruò xiāng zhuī lái ruò zhēng。
料得中心无别事,苟非干利即干名。liào dé zhōng xīn wú bié shì,gǒu fēi gàn lì jí gàn míng。

天津感事二十六首

邵雍

烟树尽归秋色里,人家常在水声中。yān shù jǐn guī qiū sè lǐ,rén jiā cháng zài shuǐ shēng zhōng。
数行旅雁斜飞去,一簇楼台峭倚空。shù xíng lǚ yàn xié fēi qù,yī cù lóu tái qiào yǐ kōng。

天津感事二十六首

邵雍

渌水悠悠际碧天,平芜更与远山连。lù shuǐ yōu yōu jì bì tiān,píng wú gèng yǔ yuǎn shān lián。
白头老叟心无事,闲凭栏干看洛川。bái tóu lǎo sǒu xīn wú shì,xián píng lán gàn kàn luò chuān。

天津感事二十六首

邵雍

去年桥上凭栏人,今岁桥边骑马身。qù nián qiáo shàng píng lán rén,jīn suì qiáo biān qí mǎ shēn。
桥上桥边不知数,于今但记十三春。qiáo shàng qiáo biān bù zhī shù,yú jīn dàn jì shí sān chūn。

天津感事二十六首

邵雍

堤边草色长芊芊,陌上行人自往还。dī biān cǎo sè zhǎng qiān qiān,mò shàng xíng rén zì wǎng hái。
渌水欲净不得净,春风未放柳条闲。lù shuǐ yù jìng bù dé jìng,chūn fēng wèi fàng liǔ tiáo xián。

天津感事二十六首

邵雍

水流任急境常静,花落虽频意自闲。shuǐ liú rèn jí jìng cháng jìng,huā luò suī pín yì zì xián。
不似世人忙里老,生平未始得开颜。bù shì shì rén máng lǐ lǎo,shēng píng wèi shǐ dé kāi yán。

天津感事二十六首

邵雍

溪边闲坐眼慵开,波射长堤势欲摧。xī biān xián zuò yǎn yōng kāi,bō shè zhǎng dī shì yù cuī。
多少水禽文彩好,几番飞去又飞来。duō shǎo shuǐ qín wén cǎi hǎo,jǐ fān fēi qù yòu fēi lái。

天津感事二十六首

邵雍

名利从来本任才,行人不用苦相猜。míng lì cóng lái běn rèn cái,xíng rén bù yòng kǔ xiāng cāi。
壶中日月长多少,闲步天津看往来。hú zhōng rì yuè zhǎng duō shǎo,xián bù tiān jīn kàn wǎng lái。

天津感事二十六首

邵雍

地势东南一概倾,水流何日得安平。dì shì dōng nán yī gài qīng,shuǐ liú hé rì dé ān píng。
天津更在急流处,无限高深并此声。tiān jīn gèng zài jí liú chù,wú xiàn gāo shēn bìng cǐ shēng。

天津感事二十六首

邵雍

三千里外名荒服,一百年来号太平。sān qiān lǐ wài míng huāng fú,yī bǎi nián lái hào tài píng。
争似洛川无事客,何须列土始为荣。zhēng shì luò chuān wú shì kè,hé xū liè tǔ shǐ wèi róng。

天津感事二十六首

邵雍

绕堤杨柳轻风里,隔水楼台细雨中。rào dī yáng liǔ qīng fēng lǐ,gé shuǐ lóu tái xì yǔ zhōng。
酒放半醺重九后,此时情味更无穷。jiǔ fàng bàn xūn zhòng jiǔ hòu,cǐ shí qíng wèi gèng wú qióng。

天津感事二十六首

邵雍

着身静处观人事,放意闲中鍊物情。zhe shēn jìng chù guān rén shì,fàng yì xián zhōng liàn wù qíng。
去尽风波存止水,世间何事不能平。qù jǐn fēng bō cún zhǐ shuǐ,shì jiān hé shì bù néng píng。

天津感事二十六首

邵雍

隋唐而下贵公卿,近世风波走利名。suí táng ér xià guì gōng qīng,jìn shì fēng bō zǒu lì míng。
借问天津桥下水,当时湍急作何声。jiè wèn tiān jīn qiáo xià shuǐ,dāng shí tuān jí zuò hé shēng。

天津感事二十六首

邵雍

前朝无限贵公卿,后世徒能记姓名。qián cháo wú xiàn guì gōng qīng,hòu shì tú néng jì xìng míng。
唯此天津桥下水,古今都作一般声。wéi cǐ tiān jīn qiáo xià shuǐ,gǔ jīn dōu zuò yī bān shēng。

天津感事二十六首

邵雍

云无一缕干明月,桥有千寻卧渌波。yún wú yī lǚ gàn míng yuè,qiáo yǒu qiān xún wò lù bō。
料得人间无此景,中秋对月兴如何。liào dé rén jiān wú cǐ jǐng,zhōng qiū duì yuè xīng rú hé。

天津感事二十六首

邵雍

郏鄏城中同德友,凤凰楼下会中秋。jiá rǔ chéng zhōng tóng dé yǒu,fèng huáng lóu xià huì zhōng qiū。
芳樽倒尽人归去,月色波光战未休。fāng zūn dào jǐn rén guī qù,yuè sè bō guāng zhàn wèi xiū。

天津感事二十六首

邵雍

了生始可言常事,知性方能议大猷。le shēng shǐ kě yán cháng shì,zhī xìng fāng néng yì dà yóu。
只此长川无昼夜,为谁驱逼向东流。zhǐ cǐ zhǎng chuān wú zhòu yè,wèi shuí qū bī xiàng dōng liú。

辛酸吟

邵雍

辛酸既不为中味,商徵如何是正音。xīn suān jì bù wèi zhōng wèi,shāng zhēng rú hé shì zhèng yīn。
举世未能分曲直,使谁为主主心平。jǔ shì wèi néng fēn qū zhí,shǐ shuí wèi zhǔ zhǔ xīn píng。

言默吟

邵雍

当默用言言是垢,当言任默默为尘。dāng mò yòng yán yán shì gòu,dāng yán rèn mò mò wèi chén。
当言当默都无任,尘垢何由得到身。dāng yán dāng mò dōu wú rèn,chén gòu hé yóu dé dào shēn。