古诗词

邵雍

别两绝其一

邵雍

楼外花深碍小车,难忘有德见思多。lóu wài huā shēn ài xiǎo chē,nán wàng yǒu dé jiàn sī duō。
欲凭桃李为之谢,桃李无言争奈何。yù píng táo lǐ wèi zhī xiè,táo lǐ wú yán zhēng nài hé。

懒起吟

邵雍

半记不记梦觉后,似愁无愁情倦时。bàn jì bù jì mèng jué hòu,shì chóu wú chóu qíng juàn shí。
拥衾侧卧未忺起,帘外落花撩乱飞。yōng qīn cè wò wèi xiān qǐ,lián wài luò huā liāo luàn fēi。

何如吟

邵雍

立身须作真男子,临事无为浅丈夫。lì shēn xū zuò zhēn nán zi,lín shì wú wèi qiǎn zhàng fū。
料得人生皆素定,空多计较竟何如。liào dé rén shēng jiē sù dìng,kōng duō jì jiào jìng hé rú。

雨后天津独步

邵雍

洛阳宫殿锁晴烟,唐汉以来书可传。luò yáng gōng diàn suǒ qíng yān,táng hàn yǐ lái shū kě chuán。
多少升沉都不见,空馀四面旧山川。duō shǎo shēng chén dōu bù jiàn,kōng yú sì miàn jiù shān chuān。

春色

邵雍

去岁春归留不住,今年春色来何处。qù suì chūn guī liú bù zhù,jīn nián chūn sè lái hé chù。
洛阳处处是桃源,小车渐转东街去。luò yáng chù chù shì táo yuán,xiǎo chē jiàn zhuǎn dōng jiē qù。

依韵和君实端明洛滨独步

邵雍

冠盖纷纷塞九衢,声名相轧在前呼。guān gài fēn fēn sāi jiǔ qú,shēng míng xiāng yà zài qián hū。
独君都不将为事,始信人间有丈夫。dú jūn dōu bù jiāng wèi shì,shǐ xìn rén jiān yǒu zhàng fū。

依韵和君实端明洛滨独步

邵雍

风背河声近亦微,斜阳淡泊隔云衣。fēng bèi hé shēng jìn yì wēi,xié yáng dàn pō gé yún yī。
一双白鹭来烟外,将下沙头又却飞。yī shuāng bái lù lái yān wài,jiāng xià shā tóu yòu què fēi。

两岁锦屏之游不克见郑令因以寄之

邵雍

岁岁群芳正烂开,锦屏山下赏春来。suì suì qún fāng zhèng làn kāi,jǐn píng shān xià shǎng chūn lái。
两年不得陪山躅,洞里仙人出未回。liǎng nián bù dé péi shān zhú,dòng lǐ xiān rén chū wèi huí。

禁烟留题锦屏山下四首

邵雍

满川桃李弄芳妍,不忍重为风所残。mǎn chuān táo lǐ nòng fāng yán,bù rěn zhòng wèi fēng suǒ cán。
忍使一年春遂去,尽凭高处与盘桓。rěn shǐ yī nián chūn suì qù,jǐn píng gāo chù yǔ pán huán。

禁烟留题锦屏山下四首

邵雍

寒食风烟锦屏下,凭高把酒兴何如。hán shí fēng yān jǐn píng xià,píng gāo bǎ jiǔ xīng hé rú。
满川桃李方妍媚,不忍重为风破除。mǎn chuān táo lǐ fāng yán mèi,bù rěn zhòng wèi fēng pò chú。

禁烟留题锦屏山下四首

邵雍

无涯桃李待清明,经岁方能开得成。wú yá táo lǐ dài qīng míng,jīng suì fāng néng kāi dé chéng。
不念化工曾着力,狂风何故苦相凌。bù niàn huà gōng céng zhe lì,kuáng fēng hé gù kǔ xiāng líng。

禁烟留题锦屏山下四首

邵雍

春半花开百万般,东风近日恶摧残。chūn bàn huā kāi bǎi wàn bān,dōng fēng jìn rì è cuī cán。
可怜桃李性温厚,吹尽都无一句言。kě lián táo lǐ xìng wēn hòu,chuī jǐn dōu wú yī jù yán。

东轩前添色牡丹一株开二十四枝成二绝呈诸公

邵雍

牡丹一株开绝伦,二十四枝娇娥颦。mǔ dān yī zhū kāi jué lún,èr shí sì zhī jiāo é pín。
天下唯洛十分春,邵家独得七八分。tiān xià wéi luò shí fēn chūn,shào jiā dú dé qī bā fēn。

东轩前添色牡丹一株开二十四枝成二绝呈诸公

邵雍

牡丹一株开绝奇,二十四枝娇娥围。mǔ dān yī zhū kāi jué qí,èr shí sì zhī jiāo é wéi。
满洛城人都不知,邵家独占春风时。mǎn luò chéng rén dōu bù zhī,shào jiā dú zhàn chūn fēng shí。

上巳观花思友人

邵雍

上巳观花花意秾,今年正与昔年同。shàng sì guān huā huā yì nóng,jīn nián zhèng yǔ xī nián tóng。
当时同赏知何处,把酒犹能对远风。dāng shí tóng shǎng zhī hé chù,bǎ jiǔ yóu néng duì yuǎn fēng。

可惜吟

邵雍

可惜熙熙一片春,不多时节觅无因。kě xī xī xī yī piàn chūn,bù duō shí jié mì wú yīn。
眼前园苑知何限,只见莺啼不见人。yǎn qián yuán yuàn zhī hé xiàn,zhǐ jiàn yīng tí bù jiàn rén。

簪花吟

邵雍

簪花犹且强年少,诉酒固非佯小心。zān huā yóu qiě qiáng nián shǎo,sù jiǔ gù fēi yáng xiǎo xīn。
花好酒嘉情更好,奈何明日病还深。huā hǎo jiǔ jiā qíng gèng hǎo,nài hé míng rì bìng hái shēn。

和大尹李君锡龙图留别诗

邵雍

多情大尹辞春去,正是群芳烂漫时。duō qíng dà yǐn cí chūn qù,zhèng shì qún fāng làn màn shí。
自古英豪重恩意,群芳慎勿便离披。zì gǔ yīng háo zhòng ēn yì,qún fāng shèn wù biàn lí pī。

谢彦国相公和诗用醉和风雨夜深归

邵雍

道堂闲话尽多时,尘外杯觞不浪飞。dào táng xián huà jǐn duō shí,chén wài bēi shāng bù làng fēi。
初上小车人已静,醉和风雨夜深归。chū shàng xiǎo chē rén yǐ jìng,zuì hé fēng yǔ yè shēn guī。

答李希淳屯田三首

邵雍

去岁尝蒙远寄诗,当时已叹友朋希。qù suì cháng méng yuǎn jì shī,dāng shí yǐ tàn yǒu péng xī。
如今存者殆非半,不纵欢游待几时。rú jīn cún zhě dài fēi bàn,bù zòng huān yóu dài jǐ shí。